CHƯƠNG 5 Hắn đã từng, một điệu múa tung ra bốn bề đã không thiếu quan to quý nhân tranh giành nhau đến xem. Hắn đã từng, lụa tay áo phất tung như mây ra đã khiến biết bao tài tử văn nhân tặng thơ ca tụng. § Khi hoa đào kết trái xanh cũng là lúc mùa hè đến. Thật ra, bất kể có xuân hạ thu đông cũng vậy, trong Cẩm Xuân viên vĩnh viễn chỉ có mùa xuân. Khách cũ đi rồi lại có khách mới đến, chỉ cần hai ngọn đèn ***g đỏ trước cửa vẫn sáng thì dòng ngựa xe vẫn tuôn không dứt, điệu nhạc vũ khúc sẽ không ngừng lảnh lót, tay áo nhẹ nhàng vẫn còn vờn bay như cánh bướm. Kết thúc điệu múa, Cẩm Tâm phất tay áo về trước, dải tay áo thướt tha vẽ một đường cầu vồng trắng đỏ trong không trung, rồi rơi xuống nền thảm đỏ thẫm viền vàng. Sắc đỏ lóa mắt pha lẫn màu trắng bắt mắt càng tôn lẫn nhau. Cẩm Tâm uốn lượn vòng eo lui về sau vài bước đồng thời thu tay áo lại, tà áo tha thướt kia như hí pháp chảy về tay hắn. Hai tay hắn chắp ra sau, lưng đứng thẳng, lặng người nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh — Dưới đài, tiếng cổ vũ vang lên dậy trời. Khi này Cẩm Tâm mới nhoẻn cười đầy mê hồn, khom người cảm tạ. “Điệu vũ của Cẩm Tâm đúng là càng ngày càng hay ra đó.” “Đúng đó, không ai trong phố Thăng Bình này có được bước nhảy mảnh mai tinh tế và vũ điệu uyển chuyển này đâu.” “Đâu chỉ là phố Thăng Bình, ta cam đoan hết cả phủ Tùng Dương cũng không có vũ kỹ nào so được với Cẩm Tâm đó nha.” Trong một tràng gật gù đồng ý vậy lại nổi lên một tiếng hừ nhẹ ngập mùi chua chát: “Hừ, người một câu kẻ một tiếng hợp lại, thổi phồng hắn lên trên trời rồi.” Tiếng nói rất nhỏ nên Cẩm Tâm và đám khách trong đại sảnh không nghe thấy, chỉ có Thanh Lạc đang tựa bên cửa sổ nhìn quanh là nghe mồn một. Hắn quay người lại, phát hiện người nói đứng cách mình không xa. Thanh Lạc nhận ra đó cũng là một tiểu quan trong Cẩm Xuân viên tên là Úy Ly. Vì tướng mạo hắn bình thường lại không có tài nghệ đặc biệt gì nên vẫn chỉ là nhân vật hạng ba. Úy Ly kia phát hiện Thanh Lạc nhìn hắn thì giống như kiếm được đối tượng, hắn liếc xéo Cẩm Tâm ngoài đại sảnh rồi hừ một cái: “Hắn cũng không vinh quang được lâu đâu. Hai ngày trước ta mới thấy ‘lão cha’ dẫn một đứa nhỏ chừng mười tuổi, mặt mày xinh đẹp thông minh về giao cho Phạm đại nương dạy rồi. Sớm muộn tên Cẩm Tâm này cũng bị hạ bệ thôi.” Thanh Lạc thản nhiên nói: “Dù hắn có bị hạ bệ thì ngươi cũng không chiếm lợi được gì đâu, hả hê cái gì chứ?” Úy Ly thay đổi sắc mặt: “Không phải ngươi đối đầu với Cẩm Tâm sao? Sao lại nói giúp cho hắn hả?” Hắn tưởng Thanh Lạc nhất định sẽ hùa theo mình rủa xả Cẩm Tâm để xả oán khí trong lòng. Đuôi mắt phượng của Thanh Lạc nhấc lên lộ ra ý miệt thị, hắn dợm cười: “Quả thực ta không ưa bản mặt vênh váo của tên Cẩm Tâm kia. Nhưng ta càng ghét cái loại không có bản lĩnh, tối ngày chỉ biết chăm bẵm ghen ghét, âm thầm đạp lên kẻ khác. Có gan thì quang minh chính đại mà đấu với nhau. Loại người như vậy đừng làm nam nhân thì hơn, đi làm đàn bà cho rồi đi.” Quả thật bản lĩnh Thanh Lạc là mở miệng khiến người ta tức chết không đền mạng, mới vài câu đã làm Úy Ly tức tới run rẩy sôi máu: “Ngươi-” “Sao?” Thanh Lạc ưỡn ngực thách thức không chút chùn bước. Nếu là người khác thì Úy Ly đã nhào tới đánh một trận rồi. Nhưng Thanh Lạc lại “ngang tàng có tiếng” trong vùng này nên Úy Ly suy nghĩ một hồi vẫn không dám động thủ. Có điều hắn không cam lòng chịu nhục nên liếc mắt cười khẩy: “Giờ thì ngươi huênh hoang trước mặt bọn ta, vậy mà gần đây chả đón được người khách nào, ‘lão cha’ đang tính tống ngươi ra ngoài rồi đó.” “Vậy sao?” Thanh Lạc nhoẻn cười, “Ngươi có rảnh hơi ở đây nói chuyện phiếm thì sao đêm nay không có khách hả? Để coi giữa chúng ta ai mới bị tống ra ngoài trước đây.” Một câu đã chặn họng Úy Ly tới tái mặt: “Ngươi… cái thứ ngang ngược ế hàng! Chả trách sao Lâm công tử người ta dẫn A Đoan đi chứ không chịu dẫn ngươi, thứ ngang như cua như ngươi ai chịu được mới lạ đó!” Ai cũng biết đây là cái gai nhức không thể đụng chạm trong lòng Thanh Lạc. Thời gian trước Cẩm Tâm mang cái này ra chế nhạo đã bị hắn giẫm một đạp trước mặt mọi người, nếu không phải “lão cha” ra mặt kịp thời thì không biết còn ầm ĩ cỡ nào nữa. Xớn xác thốt ra rồi hắn mới biết mình gặp họa lớn, trông thấy sắc mặt lầm lì của Thanh Lạc thì hắn sợ tán hồn mà tháo chạy. Thỉnh thoảng còn quay lại nhìn, sợ Thanh Lạc sẽ đuổi theo. Thanh Lạc làm gì có rảnh để ý đến hắn, chỉ cười khẩy một cái: “Lá gan nhiêu đó cũng dám chọc tới ta?” Rõ ràng thắng một trận mà sao hắn lại thấy uể oải vô vị. Đáng lẽ hắn phải ra trước cửa mời chào khách. Tuy đã khuya nhưng còn vài người khách lảng vảng ngoài cửa, tỉ như tiểu nhị chưa vợ trong tửu *** hoặc lão lưu manh bán bánh nướng bên ngõ cụt kia đang đánh một vòng qua bên này. Đa phần bọn chúng không có kén chọn, chỉ cần giá hợp lý và người đặc biệt dịu dàng chút là xong. Ban ngày bươn chải sinh sống nên chỉ có thể tìm chút an ủi gối đầu ấm tay là đủ. Tuy Thanh Lạc e ngại những tên này thô kệch nhưng bạc trong tay họ lại là đồ thật. Lúc ôm bọn họ, thỉnh thoảng tâm trí cũng hiện ra bóng dáng của Lâm Tử Thông, nhưng Thanh Lạc vội lắc đầu xua tan hình bóng hư ảo xinh đẹp đó. Nhưng hôm nay, không biết có phải vì lời nói của Úy Ly hay không mà Thanh Lạc không có cả tâm tư đi kiếm khách. Hắn chậm rãi đi vào trong đình, hiếm hoi mới thấy trong đây không một bóng người, chỉ có mỗi ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi tứ bề. Thanh Lạc đứng đó thẫn thờ hồi lâu, bất thình lình hai tay áo vung lên phất ra vũ điệu. Hắn đã từng, một điệu múa tung ra bốn bề đã không thiếu quan to quý nhân tranh giành nhau đến xem. Hắn đã từng, lụa tay áo phất tung như mây ra đã khiến biết bao tài tử văn nhân tặng thơ ca tụng. Hắn đã từng, khẽ phất tay nhấc chân thôi đã thu hút biết bao ánh mắt. Hắn chậm rãi múa, bước nhảy sơ suất ban đầu đã dần trở nên lưu loát, từ động tác cứng ngắc đã bắt đầu nhịp nhàng như ý. Dần dần, cả tâm trí, mắt, tay và vũ điệu đều hòa hợp làm một, cảm giác đánh mất nhiều năm đã quay trở lại. Hắn giống như trở về với sân đình luyện múa thời niên thiếu, nơi đó ngập tràn hương hoa trong cảnh xuân tươi đẹp; hắn giống như về lại trên đài trong đại sảnh của Cẩm Xuân viên, nơi đó chật ních khách quý và tiếng vỗ tay dậy trời. Bỗng hắn nhớ lại, lúc đầu bản thân cũng đã từng trẻ trung rực rỡ, đã từng nở mày nở mặt như hoa được ưa chuộng khắp nơi. Hắn múa mỗi lúc mỗi nhanh hơn, đột nhiên bàn chân đau nhói lên… đoạn ngã xuống đất. Trong chớp mắt, mùi hoa biến mất, cả tiếng vỗ tay và ánh nhìn hâm mộ cũng tiêu tan. Giống như tỉnh mộng, chỉ còn ánh trăng thanh lạnh thê lương kia bầu bạn cùng cơn nhức từng hồi dưới chân. Thanh Lạc chậm rãi bò dậy, rồi cũng chậm rãi đi về hậu viện. Lúc nhấc bước đầu tiên chân hắn có chút lảo đảo, nhưng rất nhanh, hắn mím môi gắng sức bước đi như bình thường. Cửa phòng đã khóa vì không còn A Đoan nữa. Bỗng nhiên Thanh Lạc sợ đẩy cánh cửa đó ra, vì hắn sợ sau khi đẩy cửa ra, bên trong là một cảnh tối đen như mực. Còn đen tối hơn so với bên ngoài. Thường ngày khi hắn trở về thì trong phòng luôn sáng đèn, sau đó A Đoan sẽ rụt rè nói với hắn: “Huynh về rồi…” Không phủ nhận Thanh Lạc có chút nhớ tiếng nói kia. Hắn ngẫm nghĩ, dù rất ghét A Đoan nhưng vẫn không hề đuổi cổ y đi, phân nửa là vì mình sợ bóng đêm. Hắn đẩy cửa ra, lập tức ánh đèn hắt lên người. Giường hắn đối diện với cánh cửa, có một người ngồi trên giường. *** Nếu nửa đêm mở cửa ra, ngươi phát hiện có khách không mời mà đến ngồi trong phòng thì ngươi phản ứng ra sao đây? Thanh Lạc hẳn là sợ tới mức muốn la toáng lên, nhưng hiện tại ngay cả la cũng không la nổi. Hắn chỉ nghiêng người thản nhiên dựa vào tường: “Ta không biết ngươi vào bằng cách nào, nhưng chúc mừng, giờ ngươi có thể đường đường chính chính đi ra cửa rồi.” Người nọ nhướn chân mày: “Ngươi không sợ à?” “Ta chỉ sợ tiểu quỷ do Diêm Vương phái tới thôi.” Thanh Lạc đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt, “Tuy ngươi không xinh đẹp lắm nhưng cũng là dạng như cục bột, có gì phải sợ?” Người kia cũng không tức giận gì: “Tử Thông nói chẳng sai, miệng lưỡi của ngươi quả thực sắc bén vô cùng.” Tiếng nói của y rất nhẹ như độc thoại nhưng Thanh Lạc lại nghe mồn một. Cả người hắn cứng đờ: “Ngươi biết Lâm Tử Thông?” Người kia lên tiếng: “Không chỉ biết mà là rất quen; ta còn biết cả A Đoan nữa.” A Đoan! Nghe được cái tên này, toàn thân Thanh Lạc rũ rượi như con đê rút cạn nước. Hắn sửng sốt một hồi mới nói: “A Đoan có khỏe không?” “Rất khỏe, ta chưa từng thấy Tử Thông đối với ai tốt như vậy. Lần này ta đến là đáp ứng lời nhờ của Lâm Tử Thông, dẫn ngươi tới kinh thành đoàn tụ với A Đoan. A Đoan thật sự rất nhớ ngươi, không đành lòng để ngươi một thân một mình ở nơi này…” Thanh Lạc ngơ ngẩn nghe, mùi đắng nhẫn dần dần dâng lên. Muốn ta đi làm gì? Nhìn các ngươi ân ái mặn nồng, sát cánh song phi sao? Chỉ nghe người nọ nói tiếp: “Ta đã bàn xong với bảo đầu ở đây rồi, lúc nào cũng có thể dẫn ngươi đi. Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường thôi, ngựa ta đã chờ sẵn bên ngoài rồi.” Y đứng lên, quả thật bảo đi là đi, không chần chừ khắc nào. Lúc này Thanh Lạc mới hồi phục tinh thần mà la toáng lên: “Khoan đã, làm sao ta biết ngươi nói thật hay nói láo? Nếu như ngươi có mưu đồ khác thì sao?” Người kia thản nhiên cười hiểu ý, ai sẽ hao tâm tổn trí chỉ vì một kỹ nam chứ? Nhưng y vẫn nhẫn nại nói: “Chỗ này có thư viết tay của A Đoan, ngươi cứ xem sẽ hiểu ngay.” Ngó mảnh giấy trên tay y, Thanh Lạc cười khẩy: “Giờ đã lòi ra ngươi là thứ lừa gạt rồi, A Đoan biết ta không biết chữ thì viết thư làm gì?” Người kia thấy hắn đần độn vậy thì nhíu mày: “Ta là biểu đệ của Lâm Tử Thông, ngươi tin hay không tùy ngươi. Nếu không phải nghĩ cho A Đoan đang sốt ruột, ta lại vừa có việc đi ngang qua Tùng Dương thì ta cũng không nhận việc này đâu.” Thanh Lạc cẩn thận đánh giá diện mạo người kia, thấy tuổi tác y nhỏ hơn Lâm Tử Thông một chút, tướng mạo rất tuấn tú, dung mạo quả thật có vài phần tương tự khiến hắn cũng ngờ ngợ. Nhưng xưa nay Thanh Lạc vốn kiêu ngạo, tuy mấy tháng gần đây ở trong Cẩm Xuân viên có thê thảm thật, nhưng bảo đi dựa vào Lâm Tử Thông và A Đoan, nhìn ánh mắt bọn họ sống qua ngày thì hắn thà chết còn hơn. “Rồi, ta tin ngươi. Ngươi về nói với A Đoan ta ở đây rất tốt, nó không cần nhớ ta làm gì. Giờ nó đậu trên cành cao, thân người phú quý, không phải là kẻ đi chung đường với ta. Về sau cứ cầu ai nấy qua, đường ai nấy bước đi.” Người nọ tưởng rằng Thanh Lạc có thể thoát ly bể khổ sẽ mừng rỡ không kịp mà theo mình lên kinh ngay, nào có ngờ hắn lại không muốn đi? Y kềm không được, mặt biến sắc cả: “Ngươi nghĩ cho kỹ đi, đây là cơ hội hiếm hoi cả đời cho ngươi thoát khỏi nơi chướng khí xấu xa này mà?” Thanh Lạc điềm nhiên nói: “Số của ta đã vậy, cũng đành bó tay thôi.” Người kia nổi giận: “Ta cứ cho những người trong đây đều rất đáng thương, sống cuộc đời bức bách cam chịu, hễ có cơ hội thì thế nào cũng muốn rời đi. Không thể tưởng tượng… không thể tưởng tượng thật ra còn có loại người đắm chìm trong trụy lạc thế này! Sao A Đoan có thể là huynh đệ với ngươi được chứ?” Thanh Lạc nói tiếp: “Nó vốn không phải đệ đệ của ta. Nó chính là phượng hoàng lọt nhầm tổ chim tước, còn ta là con tước già ấp trứng. Dù rằng ở chung một tổ nhưng một con là cao quý, một con là thứ phôi hèn hạ, mới nghĩ cũng biết sao có thể là người cùng nhà được?” Hắn ngập ngừng, rồi cười gằn một cái: “Ngươi cũng không cần ra vẻ hậm hực vậy. Tuy ngươi luôn miệng nói bọn ta đáng thương gì đó nhưng căn bản vẫn khinh bỉ chúng ta, cảm thấy bọn ta là loại thấp kém ─ Nhìn thần sắc ngươi cũng biết các ngươi đều là những kẻ rủng rỉnh tiền, cao cao tại thượng nhìn xuống thôi.” Thanh Lạc dứt lời thì chợt nhớ, chẳng phải lúc trước Lâm Tử Thông nhìn mình cũng giống hệt vậy sao? Thật hận bản thân lúc trước có mắt như mù, hoàn toàn không phát giác ra. Trong lòng hắn thầm nhói đau. Người kia vốn đang gấp gáp muốn đi thì sao có thời gian dây dưa mãi với hắn. Mày kiếm của y khẽ nhấc: “Ngươi nhất quyết không muốn theo ta?” “Không theo.” Nói xong Thanh Lạc chợt thấy gáy nhói lên, trước mắt choáng váng xây xẩm, cả người bị xốc hẫng lên. Hắn kinh hãi muốn giãy giụa nhưng không biết tên kia dùng yêu pháp gì, một cái bấu tay kia cũng không đau nỗi nào mà toàn thân hắn lại mềm nhũn ra không chút sức lực. Cả đầu lưỡi cũng như bị rút gân, vừa tê dại vừa yếu ớt không la thành tiếng nổi. Chỉ biết người kia lên tiếng: “Ta không có thời giờ lôi thôi với ngươi. Ta đã nhận lời A Đoan nhất định phải dẫn người về. Ngươi đáp ứng thì tốt, không đáp ứng thì cũng chỉ ủy khuất ngươi thôi.” Dẫn Thanh Lạc ra khỏi phòng, cũng không cảm thấy y dùng lực thế nào mà nhún một cái đã phóng lên mái nhà. Thanh Lạc bị y vác chỉ có thể giương mắt nhìn mái ngói căn phòng mình. Thấy trong phút chốc y đã nhảy từ mái nhà này sang mái nhà kia, trong lòng hắn thật sự lo y sẽ một cước phóng lên không trung rồi quăng mình xuống. Biết bao người hỗn tạp tới lui trong Cẩm Xuân viên, Thanh Lạc cũng từng thấy qua một số ít mang thương vác côn gọi là người giang hồ, nhưng hắn chưa bao giờ biết thì ra những người này đều “bay” cả. Người đó mang Thanh Lạc nhảy qua tường viện sau hậu viện, rốt cuộc cũng dừng lại. Thanh Lạc mới mừng thầm một chút lại nghe người nọ huýt sáo một tiếng, đã có một con ngựa lộc cộc chạy lại. Người kia đặt Thanh Lạc ra sau lưng rồi phóng lên lưng ngựa. Nói ra cũng kỳ quái, tay y vừa buông Thanh Lạc ra thì hắn đã thấy tứ chi không còn tê rần nữa, đầu lưỡi cũng cử động được, nhưng mà thị giác vẫn không đổi, chỉ có thể nhìn dưới đất. Mắt thây vó ngựa đã phóng ra đầu ngõ, Thanh Lạc hoảng hốt la quáng quàng: “Ngươi làm gì đó? Mau thả ta xuống!” Tứ chi hắn cũng giãy giụa loạn lên. “Yên chút đi.”  Người kia cũng chẳng thèm quay đầu lại, thuận tay đánh vào cái mông tôn quý cao cao vênh vểnh của Thanh Lạc, một tiếng thé khẽ xé trong màn đêm yên tĩnh. Từ khi xa cha mẹ tới nay, Thanh Lạc chưa bao giờ bị người nào đánh thế này, nhất thời hắn đỏ bừng cả mặt, không dám nhúc nhích nữa. Nhưng trong lòng hắn đã học bài học để đời mà đem tổ tông tám đời y ân cần thăm hỏi một lượt. Lưng ngựa dằn xóc làm Thanh Lạc vô cùng khó chịu, dạ dày đảo ngược như thác lũ. Chợt Thanh Lạc nhớ tới một việc, đôi mi thanh tú của hắn nhảy dựng kêu lên: “Ta quên không mang theo một vật, ngươi mau thả ta xuống đi!” Người kia chỉ bảo hắn lại giở trò nữa nên càng thúc ngựa phóng nhanh hơn. Thanh Lạc vừa tức tối vừa hậm hực: “Nếu ngươi không thả ta xuống thì ta nhảy đại xuống đó!” Thấy người nọ vẫn phớt lờ, Thanh Lạc chỉ cắn răng, hai tay chống lưng ngựa rồi nhào người xuống đất. *** “Ngay cả mạng ngươi cũng bất kể là vì muốn về lấy cái này sao?” Khi người nam tử thấy Thanh Lạc móc từ hốc tường ra một gói vải quấn dày, mở ra bên trong toàn đỉnh bạc chói lóa thì y chau mày ─  Chẳng lẽ hắn không biết ngã từ lưng ngựa nhanh vậy xuống nguy hiểm đến cỡ nào sao? Sơ sẩy chút thì đã xảy ra tai nạn chết người rồi. Nếu chẳng phải bản thân nhanh tay lẹ mắt bắt hắn lại kịp thì Thanh Lạc này dù không chết cũng thương tích đầy mình! Hóa ra trên đời này thật sự có người cần tiền không cần mạng, cuối cùng người nam tử cũng được mở mắt. Thanh Lạc cũng chẳng màng đến y, đặt tay nải kia trên giường rồi đem vài bộ áo quần từ tủ áo ra đặt vào gói. Khi hắn cầm đến bộ xiêm y lụa màu xanh mặt hồ kia thì có do dự chút, cuối cùng cũng bỏ bộ áo đó chung vào bao. Bộ xiêm y đẹp đẽ như thế bắt mắt vô cùng, người nam tử cũng không khỏi nhìn theo buột miệng: “Tuy xiêm y rất đẹp nhưng đã rách rồi, ngươi cũng muốn mang theo sao?” Thanh Lạc lườm hắn một cái: “Ta muốn không được sao?” Người nam tử thở dài: “Tử Thông nói chẳng sai, trên đời này thật tìm không ra ai lại mê tiền tài hơn ngươi vậy.” Tay Thanh Lạc đang thu dọn đồ khựng lại: “Hắn nói với về ta vậy à?” “Ừ.” Thanh Lạc trầm mặc hồi lâu lại đắng chát hỏi: “Hắn còn nói gì ta nữa?” Người nam tử mới chợt phát hiện mình lắm chuyện thì ngượng ngập nói: “Kỳ thật cũng không có nói gì, lúc tán gẫu tình cờ có nhắc qua thôi.” Bỗng dưng Thanh Lạc ngẩng đầu lên cười lạnh: “Hắn còn nói ta là hạng người vừa khắc nghiệt vừa hẹp hòi không liêm sỉ, tính tình lại cáu kỉnh, tâm địa còn rất ngoan độc, ngay cả đệ đệ mình cũng muốn bán đứng, có phải không?” Tuy lời nói không giống nhưng ý thì không khác bao nhiêu, người nam tử không khéo giả bộ nên chỉ có thể im lìm. Tay Thanh Lạc không ngừng run lên, đột nhiên hắn giật bộ áo màu lam ra hung hăng quăng xuống đất. Người nam tử kinh ngạc bảo: “Không phải ngươi rất thích bộ áo này à? Sao lại ném đi chứ?” “Ta muốn không được sao?” Thanh Lạc còn không thể hiểu được, hắn tiến lên giẫm thêm mấy cái nữa. Người nam tử chỉ cảm thấy người này quả là cứng đầu, y thở dài: “Dù sao cái này là của ngươi, ngươi thích làm gì ta cũng không xen vào. Chúng ta đi mau đi.” Thanh Lạc kéo tay áo lên quẹt mặt: “Nếu ta không chịu, có phải ngươi lại muốn dùng cái cầm nã thủ gì đó, tùy tiện nắm cái rồi quăng ta lên ngựa phải không?” Người nam tử trả lời: “Ta là được người ủy thác, chuyện dốc lòng vì người, xin ngươi đừng khiến ta khó xử.” Thanh Lạc cúi đầu suy ngẫm: “Ta không có làm khó dễ ngươi, nhưng ta có yêu cầu này ngươi phải đáp ứng với ta mới được.” “Chỉ cần làm được thì ta sẽ làm.” Thanh Lạc hất hàm lên: “Ta sẽ không cưỡi ngựa, ta muốn một chiếc xe ngựa.” Người nam tử do dự nói: “Xe ngựa đi rất chậm, phi nhanh một chút vẫn hơn, nếu ngươi không cưỡi nổi thì cưỡi chung ngựa với ta cũng được.” “Hai tên nam nhân chen chúc trên con ngựa, ôm ấp lẫn nhau chướng cả mắt, để người ta thấy lại cười là thứ không biết liêm sỉ.” Hắn vừa nói thì người nam tử đã phì cười một tiếng. Thanh Lạc lườm y một cái: “Ta biết ngươi cười cái gì, ý ngươi là đầu năm đúng là quái lạ, ngay cả tiểu quan cũng biết tới liêm sỉ. Cũng hết cách rồi, tuy ta là thứ liêm sỉ hẹp hòi nhưng trong hai chúng ta cũng phải có một người hiểu liêm sỉ mới không đến nỗi bị chỉ trích, đúng không?” Người nam tử thật sự sợ mồm miệng liến thoắng của hắn mới nói: “Được, đều chiều theo ý ngươi.” *** Ngồi trong xe ngựa có thoải mái hơn trên lưng ngựa một chút. Vì người nam tử vội vã đi nên không cần người đánh xe mà tự mình điều khiển xe ngựa. Xem cỗ xe ngựa như thiên lý mã mà đánh xe thì còn tốt lành được sao? Thanh Lạc ngồi trong xe, một chốc thì ngã bên này, một chốc lại nghiêng bên kia, hồi nữa lại ập bên nọ. Vốn mui xe cũng chẳng chắc chắn gì, dằn xóc dữ dội thế này nó kêu cót két ầm lên như sắp rã ra bất cứ lúc nào. “Ê, ê ê! Dừng xe lại coi!” La mấy tiếng, rốt cuộc người nam tử cũng ghìm cương rồi ngoảnh đầu lại. “Ta tên là Kinh Như Phong, ngươi đừng có gọi bừa ‘ê a’ này nọ. Lại chuyện gì nữa đây?” Cũng khó trách người nam tử mất kiên nhẫn, chưa đầy một canh giờ mà Thanh Lạc đã kêu ngừng tới ba lần. Chút thì bảo không ưa y đi nhanh quá, chút thì bảo đường gồ ghề xóc nảy. Thanh Lạc thở hổn hển một hồi, vỗ vỗ ngực bảo: “Đi chậm chút đi, bụng ta bị ngươi xốc ra hết rồi nè.” Kinh Như Phong thản nhiên đáp: “Đã nói với ngươi cần gấp rút lên đường rồi, ngươi ráng chịu khó chút đi.” Y quay đầu lại rồi thúc ngựa đi tiếp. Thanh Lạc hậm hực trong lòng, ngó ra ngoài cửa sổ thấy hai ba người đi đường. Hắn thầm nghĩ: Được, hôm nay để cho ngươi sáng mắt cái gì gọi là lưu manh đây! Hít một hơi, hắn gào lên: “Cứu mạng với, ăn cướp bà con ơi! Tên này là cường đạo muốn kéo ta tới chỗ không người mà giết đây nè!” Gào mấy tiếng quả nhiên con ngựa dừng lại. Thanh Lạc hất mặt lên, đắc ý nhìn Kinh Như Phong đang rảo bước về cỗ xe. Nhưng sắc mặt Kinh Như Phong lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi: “Ngươi có biết trên đời này có một môn công phu tên là điểm huyệt không? Tỉ dụ như ta đưa tay điểm huyệt câm ngươi một cái thì ngươi không thể nói chuyện được.” Thanh Lạc thầm nghĩ, đưa tay chút thì không thể nói chuyện được, vậy chẳng phải yêu pháp rồi sao? Có quỷ mới thèm tin. Hắn cười khẩy một cái, đang tính giễu cợt mấy câu đã thấy ngón tay của Kinh Như Phong nhanh như chớp điểm về phía mình, vừa mở miệng thì quả nhiên không có tiếng nào. Kinh Như Phong vỗ vỗ tay cười: “Vậy yên tĩnh hơn nhiều.” Y trở lại trước xe tiếp tục đi tiếp. Không có tiếng ồn quấy nhiễu nên trên đường đi thật rất thoải mái. Phía sau thỉnh thoảng truyền tới tiếng đập mui xe nhưng rất nhanh đã bị thanh âm khác lấp đi, Kinh Như Phong cũng không màng để tâm. Mãi đến tối trời, đi vào một thôn nhỏ y mới giảm tốc độ lại. Lần này rốt cuộc Thanh Lạc có thể ngồi vững, hắn đi lên trước liên tục đánh lên lưng Kinh Như Phong. Kinh Như Phong quay đầu lại, thấy Thanh Lạc đỏ bừng cả, sắc mặt lại khẩn trương, miệng cứ mấp máy nhưng không nói được câu nào thì y cảm thấy có phần buồn cười. Giải huyệt đạo hắn xong, y hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Thanh Lạc thừa dịp y buông tay ra, gắng sức ghì dây cương lại. Hắn cũng không thèm nói gì đã nhảy phóng xuống ngựa, cuống cuồng chạy về chỗ đồng hoang đằng kia. Kinh Như Phong sửng sốt cả người, đoạn y cười rũ rượi đến gập bụng trên xe không dậy nổi. — Hồi lâu sau Thanh Lạc mới chậm rãi quay về, thấy nét mặt Kinh Như Phong vẫn còn toét miệng cười thì trừng mắt tròng trắng với y. Kinh Như Phong khẽ hắng giọng: “Trời cũng không còn sớm nữa, tối nay chúng ta nghỉ lại trấn này đi.” Thanh Lạc hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng. Hai người trọ tại một khách *** rồi dùng bữa tối. Ăn xong, Kinh Như Phong còn muốn gói chút màn thầu và thịt khô lại, đoạn bảo: “Chúng ta đi thôi.” Thanh Lạc sững sờ, hắn tưởng là sẽ ngủ lại trong này. “Đi đâu chứ? Trời tối lắm rồi mà.” Kinh Như Phong trả lời: “Sắc trời hẵng còn sớm, có thể đi thêm một đoạn nữa, nghỉ ngơi trong xe ngựa cũng như nhau thôi.” Thanh Lạc vừa nghe đã nổi nóng, sấn lên nắm áo Kinh Như Phong: “Ngươi coi tiểu gia là người sắt chịu đựng như ngươi được sao?” Kinh Như Phong đang trả tiền, vừa lúc hắn xô đẩy y làm mấy tờ ngân phiếu có ấn đỏ rớt từ ngực áo xuống đất, những người xung quanh trố mắt mà nhìn. Kinh Như Phong thản nhiên nhặt ngân phiếu lên, chìa hai ngón tay ra: “Có phải ngươi muốn nếm thử mùi vị này nữa không?” Thanh Lạc hốt hoảng, cái điểm huyệt gì đó đúng là khó chịu hết biết nên hắn vội vàng buông tay, ngoan ngoãn đi theo y ra cửa. Vì khó đánh xe trong thị trấn nên Kinh Như Phong nắm dây cương đi trước. Thanh Lạc ngồi trong xe xóc nảy lộn ruột cả ngày trời, một khắc cũng không ưng chui trở vô nên cũng đi cùng với y. Cứ đi như vậy chợt có tiếng la khóc từ trước vang đến. Một người nữ tử còn trẻ băng xộc từ ngõ hẻm ra, đầu tóc nàng rối bù còn miệng không ngừng kêu cứu. Sau lưng nàng có một nam tử cầm dao đuổi theo bén gót. Nàng nhác thấy Kinh Như Phong đã chạy nhào tới phủ phục dưới chân y van xin: “Vị quan nhân này, xin hãy cứu mạng, có người chạy theo đòi giết ta đó!” Nam tử kia cũng trờ đuổi tới, giơ con dao bóng nhoáng lên quát: “Ta đã nói ngươi vụng trộm mà, quả nhiên đi ôm ấp cái thằng tuấn tú này, ta chẻ đôi các ngươi ra!” Hắn cầm dao xăm xăm chém xuống. Kinh Như Phong nhướn mày, nắm một cái đã đỡ tay cầm dao của người kia: “Ta không quen biết vị đại tỷ này, ngươi hiểu lầm rồi.” Người nọ phẫn nộ quát: “Các ngươi ôm ấp dính chùm đó còn nói không biết hả?” Kinh Như Phong thầm nghĩ, người này quả thực không nói lý gì. Y hơi dùng sức một chút đã đánh hắn nhào ra đất. “Cha sắp nhỏ!” Vừa thấy nam tử ngã xuống, nữ tử đang bấu Kinh Như Phong cứng ngắc kinh hoàng la lên rồi chạy xổ tới bên hắn, “Chàng có bị thương không? Thắt lưng có sao không? Trặc chân rồi đây nè!” Kinh Như Phong chỉ trân trân nhìn mà không hiểu quan hệ hai người này ra sao. Người nữ tử kia còn xỉa vào y mắng mỏ: “Tên tiểu tử chết dẫm này, sao dám đánh trượng phu ta hả? Nhìn ngươi hiền lành một cục vậy sao lại ngang ngược quá hả?” Thanh Lạc đứng một bên xem trò vui cả nửa buổi trời, giờ mới nén cười tiến lên khuyên giải: “Xin lỗi, xin lỗi, hắn không biết hai người là vợ chồng với nhau, chỉ đơn thuần là hiểu lầm thôi. Nhưng mà vị đại ca kia, gặp hoạn nạn mới thấu chân tình, nương tử ngươi yêu ngươi tới vậy nhất định sẽ không vụng trộm với ai khác đâu.” Nam tử kia nửa tin nửa ngờ hỏi: “Có thật nàng không có vụng trộm sau lưng ta không?” Nữ tử chỉ tay lên trời thề: “Nếu thiếp mà vụng trộm thật thì kiếp sau sẽ thành chó. Chàng đừng nghe Vương Tiểu Nhị sát vách nói bậy bạ!” Hai người bọn họ nói xong hết thì Thanh Lạc đã sớm lén kéo Kinh Như Phong đi mất. Trước giờ Kinh Như Phong chưa từng thấy qua phu phụ nào như vậy, y vừa tức lại vừa buồn cười: “Trên đời này lại có người ngược đời vậy sao?” Thanh Lạc bật cười: “Thấy nhiều thì quen thôi.” — Lúc đi ngang qua thôn trấn thứ hai thì đã là trưa ngày hôm sau. Vốn Kinh Như Phong muốn đi đường vòng, nhưng lúc ăn cơm Thanh Lạc đã bất cẩn làm rớt hết bánh mì xuống đất. Bảo là “bất cẩn” nhưng Kinh Như Phong thực hoài nghi là do hắn cố tình, nhưng cũng không làm khó dễ hắn được, y đành vào trấn dùng cơm. Hai người ăn xuống xong xuôi, Kinh Như Phong định trả tiền, có điều đưa tay vào ngực áo lại chưa thấy móc tiền ra. Thanh Lạc nhìn y chằm chằm hỏi: “Sao vậy?” Tiểu nhị của tửu *** đứng cạnh bàn đợi tính tiền mới cười khẩy: “Vị thiếu gia này, ngài đừng nói với ta túi tiền ngài rớt mất rồi đó.” Mồ hôi trán của Kinh Như Phong chảy xuống, quả thực y nghĩ sẽ nói như vậy. Nhưng sao lại mất bạc được? Suy nghĩ một hồi chỉ có người nữ tử hôm qua kia là tiếp cận gần y. Thanh Lạc ở một bên lạnh nhạt chêm vào: “Có phải được mỹ nhân ôm ấp cũng không phải chuyện tốt lành gì không?” Thủ đoạn của ả kia cũng không phải cao siêu cỡ nào, tầm mắt Thanh Lạc vừa lướt qua đã nhìn ra ngay. Kinh Như Phong quay ngoắt sang nhìn hắn: “Ngươi thấy hết? Sao không nói gì vậy chứ?” Thanh Lạc cười cười: “Ngươi động một chút là đòi điểm huyệt câm gì đó của ta, ta sợ tới chết được thì sao dám nói lung tung chứ.” Tiểu nhị đã chờ hết nổi: “Rốt cuộc là ngươi có tính tiền hay không? Nhìn ngươi ăn bận lớp lang vậy mà tính ăn quỵt sao?” Thanh Lạc le lưỡi: “Cũng đâu phải mình ta cảm thấy ngươi ăn bận lớp lang đâu.” Từ lúc ra đời đến nay, Kinh Như Phong chưa từng gặp qua tình trạng khó xử thế này nên có chút luống cuống. Chợt y nhớ Thanh Lạc có bạc trong người: “Ngươi cho ta mượn một ít, đợi đến kinh thành ta sẽ trả lại ngươi ngay.” Thanh Lạc chỉ chờ y nói câu này nhưng còn muốn làm ra vẻ, hắn giả bộ bối rối: “Cho ngươi mượn tiền thì cũng được, nhưng lỡ ngươi không trả thì sao đây? Kiếm người lập giấy nợ vẫn hay hơn. Tiểu ca nhi, phiền ngươi tìm giúp tiên sinh viết chữ đến cho ta.” Tên tiểu nhị kia nhăn răng cười: “Cần gì tới tiên sinh chứ, ta biết viết mà,” rồi cười toe toét tới quầy lấy giấy bút. Hắn thấy Kinh Như Phong ăn vận chỉnh tề mà tới tiền cơm cũng không có thì đã có ý khinh thường, thế nên muốn hùa theo Thanh Lạc trêu chọc y một phen. “Ngươi cứ nói, ta viết cho.” Thanh Lạc đằng hắng một cái: “Hôm nay cho Kinh Như Phong mượn ngân lượng… Bao nhiêu tiền cơm đó?” “Một quan tiền.” “Ít vậy?” Thanh Lạc nói tiếp: “Cho Kinh Như Phong mượn một quan tiền, người cho mượn đặt chân vào kinh thành thì phải trả lại ngay. Tính hai mươi phần tiền lời, về sau có mượn nữa thì cũng tính như vậy.” “Hai mươi phần?” Tiểu nhị kia ngừng bút, cho là mình nghe dôi ra chữ “mươi.” Thanh Lạc chỉ vào Kinh Như Phong cười nói: “Người rủng rỉnh túi, bao nhiêu đây bõ bèn gì chứ.” Kinh Như Phong nén cơn giận: “Sao lại cho ta mượn ít như vậy? Đường đi về sau còn rất dài mà.” Thanh Lạc ôm chặt tay nải vào lòng: “Ta thấy nắm bạc trong tay vẫn an tâm hơn, lúc sai biểu người ta cũng tiện lợi nữa.” Cất kỹ tờ giấy nợ rồi Thanh lạc mới vươn vai duỗi người: “Mấy ngày rồi chẳng ngủ nghê gì được, cho ta căn phòng, ta muốn ngủ bù lại chút.” Kinh Như Phong nói: “Vẫn tranh thủ lên đường thì hơn.” Thanh Lạc liếc xéo y rồi cười khểnh: “Tranh thủ đi thì cũng được. Có điều ăn cơm với bận áo quần không giống nhau. Một bộ đồ có thể bận lâu không sao, nhưng không ăn cơm một buổi sẽ đói cồn cào đó, chỉ sợ đêm nay ngươi phải chịu đói rồi… Đừng có chĩa ngón tay ngươi ra à nha, bằng không ta cho là ngươi muốn ức hiếp ta đó. Nhà các ngươi ở kinh thành cũng có sĩ diện phải không? Bôi xấu tên tuổi cũng không êm tai lắm đâu.” Hắn nói tới đây Kinh Như Phong cũng chỉ biết nhẫn nhịn mà nhìn Thanh Lạc thong thả lên lầu. Hắn quay đầu lại: “Nếu ngươi ngủ không được thì canh chừng cho ta đi. Dù sao chuyện ăn uống nghỉ ngơi sau này của chúng ta đều dựa vào ta hết.” Còn muốn Kinh Như Phong đi canh chừng cho hắn ─ *** Cuối cùng Kinh Như Phong đã lãnh hội được từ Thanh Lạc cái gì gọi là được đằng chân thì lân đằng đầu. Nghiêm khắc mà nói, Thanh Lạc cũng không tính là làm quá trớn cho lắm. Hắn thực rất biết nhìn ánh mắt người khác, mỗi khi Kinh Như Phong muốn bùng phát hắn liền dừng bộ mặt ngang tàng lại, ngoan ngoãn nghe theo lời ngay khiến Kinh Như Phong có muốn giận cũng không trút ra được. Có lẽ do nén trong lòng nên Kinh Như Phong mới cảm thấy càng lúc càng khó chịu. Xe ngựa đi qua hết thôn trấn này lại tới thôn trấn khác, đối với Thanh Lạc chưa từng ra khỏi Tùng Dương mà nói quả thật là một thể nghiệm mới lạ. Trên đường đi chuyện gì hắn cũng muốn tham gia, còn xốc cả màn xe lên, thò đầu ra ngoài hiếu kỳ ngắm nghía. Lúc này trên mặt hắn đã lộ chút tính hồn nhiên đã lâu không thấy. Rốt cuộc xe ngựa đi tới một thị trấn lớn, nghe nói nơi này cách kinh thành cũng bốn năm ngày đường. Thanh Lạc cũng không gấp gáp gì, người sốt ruột nhất chính là Kinh Như Phong. Thanh Lạc chỉ hận không thể đi chậm lại để vĩnh viễn khỏi đến kinh thành, vĩnh viễn khỏi cần nhìn tới Lâm Tử Thông và A Đoan mới tốt. Không, là khỏi cần nhìn hai người họ ở bên nhau mới tốt nhất. Sau màn xe, Thanh Lạc nghe phía trước xôn xao nên nhoài người ra nhìn. Hắn chỉ thấy cả đám người trên đường cái bu quanh trước hồng môn của một nhà. “Có chuyện náo nhiệt coi rồi, dừng xe.” Kinh Như Phong thở dài, y bắt đầu hối hận đã đi đường này: “Cứ tranh thủ lên đường vẫn hơn, lộ trình chúng ta đã trễ lắm rồi.” Thanh Lạc hất hàm, vênh váo vỗ tay nải. Kinh Như Phong đành phải dừng xe ngựa lại. Thanh Lạc nhảy xuống xe ngựa rồi nhìn về phía đám đông. Tiếc là dáng người hắn không cao, phía trước có người chắn ngang nên có kiễng chân cũng không thấy. Hắn đảo mắt một cái đoạn hô to: “Ở đâu có bạc rơi dưới đất vậy ta?” “Của ta.” “Của ta!” Mấy người đứng gần đó vội vàng cúi xuống tìm, thừa dịp lộn xộn, Thanh Lạc cúi người luồn ra phía trước. Chen ra tới trước hắn mới thấy một người nữ tử quỳ trước đại môn đỏ thẫm kia, trên tay còn bồng một đứa bé mới sinh. Người chung quanh chỉ trỏ vào nàng đều bảo đáng thương làm sao. Thanh Lạc hỏi thăm mấy người rành chuyện thì mới biết người trong hồng môn này là họ Ngụy, ba đời chỉ có độc một người còn. Hiện tại, tuy vị gia chủ Ngụy công tử này đã thành hôn từ mười năm trước nhưng cũng không biết có phải nương tử hung dữ quá hay không, đắc tội với Tống tử nương nương mà cho tới nay vẫn không có con. Ngụy công tử này sốt ruột tới quýnh chân nhưng lại sợ thê tử nên cũng không dám nạp thiếp. Cũng không hiểu nhân duyên gì mà lại để hắn lừa gạt được Bảo Phượng cô nương, con nhà ngư dân ở hồ Vị Ương. Hắn thực rất trông mong vào Bảo Phượng sinh cho hắn một đứa con trai để kế thừa hương hỏa, nào ngờ Bảo Phượng lại sinh con gái, rồi Ngụy gia nương tử bên này cũng hay tin, cãi lộn một hồi thì khóa cửa nhốt Ngụy công tử trong nhà. Mẹ của Bảo Phượng mất sớm, chỉ còn một người cha già. Lão nhân gia tự thấy đã không còn mặt mũi với người cùng quê, trong cơn tức giận đã đuổi con gái ra khỏi nhà. Bảo Phượng đáng thương không có nơi nương tựa nên chỉ còn nước mang đứa con tới tìm Ngụy công tử. Lòng dạ của Ngụy nương tử hung dữ nên đóng chặt cửa không cho nàng bước vào. Bảo Phượng không còn đường nào đi nên đành quỳ ở đây không đứng dậy, hy vọng bọn họ còn chút lòng từ bi hỉ xả. Thanh Lạc nghe xong thì hết nhịn được: “Cô nương này cũng khờ dại thật, lời của mấy tên thế gia công tử có tiền sao mà thật lòng chứ?” Dứt lời bỗng hắn nghĩ đến chính mình: Chẳng phải Lâm Tử Thông còn chưa nói cả một lời ngon tiếng ngọt mà bản thân cũng đã tưởng thật rồi đấy sao? So với cô nương này hắn còn ngu ngốc hơn nhiều. Bên cạnh lại có người nói tiếp: “Nói là nói vậy nhưng cô nương ở quê chưa rành chuyện đời, đụng phải hạng như Ngụy công tử thì cũng không thiếu người bị lừa. Ta thấy cô nương đó có quỳ cũng phí công, chưa nói tới Ngụy nương tử không chấp nhận thứ hạ nhân, tên Ngụy công tử kia cũng chỉ muốn con trai thôi, đâu phải có chân tình gì với nàng ấy đâu.” Đang nói bỗng cửa lớn mở ra, một đám gia đinh cầm gậy gộc tràn ra, gặp ai cũng đánh. Có hai tên túm lấy Bảo Phượng, miệng thì quàng quạc lên: “Muốn quỳ thì cút đi chỗ khác mà quỳ, trước cửa Ngụy phủ có phải là chỗ cho ngươi làm càn đâu hả?” Đám người vây quanh sợ tới mức tháo chạy tứ phía, Kinh Như Phong sợ Thanh Lạc có sơ suất nên vội tới cạnh hắn đỡ cây gậy đang đánh xuống. Thanh Lạc quay đầu nhìn thì thấy hai tên gia đinh kia đang lôi kéo, một tên xô đẩy Bảo Phượng còn tên kia đòi chém chết đứa con của nàng. Hắn bất giác lên cơn thịnh nộ, la lên: “Những tên này ức hiếp cả cô nhi quả phụ, đúng là thứ cặn bã mà. Bảo tiêu, thu thập bọn chúng cho ta!” Kinh Như Phong sững người một hồi mới biết “bảo tiêu” là chỉ mình, y vừa tức giận lại vừa buồn cười. Nhưng y thấy bọn người Ngụy gia ngang tàng như vậy thì lòng nghĩa hiệp cũng trỗi lên, quyền cước vung lên không mảy may nương tay. Tuy bọn gia đinh cầm gậy trong tay nhưng sao bằng với Kinh Như Phong đã học qua võ công, chỉ chốc lát cả đám đã ngã lăn quay. Thanh Lạc mừng rỡ vỗ tay: “Hóa ra ngươi có bản lĩnh tới vậy! Được, không làm thì thôi mà làm thì phải làm tới cùng. Chúng ta xông vào nắm đầu con rùa rút đầu họ Ngụy kia ra!” Kinh Như Phong nghĩ thầm, làm bát loạn phen này cũng là bất đắc dĩ, muốn quậy nữa còn không biết sẽ chuốc lấy phiền phức gì đây. Một tay y quơ lấy Thanh Lạc vác trên vai còn tay kia kéo Bảo Phượng chạy về phía xe ngựa, quăng hai người vào xe xong y thúc ngựa chạy băng băng. Tới khi ra khỏi trấn rồi Kinh Như Phong mới dừng xe ngựa lại. Y vén màn xe nhìn vào, thấy Bảo Phượng chỉ lẳng lặng ôm con mà khóc thì nhìn về Thanh Lạc có ý hỏi, hắn cũng chỉ lắc đầu, ý bảo mình cũng hết cách rồi. Kinh Như Phong thở dài: “Cô nương có định liệu gì không?” Bảo Phượng lau nước mắt rồi khẽ đáp: “Nhà của tiểu nữ ở cạnh hồ Vị Ương, cảm phiền hai vị đưa ta về nhà.” Thanh Lạc ngắt lời: “Chẳng phải cha cô nương nói không muốn thấy mặt cô nương sao?” Vừa nghe lời này Bảo Phượng lại lặng lẽ rơi nước mắt. Kinh Như Phong vội nói: “Được rồi, chúng ta sẽ đưa cô nương tới hồ Vị Ương.” Y trừng mắt với Thanh Lạc một cái, ý bảo hắn hãy ngậm cái miệng quạ đen kia lại đi. *** Kinh Như Phong thường xuyên lui tới những con đường chính yếu giữa kinh đô và các vùng lân cận nên cũng biết hồ Vị Ương. Xe ngựa tới đầu bờ hồ bên này, y dừng xe lại hỏi: “Nhà của cô nương ở đâu?” Bảo Phượng thấp giọng nói: “Đa tạ công tử. Ta xuống chỗ này là được rồi.” Nàng tự ý xuống xe ngựa, cúi người thật sâu chào Kinh Như Phong và Thanh Lạc rồi đi mất trong nháy mắt. Thanh Lạc nhìn bóng dáng của nàng khuất bóng sau hàng cây, hắn như có chút suy tư. Kinh Như Phong nói: “Còn nhìn gì nữa, chuẩn bị đi tiếp.” “Khoan đã.” Đột nhiên Thanh Lạc nhảy xuống xe, “Không xong rồi, nàng ta muốn đi tìm cái chết!” Kinh Như Phong ngẩn người: “Cái gì?” “Ngươi không thấy sao? Bộ dáng nàng ta vậy là trên đời này không còn chỗ nương tựa nào nữa nên muốn tìm cái chết đó!” Thanh Lạc không biết nói mấy lời văn vẻ như “không còn hy vọng” hay “cùng đường” gì đó. Thế nhưng hắn biết, chỉ có người mất hết hy vọng với đời mới có sắc mặt xám xịt như vậy. Kinh Như Phong cười nói: “Ngươi chưa từng tìm tới cái chết thì làm sao biết được?” Ánh mắt Thanh lạc chợt tối sầm lại, hắn lườm y một cái. “Ta biết chắc vậy.” Không muốn tranh cãi với người này, hắn chạy đi trước. Kinh Như Phong đành phải đuổi theo. Từ đằng xa, cạnh ven hồ chỉ thấy Bảo Phượng ôm đứa con bước dần dần đi xuống nước. Thì ra nàng ta muốn tìm cái chết thật! Kinh Như Phong phóng vụt tới kéo nàng từ nước lên. “Cô nương muốn chết cũng không thể nào bắt đứa bé chết cùng mình chứ? Cô nương có nghĩ tới đứa bé có muốn vậy không chứ?” Cả hai lôi kéo một hồi đã bất cẩn đụng phải đứa bé làm nó khóc toáng lên. Bảo Phượng nhìn con mình mà ngẩn ngơ rơi lệ. Đoạn nàng không nói lời nào mà quay đầu bước đi. Khi này Thanh lạc cũng hổn hển chạy đến đối mặt với Bảo Phượng: “Cô nương muốn giao đứa bé cho người khác rồi đi tìm cái chết nữa sao?” Bảo Phượng chấn động toàn thân, sững bước lại. Thanh Lạc nói tiếp: “Có ai lại chịu chăm sóc đứa bé này chứ? Ngay cả mẹ ruột cũng không cần nó nữa mà! Nói không chừng để ngoài đường không ai quan tâm, một ngày nào đó cũng chết rét, chết đói thôi. Mà giả như có người chịu nhận nuôi nó thì sao? Lỡ như nhà đó nghèo rách nát, về sau lại có thêm đứa con nữa rồi không muốn nuôi nó nữa thì sao? Cho dù nhà đó có lòng tốt không muốn vứt bỏ nó, nhưng lỡ như có thiên tai nhân họa gì đó, nuôi sống bản thân họ còn không xong thì lo cho nó được sao?” Hắn đến gần Bảo Phượng đoạn cúi nựng đứa bé: “Cô nương xem đứa bé xinh đẹp cỡ nào không? Lỡ như nhà nhận nuôi đứa bé không còn cách nào khác, chỉ có thể mua đủ để cho nó sống trong nhà. Hay lỡ như đời trớ trêu, chỉ có thanh lâu mới chịu nhận thì cả đời đứa bé gái này sẽ bị hủy hoại rồi? Một ngày vào thanh lâu thì sẽ không có ai xem nó là người, cô nương làm mẹ mà nhẫn tâm vậy sao?” Kinh Như Phong đứng bên cạnh nghe, Thanh Lạc này cũng biết nói vớ vẩn thật, sao lại có nhiều cái “lỡ như” trùng hợp vậy? Y lại nhìn Thanh Lạc lần nữa, thấy hắn nói xúc động đến hốc mắt cũng hơi rươm rướm thì lòng y thầm kinh ngạc: Không lẽ bản thân hắn cũng đã gặp vậy sao? Nhưng cái chuyện “nói vớ vẩn” đối với Kinh Như Phong lại chạm được đến tâm sự mỏng manh nhất của người làm mẹ. Bảo Phượng thẫn thờ một hồi bỗng ngồi sụp xuống gào khóc: “Vậy ta nên làm gì bây giờ? Thật sự ta đã cùng đường rồi! Ngụy lang không cần ta, cả cha ta cũng không cần ta. Thân nữ tử như ta còn đèo bồng theo đứa con nhỏ có thể đi đâu được chứ?” Thanh Lạc cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đưa chiếc khăn tay cho nàng. Đột nhiên Kinh Như Phong lên tiếng: “Đi theo ta, ta đi cùng cô nương nói với cha nàng, để nàng có thể về nhà được.” Khỏi cần giải thích, y lôi hai người tống lên xe ngựa. Thanh Lạc ngạc nhiên bảo: “Bộ ngươi có cách à? Đánh tới khi ông lão chịu hay sao?” Bảo Phượng thất kinh cả hồn: “Công tử muốn đánh cha ta sao? Xin đừng làm vậy! Cha ta đã lớn tuổi lắm rồi, không thể chịu nổi một quyền của công tử. Ta… ta không về đâu!” “Cô nương đừng có nghe hắn nói bừa.” Kinh Như Phong níu chặt Bảo Phượng đang hoảng loạn lại thở dài, “Cô nương lo lắng cho cha mình vậy, chẳng lẽ ông ta không có chút tình cảm nào sao?” Xe ngựa trờ tới trước nhà Bảo Phượng, Kinh Như Phong nói với Bảo Phượng: “Cô nương không cần ra mặt, để ta đi nói cha cô nương.” Y nhảy xuống xe rồi tiến lên gõ cửa. Không bao lâu có một lão hán ra mở cửa. Ông lão cũng phải hơn sáu mươi tuổi, trông thân hình còn rất cường tráng, tuy nhiên sắc mặt rất tiều tụy, hơn phân nửa là vì chuyện của Bảo Phượng rồi. “Xin hỏi lão bá là phụ thân của Bảo Phượng cô nương phải không?” Ông lão biến sắc: “Nhà ta không có hạng người này!” Rồi ông đóng sập cửa lại. Kinh Như Phong cũng không ngăn cản ông mà chỉ bình thản nói: “Bảo Phượng cô nương vừa mới trầm mình dưới hồ, trên đời quả thật không còn người này nữa rồi.” Cánh cửa mở toang ra, ông lão xông ra xốc áo Kinh Như Phong, giọng nói run rẩy: “Ngươi nói cái gì?” “Ta nói Bảo Phượng cô nương đã chết rồi.” “Vậy… vậy đứa trẻ mới sinh thì sao?” “Đứa bé mới sinh bị sặc nước, đã chết tức khắc.” “Đều chết cả rồi…” Đôi mắt ông lão đảo tròng trắng rồi gục ra sau. Bảo Phượng ngồi trong xe thấy tất cả, nàng lo lắng cho cha già liền vội nhào xuống xe: “Phụ thân, Bảo Phượng chưa có chết, Bảo Phượng ở đây này!” Ông lão dần dần tỉnh lại, vừa trông thấy con gái ông đã tuôn lệ lã chã, thẳng tay tát Bảo Phượng một cái: “Thứ bại hoại gia môn, thế nào chưa chết mà còn quay về đây làm gì hả?” Kinh Như Phong tiếp lời: “Lão cha, lúc nãy là hậu bối gạt lão. Nhưng nếu chúng ta không phát hiện sớm thì Bảo Phượng cô nương đã mất mạng thật rồi. Lão cha, nhìn dáng vẻ lão vậy là thật lòng yêu thương con gái mình. Giờ đây nàng bị ủy khuất bên ngoài, chỉ còn lão là có thể thu nhận nàng. Chẳng lẽ lão nhẫn tâm đẩy nàng vào con đường cùng thật sao?” Ông lão ngắm con gái mình, Bảo Phượng nước mắt tuôn như mưa gọi một tiếng: “Cha!” Tay ông lão run rẩy: “Nhưng… nhưng người trong thôn ai cũng đang chê cười chúng ta.” Thanh Lạc chen vào: “Mặt mũi của ông và tính mạng con gái thì bên nào quan trọng hơn? Hơn nữa, ông đuổi nàng ta đi rồi chẳng lẽ người trong thôn hết chê cười ông hay sao? Cùng lắm thì đi khỏi chỗ này.” Ông lão cười khổ sở: “Bao đời nay chúng ta đều sống dựa vào nước, đi tới chỗ khác thì ăn bằng gì đây?” Thanh Lạc cắn môi, bỗng nhiên hắn chạy trở về xe ngựa ôm tay nải lại rồi giao cho ông lão. “Trong này có chút tiền, tuy không nhiều lắm nhưng nếu tằn tiện một chút chắc cũng đủ cho cha con ông sống cả đời. Các ngươi cầm tiền rồi mau rời xa nơi này, tìm chỗ nào không ai quen biết mà sống cho tốt đi.” Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn láng mịn của đứa bé trong lòng ngực Bảo Phượng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đứa bé thực đáng thương, theo ai cũng không bằng ở cạnh mẹ ruột mình. Cô nương đừng để nó không nơi nương tựa…” *** Vó ngựa lốc cốc vang đều, người ngồi trong xe lẫn ngoài xe đều không nói câu nào. Không còn nghi ngờ gì nữa, “động thái xuất thần” hào phóng giúp đỡ tiền của Thanh Lạc đã dọa Kinh Như Phong chết khiếp, trong phút chốc y còn cho là mình không biết người này nữa. Nếu nhớ không lầm thì lúc trước Thanh Lạc cả mạng cũng không màng, nhất quyết phải đem mớ bạc này theo. Nhưng nếu như khi đó nhớ không sai thì giờ y đang nằm mơ rồi. Y nhéo đùi mình một cái, đau lắm mà? “Dừng xe, dừng xe lại!” Bỗng nhiên, Thanh Lạc hất màn xe khẩn trương la lên. “Sao vậy?” “Vừa rồi ta nhất thời xúc động mang bạc cho hai cha con kia rồi.” “Phải đó.” Thanh Lạc hét thảm thiết: “Cả một đồng tiền ta cũng không có giữ lại! Vậy về sau chúng ta làm sao đây? Nửa đời sau của ta ra sao đây? Mau lên, thừa dịp chưa đi xa mấy chúng ta mau trở lại đi!” Kinh Như Phong hốt hoảng: “Trở về làm gì chứ? Cho người ta rồi sao có thể đòi lại được.” “Đây có phải đồ bá vơ gì mà là bạc đó nha! Mặt mũi quan trọng hay ăn cơm quan trọng hơn hả? Dù đòi được phân nửa cũng được rồi… Ê nè…!” Kinh Như Phong thúc một roi mạnh, con ngựa nhảy cẫng lên khiến Thanh Lạc ngã chổng vó sao lại ngã vào trong xe ngựa. “Ngươi.. ngươi làm gì đó? Cho dù không đòi được một nửa thì một phần ba cũng được… Á!” Xe ngựa phóng nhanh về trước làm Thanh Lạc vội bấu chặt hai bên thành cửa giữ thăng bằng, có điều lòng nhất quyết đòi tiền của hắn thì không chết nổi: “Không được hai phần thì… một phần cũng tạm được đi. Đó là tiền tích cóp mấy năm trời của ta đó… Ngươi đi chậm chút không được sao hả? Ui da!” Kinh Như Phong cười sảng khoái: “Giờ ngươi không đồng xu dính túi thì không làm đại gia nổi đâu, dựa vào đâu bắt ta nghe lời ngươi hả? Cha! Cha!” Xe ngựa chạy lắc lư nghiêng ngả trên quan đạo. Dọc đường đi, ngoại trừ tiếng vang của xe và tiếng vó ngựa gõ ra, còn kèm theo tiếng la gào mắng nhiếc và khóc thét khiến người đi đường đều trố mắt nhìn theo. Nhưng lần này Kinh Như Phong không có điểm huyệt Thanh Lạc, trên nét mặt y từ đầu đến cuối đều mỉm cười.