"Reng reng reng" tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên ầm ĩ, các học sinh lục tục quay trở lại phòng bắt đầu vào tiết học mới. Sau khi kết thúc tiết học trước, Sở Du vẫn ngồi im tại chỗ của mình, một tay nâng má, sau khi nghe thấy tiếng chuông vang lên thì khóe môi lặng lẽ mỉm cười. Vào học rồi, cô ấy sẽ quay về lớp thôi. Mặc dù chỉ nhìn từ sau lưng, nhưng vừa nghĩ đến việc có thể nhìn thấy cô hơn bốn mươi phút tiếp theo, Sở Du không khỏi có chút hưng phấn. Nghĩ đến đây, đường cong trên khóe môi anh càng sâu thêm. Chỉ một lát sau khi chuông reo, tất cả học sinh đều quay trở về chỗ ngồi của mình. Bóng dáng quen thuộc giọi vào tầm mắt, ánh mắt Sở Du nóng rực chăm chú dõi theo thân hình mảnh mai của Lương Ý. Cái nhìn mãnh liệt của anh khiến Lương Ý sinh ra một cảm giác khó hiểu, cô nghi hoặc quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Sở Du. Anh nhất thời có chút kích động, chỉ hy vọng tầm mắt cô sẽ dừng lại trên người mình lâu một chút. Nhưng thực tế lại không như anh mong muốn, Lương Ý vừa nhìn thấy anh liền lập tức cúi đầu xuống tránh né, chậm rãi đi tới bàn của mình. Sở Du hơi ngẩn ra, trong lòng có chút không vui, bàn tay cầm sách của anh đột nhiên tăng thêm lực khiến vài trang sách trở nên nhăn nhúm. Tiết học trôi qua hơn một nửa, tuy rằng hành động vừa rồi của Lương Ý làm Sở Du cảm thấy hết sức bất mãn, nhưng anh vẫn không có cách nào dời mắt mình khỏi người cô. Khi anh còn đang ngẩn ngơ vừa vô thức lật sách vừa nhìn Lương Ý thì một nam sinh lớp bên cạnh đi đến trước cửa phòng học nói vọng vào: "Chủ nhiệm lớp các cậu cho gọi Sở Du qua phòng giáo viên một chuyến." Mọi người trong lớp nghe vậy, đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Sở Du. Vẻ mặt Sở Du không thay đổi quét mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra cả lớp chỉ có mỗi Lương Ý là không nhìn mình. Lửa giận âm ỉ trong lòng cố gắng lắm mới nén xuống được bây giờ lại bùng lên dữ dội, quanh thân Sở Du nhất thời tản ra hơi thở người – khác – chớ - tới - gần. "Bạn học Sở, đi đi." Thầy giáo dạy Số học liếc nhìn Sở Du một cái, phất phất tay rồi xoay người lại, tiếp tục nói, "Nào các em, chúng ta tiếp tục bài học." Sở Du đứng lên, chậm rãi bước khỏi phòng học; trước khi đi, anh chợt quay đầu lại, đưa mắt nhìn Lương Ý đang thần người nhìn bảng đen một cái thật sâu. Tại sao cô tình nguyện nhìn cái bảng đen đáng chết kia nhưng lại không muốn nhìn anh dù chỉ một chút? Sở Du ôm một bụng buồn bực đi tới phòng giáo viên, bởi vì “oán niệm” của anh quá nặng mà các thầy cô giáo có trong phòng đang soạn giáo án đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Đại thiếu gia của nhà họ Sở? Nhưng bộ dạng của cậu ta hình như không ổn thì phải, dường như tâm tình không được tốt cho lắm, vậy thì tránh không động đến cậu ta thì hơn, nhỡ chẳng may không cẩn thận chọc giận vị Đại thiếu gia này thì chén cơm hiện tại sẽ mất ngay. Các thầy cô giáo đều âm thầm nghĩ như vậy, sau đó lại yên lặng vùi đầu gian khổ làm giáo án, coi như không nhìn thấy người đang đứng ở trước cửa phòng giáo viên. Thân là chủ nhiệm lớp 3 khối 10, thầy Hạ không thể giống các đồng nghiệp còn lại coi như không nhìn thấy Sở Du được. Ông ta chật vật lau cái trán đang toát mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc hắng giọng “nhiệt tình” nói với Sở Du: "Bạn học Sở, mau vào đi!" Chết thật, hôm nay ai chọc đến tên sát tinh này cơ chứ? Sao cậu ta cứ trưng ra vẻ mặt “cả thế giới thiếu nợ mình” vậy. Mà thôi, dù sao cũng là do mình gọi tới, không thể cứ bỏ mặc chạy lấy người được. Sở Du nghe thấy tiếng thầy Hạ thì mím môi đi tới trước mặt ông ta nhưng không nói gì. Thầy Hạ gượng gạo cười một tiếng, sau đó đưa ra một tờ giấy có viết tên học sinh cả lớp cho anh. "Bạn học Sở, đây là sơ đồ chỗ ngồi mới, em xem một chút xem có thích ngồi ở chỗ đó không? Nếu không thích thì cứ nói với thầy, thầy sẽ đổi cho em." Sơ đồ chỗ ngồi? Ánh mắt Sở Du sáng lên, nhanh chóng quét qua tờ giấy một lượt, rất nhanh tìm được vị trí ghi tên của Lương Ý. Từ tên của cô đảo qua bên trái một chút, liền xuất hiện một cái tên khiến Sở Du tức đến nghiến răng nghiến lợi. Sắc mặt anh nhất thời trở nên âm u, lửa ghen trong tròng mắt phát ra không hề cố kỵ. "Bạn.. bạn học Sở?" Thầy Hạ thấy Sở Du như có thâm thù đại hận nhìn chằm chằm vào tờ giấy mình vừa đưa, trên trán liên tiếp xuất hiện những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu . Ông ta thay đổi chỗ ngồi làm phật lòng Sở Du sao? Chẳng lẽ Sở Du rất ghét chỗ ngồi mới? Nhưng không phải ông ta đã nói rồi sao, nếu không thích thì có thể đổi mà. Tại sao Sở Du lại bày ra nét mặt như đang nhìn kẻ thù giết cha vậy chứ? "Bạn học Sở, em có chỗ nào không hài lòng sao? Nếu không thích thì cứ nói để thầy sửa." Thầy Hạ cười gượng hai tiếng, cố gắng hóa giải "hiểu lầm" giữa hai người. Sở Du ngước mắt lên liếc ông ta một cái, ngón trỏ mảnh khảnh chỉ xuống một vị trí trên tờ giấy. Thầy Hạ vội vàng cúi đầu xuống nhìn, sau đó lắp bắp hỏi: "Bạn.... bạn học Sở, em... em muốn ngồi chỗ này hả?" Sở Du im lặng gật đầu. Thầy Hạ cảm thấy mặt mình đã ướt đẫm nước, ông ta căng thẳng nói: "Bạn học Sở, chúng ta đổi sang vị trí khác có được không?" "Tại sao?" Sở Du không vui nheo mắt lại, đối với đề nghị của thầy Hạ càm thấy hết sức bất mãn. "Chuyện này, quy định từ khi thành lập trường cho tới nay thì nam nữ không thể ngồi cùng bàn được, cho nên, cho nên. . . . . . chúng ta đổi sang chỗ khác thôi." Thầy Hạ không hiểu, vì cớ gì mà Sở Du lại muốn ngồi cùng bàn với một nữ sinh, theo như quan sát của ông ta thì Sở Du hẳn là ghét cô bé đó mới đúng. Tại sao lại chỉ đích danh muốn ngồi chung bàn với Lương Ý? Chân mày Sở Du nhíu chặt lại, hiện tại anh cảm thấy rất khó chịu với mấy cái quy củ của trường này. Sao lại không thể ngồi cùng bàn? Đúng là cái quy định khó ưa. "Hay là ngồi ở đây nhé?" Thầy Hạ cẩn trọng chỉ vào vị trí sau lưng Lương Ý, lén lút quan sát vẻ mặt của Sở Du. Chân mày thoáng giãn ra một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, thầy Hạ thấy thế, thầm nghĩ có hy vọng! "Bạn học Sở, thầy cảm thấy vị trí đó cũng không tệ, em xem, ngồi ở giữa vừa có thể thuận lợi nghe giảng, vừa có thể giao lưu với các bạn học khác. Em thấy thế nào?" Hừ! Thuận lợi nghe giảng? Giao lưu với các bạn khác? Ông thầy này bị lừa đá trúng đầu rồi sao? Lại có thể nói ra những câu buồn cười như vậy. Mục tiêu duy nhất của anh chỉ có Lương Ý, nhưng không ngờ anh lại không thể ngồi cùng bàn với cô, đây quả thực là một cái "tin dữ". Hơn nữa, người ngồi cùng Lương Ý lại là người mà Sở Du vẫn hận không thể lột da róc xương - Lưu Na. "Bạn học Sở, em thấy sao hả?" Thầy Hạ xoa xoa lòng bàn tay, nịnh nọt hỏi lại lần nữa. "Cũng được." Trước tiên cứ ngồi gần Lương Ý một chút, rồi tranh thủ thời gian ly gián tình cảm giữa cô và Lưu Na. Để xem nhỏ Lưu Na đáng ghét kia còn dám ở trước mặt anh ôm ôm ấp ấp Lương Ý nữa không? "Vậy, ngày mai chúng ta sẽ đổi vị trí nhé." Hô, rốt cuộc cũng giải quyết xong tên sát tinh này rồi. Thầy Hạ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười hì hì nói: "Bạn học Sở, em có thể quay về lớp rồi." "Được." Sở Du xoay người lại, vừa nghĩ tới việc ngày mai anh có thể ngày ngày ngồi gần Lương Ý thì tâm tình lập tức thoải mái hơn hẳn. Nhưng đột nhiên nghĩ đến Lưu Na, tâm trạng vui sướng đó thoắt cái giăng đầy mây đen. Nhà họ Sở, hơn 10 giờ tối. Quản gia bưng đĩa trái cây cùng đồ ngọt đứng trước cửa phòng Sở Du, gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói lạnh nhạt. "Vào đi." Quản gia vặn nắm đấm cửa, chậm rãi đi tới trước mặt Sở Du, đặt đĩa hoa quả lên trên mặt bàn máy tính, "Thiếu gia, mời dùng." "Ừm." Sở Du lơ đãng đáp một câu, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi màn hình. Quản gia cảm thấy thái độ của thiếu gia nhà mình có chút kỳ lạ, thường ngày thiếu gia có mải chơi đến thế nào cũng không có việc bỏ ngủ quên ăn như hôm nay. Rốt cuộc trong máy tính có cái gì mà khiến thiếu gia xem say sưa như thế? Quản gia theo bản năng lặng lẽ bước ra sau lưng Sở Du ngó thử, nhưng Sở Du bất chợt quay ngoắt đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta, "Ông xem cái gì?" Quản gia bị bắt quả tang mà vẫn thản nhiên bình tĩnh, ông ta cười nhạt, giải thích: "Tôi chỉ đang tò mò không biết có cái gì khiến thiếu gia xem chăm chú như vậy thôi." "Chuyện không liên quan đến ông. Ông có thể đi ra ngoài." Sở Du liếc Quản gia một cái, hạ lệnh đuổi khách. Quản gia khẽ khom người, "Được, thiếu gia. Vậy tôi xin phép ra ngoài." Cửa phòng “cạch” một tiếng đóng lại, Sở Du quay đầu thấy ông ta đã rời khỏi phòng, suy tư một hồi, cảm thấy hành động dứt khoát rời đi của A Quản có chút quái dị, nhưng không biết quái dị ở chỗ nào. Thôi, không thèm để ý đến ông ta nữa. Vẫn nên tranh thủ thời gian nghiên cứu mấy thông tin này thì hơn, sẽ có lúc dùng đến. Bên này, Quản gia vừa về tới phòng của mình liền lập tức mở điện thoại ra, thuần thục nhập một dãy số từ điện thoại vào máy tính, trên màn hình lập tức hiện ra một loạt các từ khóa tìm kiếm, bao gồm: 《 Theo đuổi con gái như thế nào? 》《 100 phương pháp theo đuổi bạn gái 》《 Bí quyết ở chung hòa hợp với bạn gái 》. Quản gia nhìn màn hình sững sờ hồi lâu, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ông ta mới giật mình hoàn hồn, lên tiếng hỏi: "Ai vậy?" "Là tôi, ông Quản." Giọng nam ngoài cửa có chút trầm thấp, Quản gia nhanh chóng đóng trang web lại, đi ra ngoài mở cửa, "Có chuyện gì sao?" Người đàn ông do dự trầm mặc một hồi, rồi khó khăn cất tiếng nói: "Ông Quản, vừa rồi thiếu gia. . . . . ." "Thiếu gia làm sao?" Quản gia khẩn trương hỏi. Người đàn ông lắc đầu một cái, "Thiếu gia không sao, ông Quản không cần lo lắng." Quản gia nhướng mày, có chút không vui khi người đàn ông này cứ ấp a ấp úng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" "Thiếu gia, cậu ấy dặn dò tôi ngày mai chuẩn bị một món quà. Món quà mà khiến người ta vừa nhìn đã thích." Người đàn ông cúi đầu, vội vàng nói cho hết câu. "Quà?" Quản gia chợt nhớ tới phương pháp đầu tiên theo đuổi bạn gái chính là: Tặng quà. Ông ta suy nghĩ một chút rồi nói với người đàn ông: "Quà tặng cứ để tôi chuẩn bị, ngày mai cậu đưa cho thiếu gia là được." Người đàn ông sợ hãi gật đầu, đang tính rời đi rồi lại quay đầu hỏi, "Thiếu gia chuẩn bị quà tặng là muốn tặng cho ai sao?" Quản gia mím môi cười một tiếng, "Thiếu gia đã trưởng thành rồi." Quản gia nói một câu không đầu không cuối làm người đàn ông khó hiểu gãi gãi đầu, cuối cùng, anh ta quyết định không suy đoán thêm làm gì cho mất công, "Như vậy, ông Quản, tôi đi trước." "Ừ. Cậu đi đi." Quản gia phất tay một cái, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu căng óc ra nghĩ xem nên lấy cái gì làm quà tặng cho ngày mai. . . . . .