Vệ Diêu sợ hãi đến khóc cũng quên. Bọn người hầu cũng hoảng loạn cả lên, vô tình bỏ mất cậu. Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy cậu. Vệ Diêu quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt màu đồng trong veo như nước mùa thu. Một đôi mắt xinh đẹp đến nhường này. Dù chị có tô son điểm phấn thật dày như thế nào thì bao nhiêu thần thái cũng không thể toát lên ánh mắt như vậy. Cứ thẩn thờ nhìn mãi ánh mắt xinh đẹp kia, bỗng nghe chủ nhân của nó cười nói: “Sao vậy, bị choáng à?” Vệ Diêu ngơ ngác nhìn anh ta. Trước mặt là một thiếu niên chắc lớn hơn mình vài ba tuổi. Xiêm y bằng vải bố bụi bặm và rộng thùng thình, thoạt nhìn như đang mang một cái lồng. Cả người toát lên khí tức bình thản, thanh nhã thật khó dùng lời để hình dung. Xem ra cũng đã trưởng thành được một chút rồi. “Anh, anh….” Vệ Diêu chỉ biết nói hai chữ này. Người nọ “A” một tiếng rồi mỉm cười thật nhẹ nhàng, mang theo chút hương vị khôi hài. Gương mặt tươi cười kia đang nhìn mình, trong nháy mắt Vệ Diêu thầm nghĩ đến một lời thơ  —— Mi mục như họa.[1] “Anh là….” “Khanh Thụ!”[2] Góc nhà có người nào đó rống to lên. Người nọ âyda một tiếng, có chút tiếc nuối. Hình như còn liếc cậu một cái nữa, xong lại mỉm cười nói: “Anh là Khanh Thụ” Thiếu niên sờ sờ đầu cậu, quay đầu chạy đi. Vệ Diêu cứ ngẩn ngơ nhìn, lòng hết lần này đến lần khác lẩm nhẩm cái tên này —— Khanh Thụ. Chiều xuống, khi mấy dãi lụa đỏ bắt đầu được treo lên cao cao. Toàn bộ Vệ gia đều thắp đèn đỏ. Một không gian đỏ thắm bao quanh tiếng chiên trống. Vệ Diêu thấy anh ấy cũng toàn thân màu đỏ tay nắm dãy lụa đỏ thẩm của chị, cùng chị bái đường thành thân. Tân nương mặc hồng y xinh đẹp được một cái giá chống lên. Tay người chết trắng xanh khác thường. Sư phụ chụp ảnh cứ hết chui vào rồi lại vén lên tấm vải phủ. Mọi người đều kinh hãi khi thấy khóe mắt của cô dâu chảy xuống huyết lệ. Chết đã 9 ngày, Vệ Lan Nhược đã được gả cho người khác. Mà người mang dãi lụa đỏ kia lại thấp hơn nàng nhiều lắm. Chú rễ thậm chí chỉ là một đứa trẻ  —— Khanh Thụ. Bái đường xong, mọi người miễn cưỡng cười vui, đều hướng Vệ lão gia ngượng ngùng chúc mừng. Vú nuôi nói Khanh Thụ là anh rể của cậu. Cậu chỗ hiểu chỗ không, nhìn thấy anh ấy cả người đều một màu đỏ tươi. Thiếu niên mặt đầy sợ hãi. Sợ cũng phải cố cười, nếu không sẽ hành sai lễ. Mặt mày đã tái nhợt lại, đôi mắt ướt nước như chìm vào khoảng không trống rỗng. Người chủ trì hét lên: “Tân lang tân nương —— vào động phòng!” Hơ, Khanh Thụ lúc này mới bừng tỉnh lớn tiếng kêu lên thảm thiết. Khanh Thụ mạnh mẽ giẫy giụa, nhưng có mấy gã đàn ông lực lững kiềm chặt lấy anh ta. Dùng sức kéo anh vào tân phòng. Tiếng la hét của Khanh Thụ dần trở nên khàn khàn, giọng như rứt ruột. Vệ Diêu nghe Khanh Thụ hét to đến xé lòng. Nghe xong, mãi thật lâu sau mới rõ ràng mở miệng gọi “Cha”. Lòng cậu cảm thấy bất an, ngẩng đầu hỏi: “Đang làm gì vậy, tại sao lại bắt ép anh ta như thế?” Đại thái thái trừng cậu một cái. Vệ Diêu liền im bặt. Tiếng của Khanh Thụ càng lúc càng nhỏ đi. Vệ Diêu lắp bắp kinh hãi, lắng tai, nhưng chỉ nghe được một tiếng [Rầm] của cửa đóng lại. —— cửa động phòng rất nặng, cuối cùng cũng đã đóng chặt lại. Cửa phòng như cửa mộ nặng nề, kín kẽ đóng sập lại. Trong kia có âm thanh gì, cũng chẳng thể nghe được. Vệ Diêu “Oa” một tiếng khóc lớn lên. Đại thái thái cho cậu một cái tát nẩy lửa. Vệ lão gia cũng khó lòng ngăn được. Khi đó Vệ Diêu không biết, lúc này cậu năm tuổi, còn người kia là tám. Đã có được một Khanh Thụ tươi cười ôn hòa giữa ngày xuân vui vẽ. Điều này đã để lại ấn tượng khó phai trong trí nhớ, để rồi cùng cậu đi qua khoảng thời gian đầy hắc ám trong bóng tối của sinh mệnh. [1] Mi mắt (chỉ mặt mày ấy) như tranh vẽ. Câu này làm Hữu nhớ đến một truyện của Hoan Hỉ Công Tử quá, hix hix ~~~~ [2] Chữ ‘thụ’ (树) này có nghĩa là cây ạh