Lồng đèn giấy trắng, khói hương như xông thẳng lên trời. Vệ Diêu ngồi trên giường, xuất thần ngơ ngác. Linh đường của Vệ lão gia được đặt ở nhà chính bốn ngày, cậu cũng lười đi lạy —— Chẳng qua là một cái xác, lạy có ích gì? Vong linh của cha đã sớm đi gặp mẹ cậu rồi. Chẳng lẽ còn muốn cậu quỳ gối mãi, hướng về xác chết vô tri vô giác kia khóc cho loạn hết cả lên mới chịu? Vệ Diêu cầm một tấm ảnh chụp. Trong ảnh là cô gái có vẻ mặt thản nhiên, giờ so với cậu có chút giống nhau. Lòng Vệ Diêu loạn lắm, cũng rất khó chịu. Cậu không muốn gặp ai, chỉ mỗi mong chờ Khanh Thụ —— nhưng lần nào Khanh Thụ đến thăm cũng bị cậu cách một lớp cửa đuổi đi. Một bàn tay nhẹ nhàng đưa đến. Vệ Diêu ngẩng đầu, rơi vào một đôi mắt dịu dàng mênh mông. Khóe mắt lúc thường hơi nhướng lên, lúc nào cũng mang chút ý cười. Lúc này mày lại nhăn chặt, bi thương nói không nên lời. Vệ Diêu thản nhiên nói: “Anh đến rồi à.” Khanh Thụ thấy cậu sắc mặt tái nhợt thì ôm cổ nói: “Cậu đừng như vậy.” Vệ Diêu mỉm cười: “Tôi không sao.” Khanh Thụ ngẩng đầu, nắm chặt vạt áo cậu, nổi giận: “Cậu như vậy còn nói không sao? Bốn ngày, bốn ngày nay đến cơm cậu cũng không ăn, cũng không chịu gặp tôi, chỉ ngơ ngác nhìn tấm ảnh kia —— Người đều đã chết, nhìn mãi có ích gì? Cậu có biết giờ đây cậu làm anh thật lo lắm? Bộ dáng cái gì cũng không cần. Cậu có biết là thấy cậu như vậy, tôi ——” Khanh Thụ không nói nữa, chỉ nắm chặt tay lại, nước mắt từ từ chảy xuống, cuối cùng cũng nhịn không được. Môi Vệ Diêu hơi nhếch mép cười, tay vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy anh. Khanh Thụ tựa vào lòng cậu, tay dùng sức nắm chặt lấy vạt áo, mang theo tiếng khóc nức nở: “Cậu còn có anh mà.” Vệ Diêu ngẩn ra, mắt cũng ươn ướt. Nhịn không được, xoay tay lại ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng vừa cắn vừa hôn lên môi, xong lại tựa đầu vào vai anh. Được ôm vào lòng thật ấm áp, dễ chịu. Tuy có hơi gầy, nhưng lại cho người khác cảm giác an tâm nói không nên lời. Khanh Thụ cảm thấy vai mình ẩm ướt, liền nhẹ nhàng vỗ về cậu, bản thân anh cũng không ngừng được nước mắt, nói không được mấy lời nỉ non an ủi. Lòng Vệ Diêu dần bình tĩnh lại, nước mắt cứ thế tuôn rơi trên vai của Khanh Thụ. Cậu cười buồn nói: “Từ nhỏ đến giờ tôi chỉ khóc với mình anh.” Khanh Thụ nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu, giọng nghẹn ngào: “Khóc được là tốt rồi —— Cậu vẫn như trước đây, gặp chuyện gì cũng không nói ra. Anh làm sao biết được cậu đang nghĩ gì?” Vệ Diêu “Ưhm” một tiếng, buồn bã nói: “Ôm anh là đủ rồi —— tôi nói không được.” Cảm nhận như Khanh Thụ đang mỉm cười. Vệ Diêu liền ngẩng đầu lên, mặt Khanh Thụ vẫn nước mắt không dứt. Nhịn không được lại từng chút một hôn lên những giọt lệ đó, cười nói: “Sao lại không cầm được nước mắt, hở?” Khanh Thụ vừa khóc vừa cười, Vệ Diêu lại hôn sâu vào môi anh. Đôi môi như cánh hoa dịu dàng thật mềm mại, mang theo hương vị trong veo chỉ duy nhất mình Khanh Thụ mới có. Vệ Diêu khẽ liếm láp, nhịn không được mở hàm anh ra, đưa thẳng lưỡi mình vào cùng anh dây dưa. Cánh môi Khanh Thụ run run, một đôi mắt mở thật to, mãi thật lâu sao mới bật ra được một tiếng “ừhm”, rồi hoàn hồn lại. “Nha” thêm tiếng nữa đẩy cậu ra. Mặt đỏ bừng, tay còn chưa kịp buông. Vệ Diêu mỉm cười nói: “Dừng rồi.” Khanh Thụ ngẩn ngơ, đến lỗ tai cũng đỏ gay. Vệ Diêu đột nhiên ôm chặt lấy anh. Hít thật sâu mùi tóc thơm ngát, khẽ nói: “Khanh Khanh…. Tôi nên làm gì bây giờ.” Khanh Thụ từ từ ôm lấy cậu, biết cậu đang nói đến chuyện báo oán với đại thái thái. Liền dịu dàng nói: “Anh đi cùng cậu.”