CHƯƠNG 7 . Từ đó trở đi, Đạm Thai Nghi Long cứ dăm ba bữa lại trêu chọc Chu Cảnh Hiên một lần. Ban đầu có lẽ chỉ là để hả giận, đương nhiên nếu có thể làm cho tiểu tử này không chịu nổi phải chạy trối chết là tốt nhất. Y vốn không muốn có thư đồng nào hết, vì sợ hắn sẽ mách lẻo khai báo với phụ hoàng. Nhưng dần dần, y dường như tìm được thú tiêu khiển trong đó, bắt đầu cảm thấy có một tên ngốc lúc nào cũng ở bên để y trêu chọc cũng không tệ lắm. Và những khi y vắt óc nghĩ ra mấy trò bắt nạt Chu Cảnh Hiên, cuộc sống dường như không còn tẻ nhạt như trước nữa. Như hôm nay chẳng hạn, Đạm Thai Nghi Long “vô tình” đi loanh quanh trên con đường Chu Cảnh Hiên phải đi qua mỗi ngày để đến Diệp Hoa các, lại “vô ý” bị Chu Cảnh Hiên bắt gặp. “Điện hạ, người đang tìm gì vậy?” Thấy Đạm Thai Nghi Long lom khom dưới ánh nắng chói chang tìm tìm kiếm kiếm, Chu Cảnh Hiên nhịn không được hỏi. Đạm Thai Nghi Long làm như lúc này mới phát hiện ra hắn, đầu tiên là lấy làm kinh hãi, sau đó giả vờ tỏ vẻ không có gì, nói: “Ta không tìm gì cả, ta đang thưởng hương hoa thôi.” Thực ra trời đã vào hạ rồi, cây cối tốt tươi, hiếm thấy hoa nở, và bên cạnh Đạm Thai Nghi Long chẳng có đến một nụ hoa. Y hình như cũng nhận ra lời nói dối của mình không ổn lắm, liền nổi giận: “Ngươi quan tâm ta làm cái gì, thái phó sắp tới rồi đó, còn không mau đi? Chút nữa ta sẽ tới.” Chu Cảnh Hiên không dám nhiều lời, đành phải rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn còn lo lắng cho Đạm Thai Nghi Long, ngoảnh lại thấy hắn đang sục sạo trong bụi cỏ, hoàn toàn không để ý đến ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu. Dẫu biết rằng nếu hắn tuỳ tiện nhúng tay vào sẽ khiến y không vui, nhưng vẫn không đành lòng, mới đi được hai bước đã quay trở lại. “Điện hạ, người đã đánh mất thứ gì sao, có cần ta tìm giúp không?” Đạm Thai Nghi Long cau mày: “Ngươi còn chưa đi à?” Rồi lại thở dài: “Mà thôi, việc này ta chỉ nói cho ngươi thôi, ngươi không được nói với người khác đấy. Ta làm mất ngọc bội hộ thân rồi.” Chu Cảnh Hiên lấy làm kinh hãi, hắn đã từng nghe nói về lai lịch của miếng ngọc bội này. Nghe đâu bát hoàng tử khi còn bé từng bị bệnh nặng, châm thạch cũng không có tác dụng, về sau được một cao tăng tặng một miếng ngọc bội trừ tà, mới có thể gặp dữ hoá lành. Cho nên ở trong cung, từ hoàng đế trở xuống đều coi ngọc bội này là sinh mạng, là bùa hộ mệnh của bát hoàng tử, vô cùng trân trọng, bây giờ lại đánh mất, chẳng phải là đại họa đến nơi rồi sao? Nếu hắn mặc kệ, chỉ sợ bát hoàng tử không còn ngọc bội che chở sẽ gặp đa tai đa nạn mất thôi. Nhìn thấy trên cổ Đạm Thai Nghi Long thực sự thiếu mất một thứ gì đó, tinh thần hắn liền trở nên hoảng loạn. “Vậy phải làm sao bây giờ? Mất lúc nào?” “Sáng sớm ta vẫn còn đeo, đến vấn an mẫu phi, rồi lại đi qua ngự thuỷ kiều ngắm cá, sau đó thì phát hiện nó mất rồi.” “Vậy chúng ta mau gọi cung nhân thị vệ đi tìm.” Chu Cảnh Hiên nói, đang định đến ban phòng thị vệ gần nhất gọi người, lại bị Đạm Thai Nghi Long kéo lại: “Không được, không thể để người khác biết, ngộ nhỡ truyền đến tai phụ hoàng thì ta thê thảm mất.” Chu Cảnh Hiên ngẫm thấy cũng đúng, bèn nói: “Thế này vậy, điện hạ, ở đây nắng to, người về nghỉ ngơi trước đi, để ta tìm cho.” “Như vậy… Vất vả cho ngươi rồi.” Chu Cảnh Hiên thấy ánh mắt y nhìn mình tràn ngập tin tưởng và vui mừng, trong lòng bỗng trở nên ấm áp, ưỡn ngực: “Điện hạ xin hãy yên tâm, dù có phải đào ba thước đất ta cũng quyết tìm cho ra ngọc bội.” Đạm Thai Nghi Long gật đầu, nở nụ cười dịu dàng. Khi cười, y thật giống một hài tử ngây thơ, khiến ngươi cảm thấy, hai chữ “lừa dối” kia vĩnh viễn cũng không liên quan tới y. Vậy mà khi y quay người đi, dáng cười “ngây thơ” kia lại toát ra vài phần lạnh lùng tăm tối. Y mang theo nụ cười ấy trở lại thư phòng, bắt đầu một buổi học như mọi ngày, chẳng qua bởi vì vừa mới trêu chọc người ta, tâm tình của y đặc biệt vui vẻ, ngay cả sách vở ngày thường vừa nhìn đã buồn ngủ cũng đột nhiên trở nên thú vị hẳn lên. Lúc thái phó than phiền Chu Cảnh Hiên trốn học, y dựng quyển sách lên che miệng, len lén cười. Mặt trời kia càng lúc càng gay gắt, tiếng ve cũng càng lúc càng râm ran, thấy đã sắp đến trưa, Thái phó đang định nói tan học, đã nghe thấy tiếng hét the thé của thái giám ngoài cửa: “Hoàng thượng giá lâm!” Màn trúc khẽ vén, đương kim hoàng đế thong thả bước vào. Hai người vội vàng quỳ xuống kiến giá, hoàng đế cười sang sảng: “Đứng lên đi, trẫm nhàn lai vô sự (rảnh rỗi, ko có việc gì làm), đột nhiên muốn đến xem con ta học tập có tiến bộ hay không, nhân tiện ở nơi này dùng cơm trưa với con. A, ngọc bội của con đâu?” Phát hiện bùa hộ mệnh trên người ái tử không thấy đâu, hoàng đế lập tức biến sắc. Đạm Thai Nghi Long vội vàng móc ngọc bội từ trong ngực áo ra, nói: “Phụ hoàng đừng nóng, nó ở đây. Con ngại đeo trên cổ quá vướng víu, nên cởi ra.” Sắc mặt hoàng đế lúc này mới dịu lại, cầm lấy ngọc bội, cẩn thận đeo vào cho Đạm Thai Nghi Long: “Vướng víu cũng không được tháo ra, đây là bùa hộ mệnh của con, ngộ nhỡ có sơ xuất gì, còn không khiến cho phụ hoàng và mẫu phi con sốt ruột muốn chết hay sao? Sau này không được phép như vậy.” Đạm Thai Nghi Long cười nói: “Nhi thần cẩn tuân thánh dụ (cẩn thận vâng theo lời vua căn dặn).” “Con cũng thật khéo nói.” Hoàng đế cười lắc đầu, lại cùng thái phó nói vài câu, ánh mắt đảo qua phòng, đột nhiên cau mày, “Chu Cảnh Hiên đâu? Hắn không phải là thư đồng của con sao? Người đâu?” Thái phó lập tức tố cáo: “Bẩm hoàng thượng, từ sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng hắn đâu cả.” “Không thấy bóng? Trách nhiệm của hắn là theo bát hoàng tử đọc sách, không ở thư phòng mà lại đi đâu?” Vừa thấy phụ hoàng nổi giận, Đạm Thai Nghi Long trong lòng thầm kêu hỏng bét, đang cúi đầu nghĩ cách che giấu, hoàng đế đã ra lệnh: “Mau tìm Chu Cảnh Hiên đến đây cho ta!” Đạm Thai Nghi Long thầm than một tiếng khổ rồi. Chỉ một lúc sau, có thái giám tiến vào hồi báo: “Đã tìm được Chu tướng quân ạ.” “Hắn đâu?” Hoàng đế thấy Chu Cảnh Hiên không theo tới, ba thành nộ khí liền tăng lên mười thành, “Hay là muốn trẫm đi gặp hắn hả?” “Bẩm hoàng thượng, Chu tướng quân bị chìm trong Ngự Thuỷ hà.” Đăng bởi: admin