Minh hôn

Chương 4 : Lo lắng

Mặt trời lên cao những tia nắng ấm áp, lọt qua khe cửa, chiếu rọi một góc phòng. Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, mơ màng với lấy chiếc điện thoại để trên bàn. Tôi vẫn chưa mở mắt, giọng còn ngái ngủ. "Alo". "Em về nhà khi nào thế? Sao không báo cho chị biết?" thanh âm trong trẻo của đầu dây bên kia phát ra khiến tôi thoát khỏi cơn buồn ngủ. Là chị Lộc Dương. "Em vừa mới về hôm qua thôi, quản gia báo cho chị à?". "Ừ chị vừa ghé nhà em, còn đang ngủ à? Thế ngủ đi chị qua công ty đây". "Tạm biệt chị". Liếc nhìn đồng hồ đã điểm 9 sáng, vươn vai hít một hơi thật sâu, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong. Bước ra khỏi cửa tôi liền bị thu hút bởi hương thơm ngạt ngào thoang thoảng bên cánh mũi, bụng tôi cồn cào nó hối thúc tôi phải nhanh chóng lấp đầy dạ dầy. Đóng cửa phòng lại, bước xuống nhà, từ trên bậc thang nhìn xuống tôi mỉm cười. Dưới nhà, nội ngồi trên chiếc ghế sofa, tay cầm tờ báo chăm chú đọc, bên cạnh là chén chè nghi ngút khói tỏa đậm hương sen thanh khiết dịu nhẹ. Hương vị trước đây mà bà nội hay pha cho ông vào buổi sáng, ông vốn không thích chè. Nhưng vì bà đã tận tâm pha nên ông uống, lâu dần thành quen cho đến khi bà mất và tận mãi bây giờ ông vẫn còn giữ thói quen uống nước chè vào buổi sáng. Ba tôi bảo vậy. Tôi nhẹ nhàng bước đến sau lưng ông. Đặt hai tay lên vai nội như cách ngày xưa tôi vẫn chào nội vào mỗi buổi sáng:"Thưa nội con mới về". Nhận ra giọng nói quen thuộc của đứa cháu trai nội yêu quý, nội đặt tờ báo xuống bàn nhìn tôi ôn nhu cười:"Con về rồi sao?". "Dạ con về hôm qua, nhưng khi con về nội đã đi nghỉ, sợ làm phiền nội nên con để sáng nay mới gặp rồi chào nội". "Thấy quản gia Chu hôm nay tâm trạng vui hơn mọi ngày, tận tay vào bếp, nấu toàn hương vị con thích nên ta cũng đoán được là con về" nội nở nụ cười nhẹ nói tiếp:"Con ăn sáng rồi qua thăm gia chủ Giang gia đi, sáng qua ta vừa ở bên đấy về nhưng con về nhà rồi thì vẫn phải qua cho phải phép". "Dạ nội". Ăn sáng xong tôi chuẩn bị một chút rồi qua nhà Giang Quang. Ánh nắng nhẹ nhàng tỏa khắp nơi, bầu không khí mát lạnh trong lành. Xa xa tiếng cười đùa vô tư của đám trẻ làm náo nức cả một vùng. Không có tiếng còi xe inh ỏi, không có tiếng quát nạt của kẻ trên người dưới trong trường, không có ghen ghét đố kị. Chỉ có những tấm lòng nhân hậu, con người chất phát, mộc mạc thôn quê. Nơi đây cho tôi cảm giác yên bình không phiền muộn. Tôi chợt nhớ về giấc mơ hôm qua, miên man chìm vào lòng suy nghĩ, khi định thần lại thì xe đã dừng trước cổng Giang gia, bước xuống xe chỉnh đốn quần áo hướng mắt về căn nhà lớn được thiết kế theo phong cách cổ điển rất bắt mắt. Quản gia nhà họ thấy tôi vội chạy lại niềm nở, cúi người kín cẩn chào hỏi:"Thượng Quan thiếu gia, cậu tới chơi ạ. Thiếu Gia nhà chúng tôi cùng phu nhân đã ra ngoài có việc, thật thất lễ mong Thượng Quan thiếu gia bỏ qua". "Tôi tới thăm chú Giang Siêm, nghe nội tôi nói chú bị bệnh". "Dạ lão gia vẫn khỏe, chỉ là hơi mệt trong người" quản ra đưa tôi vào thăm Giang lão gia, tôi và chú ấy nói chuyện một lúc sau đó không lâu tôi cũng xin phép ra về. Vừa ra khỏi phòng quản gia đã kéo chiếc vali về phía tôi và nói: "Thượng Quan thiếu gia. Đây là đồ của cậu thiếu gia nhà chúng tôi đã căn dặn nếu cậu đến thì gửi lại cho cậu". "Cảm ơn" tôi cười đáp. Về đến nhà tôi thấy một thầy pháp già, một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi và một thanh niên tầm tuổi 18, nội đang tiếp họ trong phòng khách. Tôi thắc mắc về họ. Đúng lúc này quản gia Chu bước ra, tôi thấy nên gọi bà lại. "Này bà Chu, họ là ai? Sao lại đến đây?". "Thưa thiếu gia, họ đến để nói chuyện với lão gia về việc Minh Hôn cho một nữ quỷ". Tôi nhíu mày lại:" Minh hôn? Ý bà là?". Bà gật đầu:"Là cho một người ở dương gian kết hôn với một âm hồn". "Thời buổi nào rồi còn tin những chuyện vớ vẩn ấy". "Ấy thiếu gia đừng nói thế tại thiếu gia xa nhà nên không biết đó thôi, gần đây có một nữ quỷ thường xuất hiện quấy nhiễu dân làng, nhiều người đột nhiên phát những bệnh kỳ quái, đi bệnh viện đều không đóan được bệnh. Do quỷ nữ ấy làm. Thầy pháp mà thiếu gia thấy, ông ấy là Tư Mã Hiên rất giỏi. Quỷ nữ ấy lộng hành ở đây, bao nhiêu người về mà vẫn không thể trấn yểm được. Có người còn bị giết chết một cách tàn nhẫn, đau đớn. Thầy Hiên mới về mà đã có cách để xử lí đó thưa thiếu gia". Tôi cũng không quan tâm lắm nên cho qua và không hỏi thêm, đột nhiên tôi thấy sắc mặt nội tối lại ba người kia cũng bước ra khỏi phòng, thầy pháp dừng ánh nhìn trên người tôi rồi hướng mắt tới nội nói:"Đó là cách duy nhất để cứu cái làng này, là duyên số đã sắp đặt. Ông có cản cũng không được". Rồi ba người họ đi mất. "Có chuyện gì vậy nội?" tôi chạy vào đứng kế bên nội hỏi. "Không có gì" tôi nhận thấy tia lo lắng xuất hiện rồi nhanh chóng vụt tắt trên mắt nội. Nội về phòng, đến bữa tối cũng không ăn tôi cố gặng hỏi như thế nào nội cũng không nói. Ăn xong, tôi về phòng. Đang lướt wechat thì nhận được cuộc gọi của mẹ. "Con nghe đây thưa mẹ". "Ngày mai ta và cha con sẽ về, con ở yên ở nhà đừng đi đâu nhé". Giọng nói bà gấp gáp kèm lo lắng rót vào tai tôi. Nhận thấy có điều gì không ổn tôi hỏi:"Có chuyện gì sao mẹ?". "Không có gì, con chỉ cần nghe lời ta ở yên trong nhà đừng đi đâu". "Dạ thưa mẹ". Nghe tôi nhận lời, bà dường như yên lòng thở hắt. Sau đó trực tiếp tắt máy, chưa kịp đặt điện thoại xuống thì chuông lại reo lên, trên màn hình hiển thị tên của đại tiểu thư nhà Thượng Quan. Tôi bắt máy:"Em nghe này". "Em không sao đó chứ? Ở nhà nhớ cẩn thận một chút, ngày mai chị, hai bác và Quan Hải sẽ về với em". Vẫn là à giọng đầy lo lắng y như giọng của mẹ tôi chị ấy sốt sắng. "Em không sao, chị và mọi người sao thế nói toàn những điều kỳ lạ". Tôi tỏ vẻ khó chịu nói. "Điều em cần làm là nghe lời mọi người đi, đừng cứng đầu nữa đây không phải chuyện đùa" chị ấy tức giận gắt lên, không cho tôi cơ hội hỏi, sau đó cúp máy luôn. Để lại tôi với mới suy nghĩ hỗn độn. Có gì đó không đúng từ lúc thầy pháp ra về. Tại sao sắc mặt của ông nội lại lo lắng đến vậy? Tại sao thầy pháp lại nhìn tôi đầy vẻ cầu khuẩn? Tại sao mọi người trong nhà lại lo lắng cho tôi như vậy? Lại còn nói toàn những điều kỳ lạ khó hiểu? Tôi quyết định sẽ tìm nội hỏi chuyện vào ngày mai.