CHƯƠNG 46 . Nói cũng kỳ quái, sau đêm đó, bệnh của Đạm Thai Nghi Long giống như xảy ra kỳ tích. Y dường như biến thành một người khác, tính tình vẫn như cũ rất xấu, nhưng từ nóng nảy biến thành lạnh lùng, chỉ nhiệt tình với chính sự. Y bắt đầu vùi đầu vào đống tấu chương, cũng dần dần lộ ra một chút tài năng trị quốc. Tất cả các đại thần đối với chuyển biến của y đều kinh ngạc không nói nên lời, có người nghĩ, cái này có lẽ gọi là ‘minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’ (ko lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì khiến người kinh ngạc). Bệnh của hoàng đế cuối cùng không thể kéo dài đến mùa đông, có lẽ, cái chết đối với ông mà nói là một loại giải thoát. Cả nước đau xót. Nhưng nước không thể một ngày không có vua, bảy ngày sau, thái tử chính thức đăng cơ, sửa quốc hiệu Chính Minh, đại xá thiên hạ. Toàn bộ người có công phò trợ đăng cơ, đều luận công ban thưởng, ngay cả Phùng Thì Ngạn cũng được phong làm Long đô úy, tiếp quản cấm quân trong kinh. Thế nhưng, danh sách rất dài đọc tiếp, lại duy nhất sót tên một người. Bình Nam tướng quân kia cần vương có công, lại công lao lớn nhất, không biết là vô tình hay hữu ý mà bị bỏ qua. Lâm đại học sĩ và Vương thừa tướng quỳ trên mặt đất nghe chỉ thoáng nhìn nhau, bọn họ nhạy bén ngửi được, hướng gió phải đổi. Lúc cùng nhau giành thiên hạ, đương nhiên là càng nhiều người giúp đỡ càng tốt. Thế nhưng, lúc chia sẻ quyền lực thì sao? Người càng ít, phần được càng nhiều. Trong kinh thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều lời đồn đại, những lời đồn đại này đều khiến người ta giật mình, chúng đều không hẹn mà hướng về phía một người — Bình Nam tướng quân. — Nghe nói Bình Nam tướng quân công cao trấn chủ, tân hoàng có phần nghi kị hắn. — Bình Nam tướng quân kiến công lớn nhất, nhưng không được phong thưởng, trong lòng rất oán giận. — Nghe đâu, hắn triệu tập rất nhiều thuộc hạ, cả ngày trong phủ mưu tính làm sao để cướp ngôi. — Lão Tào chuyên đưa rau cho tướng quân nói, Bình Nam tướng quân ngay cả long bào cũng làm rồi, hàng ngày đều ở nhà mặc chơi chứ đâu. Cuối cùng, lời đồn cũng truyền vào trong cung, do Vương thừa tướng nói cho tân hoàng nghe. “Ngươi nói, Bình Nam tướng quân ngấp nghé ngai vàng của trẫm, muốn tạo phản?” “Vâng, mặc dù bây giờ còn chưa có động tĩnh rõ rệt, nhưng khó bảo hắn không ghi hận với bệ hạ. Binh quyền trong tay hắn, không thể không phòng.” Đạm Thai Nghi Long gật đầu: “Trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi.” Chờ Vương thừa tướng đi, y hỏi Lâm Tử Hàn bên cạnh: “Theo những gì ngươi biết, ngươi nghĩ hắn sẽ làm phản sao?” Lâm Tử Hàn biến sắc, trầm ngâm hồi lâu, nói: “Dịch tướng quân hình như không phải là người như thế, có điều lòng dạ hắn rất sâu, bệ hạ không thể không phòng.” “Thực sự?” Ánh mắt bức bách khiến Lâm Tử Hàn túa mồ hôi lạnh, thật là, chủ tử này từ lúc nào trở nên nhạy cảm như vậy? Không thể lại lừa y. Thế nhưng lời đã nói ra, đành phải kiên trì nói: “Đúng vậy.” Đạm Thai Nghi Long lẩm bẩm: “Quyền thế này thật tốt như vậy sao? Khiến tròn biến thành méo.” Lời này giống như đang nói Dịch Vô Ngân, nhưng Lâm Tử Hàn lại cảm thấy giống như đang nói chính mình, trên lưng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. “Theo ngươi trẫm nên làm gì bây giờ?” Lâm Tử Hàn giả bộ trầm ngâm chốc lát, nói: “Theo thần thấy, Bình Nam tướng quân nắm binh quyền, không nên làm bừa, không bằng trước tiên đánh vào thủ hạ của hắn, từng bước làm tan rã thế lực của hắn.” Đạm Thai Nghi Long vẫy vẫy tay: “Thế thì làm theo lời ngươi nói đi.” Sự tình làm rất thuận lợi, rất nhanh, mấy tướng lĩnh do Dịch Vô Ngân đề bạt đều danh thăng ám hàng (ngoài mặt là thăng chức nhưng thực chất là mất đi quyền lực), điều đến nơi hoang vu làm đô đốc. Tín hiệu triều đình muốn xử lý Bình Nam tướng quân càng ngày càng rõ, thế nhưng, trong phủ Bình Nam tướng quân vẫn không có động tĩnh. Đại quân đóng ở kinh kỳ vài lần suýt nữa phát sinh binh biến, đều bị Bình Nam tướng quân cứng rắn áp xuống. Người người đều kỳ quái, tướng quân làm sao vậy? Nhưng thật sự khiến bọn họ kinh ngạc còn ở phía sau, vài ngày sau, Bình Nam tướng quân Dịch Vô Ngân vẫn luôn bị nói là muốn tạo phản đột nhiên trao trả suất ấn, cũng thỉnh cầu từ quan về quê. Nghe thái giám đọc đến bản tấu này, Đạm Thai Nghi Long đang uống trà chợt run tay, chén trà rơi trên mặt đất, vỡ nát. Y đoạt lấy tấu chương từ tay thái giám, đọc một lần lại một lần, một lần lại một lần, từ buổi trưa đến lúc mặt trời lặn, cuối cùng y đặt bút, trịnh trọng vẽ một vòng tròn ở trên, phê chữ “chuẩn”. Lúc viết xong chữ này, mặt y trầm như nước, thần sắc dứt khoát, giống như ra một quyết định trọng đại. Ngày thứ ba sau khi Dịch Vô Ngân chuẩn bị rời khỏi kinh thành, tân hoàng mật chỉ triệu hắn vào cung. Như trước ở một gian nhã các, Đạm Thai Nghi Long chuẩn bị một bàn rượu thịt, chỉ có hai người bọn họ, ngồi đối diện nhau. “Ngươi đi rồi, còn định trở về không?” “Trở về làm gì? Chỉ rước lấy thị phi, ta còn muốn đi càng xa càng tốt.” “Ngươi không lưu luyến đường công danh tốt đẹp?” Dịch Vô Ngân cười nhạt: “Ta tòng quân, cho tới giờ không phải vì đường công danh.” “Ta biết.” Đạm Thai Nghi Long cúi đầu, “Chúng ta sau này cũng không gặp lại.” “Gặp lại thì sao? Không gặp lại thì thế nào?” Đạm Thai Nghi Long im lặng không nói, chợt nói: “Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất dương quan vô cố nhân(1). Ta kính ngươi một chén.” Dịch Vô Ngân ngửa đầu uống cạn, cười nói: “Lần này, sẽ không có mê dược chứ?” Đạm Thai Nghi Long lắc đầu: “Sẽ không, mê dược lưu được người của ngươi, nhưng lưu không được lòng của ngươi.” Dịch Vô Ngân im lặng cười, lại tự mình rót một chén uống cạn. Đột nhiên, hắn biến sắc, thân thể run rẩy kịch liệt đứng lên, một tay ôm bụng, một tay chỉ về phía Đạm Thai Nghi Long, không thể tin được nói: “Ngươi… ngươi…” “Ta hạ đoạn trường tán, không đến một chén trà, ngươi sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.” Giọng Đạm Thai Nghi Long bĩnh tĩnh giống như đang nói chuyện thời tiết, in trong con ngươi y, là dáng vẻ Dịch Vô Ngân thống khổ giãy giụa, đôi mắt y ngay cả chớp cũng không chớp một cái. Dịch Vô Ngân cười thảm nói: “Mà thôi, mà thôi! Hôm nay chết ở đây, miễn cho dây dưa sau này, cũng tốt, cũng tốt!” Giọng nói từ từ trở nên yếu ớt, máu từ trong mắt, trong mũi, trong tai, trong miệng chảy ra, lộ ra vẻ vô cùng đáng sợ. Hắn vươn tay, run run hướng về phía Đạm Thai Nghi Long, giống như muốn cầm lấy cái gì, nửa đường chợt mất hết khí lực, rơi trên mặt đất. Tiếng tay rơi xuống đất, trong gian phòng này, có vẻ vô cùng rõ rệt. Ánh mắt Đạm Thai Nghi Long chợt nhảy một cái. Y chậm rãi tiêu sái bước qua, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi: “Vô Ngân, ngươi chết rồi sao?” Y vươn tay chạm vào chỗ trái tim Dịch Vô Ngân, nơi đó đã không còn dấu hiệu của sự sống. Y đột nhiên nở nụ cười: “Lúc này ngươi không có cách nào rời khỏi ta chứ? Ta muốn ngươi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, không cho đi đâu cả.” Lúc bọn cung nữ thái giám nghe được tiếng cười chạy tới, thì thấy tình cảnh này: Bình Nam tướng quân mặt đầy máu, chết trên mặt đất, còn đứng ở đó, là hoàng đế đang cười đến điên cuồng. “Hoàng thượng… Bình Nam tướng quân… tướng quân hắn…” Đạm Thai Nghi Long thu lại nụ cười, ôn nhu nói: “Các ngươi nhìn không ra sao? Hắn đang ngủ.” Y ôn nhu dùng ống tay áo lau máu trên mặt Dịch Vô Ngân, lại nói: “Các ngươi xem, hắn ngủ an tường lắm nha.” Bọn tiểu cung nữ chưa bao giờ gặp qua tình hình đáng sợ như thế này, cả đám bị doạ đến phát run. Không ngờ một thái giám lá gan lớn chút, lại lanh lợi, đi lên phía trước: “Hoàng thượng, để tướng quân ngủ ở đây, hắn sẽ nhiễm lạnh, không bằng nô tài giúp người đem hắn đặt lên giường?” Tay muốn chạm vào thi thể Dịch Vô Ngân, lại bị Đạm Thai Nghi Long đánh xuống. “Dừng tay! Không cho chạm vào hắn, hắn là của ta!” Thái giám kia nhịn đau nói: “Vâng, vâng.” Đạm Thai Nghi Long ôn nhu ôm lấy thân thể Dịch Vô Ngân, giống như dỗ tiểu hài tử nói: “Vô Ngân, ta mang ngươi đi ngủ. Ngươi đừng để ý những người này, bọn họ đều muốn hại ngươi, chỉ có ta, chỉ có ta là thật tâm tốt với ngươi.” Mấy cung nữ thái giám nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương. Hoàng thượng… điên rồi! . (1) Trích trong bài thơ tiễn bạn Vị Thành Khúc của Vương Duy đời Đường. Dịch nghĩa: Xin cạn chén rượu buồn đưa tiễn Qua khỏi Dương Quan ai cố nhân Đăng bởi: admin