Thôn trang lúc sáng sớm, nắng mới lên chưa được bao lâu nhưng đã có không ít thôn dân vác cuốc đi ra ruộng của mình bắt đầu làm việc nhà nông. Trong lúc đó, một người người thanh niên mặc áo dài màu xám tro, vẻ mặt vui sướng đi qua con đường nhỏ đầy bùn sình. Cái đầu khẽ lắc lư, anh ta bước tới một căn nhà đá trát bùn cực kỳ cũ nát. Nóc nhà phủ kín rêu xanh, cửa chính dùng một tấm gỗ đơn giản che chắn. Tuy rằng căn nhà này thoạt nhìn cũ nát như thế, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của người thanh niên. Anh ta cẩn thận từng li từng tí nâng tấm gỗ lên, đặt sang bên cạnh, sau đó vượt qua ngưỡng cửa thật cao, bước vào trong nhà. Mùi hương ẩm thấp xông thẳng vào mũi, người thanh niên che lại mũi mình, quan sát căn phòng đã bị rắn chiếm cứ toàn bộ. Anh ta đi lòng vòng bên trong căn nhà nhỏ mấy vòng, quan sát tương đối kỹ lưỡng. Sau đó nhắm mắt lại, người thanh niên khẽ bẩm bẩm mấy câu không rõ nghĩa, rồi lấy một tấm bùa từ trong túi áo dài ra. Đầu ngón tay nhẹ vê phía dưới góc phải lá bùa một cái, lá bùa lập tức bùng lửa bốc cháy. Một mùi hương gay mũi nhanh chóng tràn ra khắp căn nhà nhỏ, xua đi hết mùi ẩm thấp cũ kỹ. Càng khiến cho người ta cảm thấy thần kỳ hơn chính là khi lá bùa tự cháy thành tro thì tất cả rắn trong phòng đều vội vã chạy hết ra ngoài. Chỉ một thoáng, cửa lớn tuôn ra vô số những con rắn ngoằn ngoèo, bọn chúng lẩn nhanh vào bụi cỏ, biến mất trước tầm mắt. Người thanh niên khẽ mỉm cười, dường như cảm thấy hết sức hài lòng trước cảnh tượng này. Anh ta ngửa đầu lên, nhìn lỗ thủng to bằng quả đấm trên mái nhà, nụ cười có nhạt đi ít nhiều. Xem ra phải sửa lại nóc nhà rồi! Anh ta có chút bất đắc dĩ, đột nhiên một hơi thở xa lạ truyền đến. Người thanh niên cẩn thận quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ chừng 16, 17 tuổi mặc quần áo hoa nhỏ, đầu ghim bím tóc, đứng nghiêm trang trước cửa ra vào, hai mắt không thân thiện cho lắm chăm chú nhìn anh ta. "Anh là ai?" Thiếu nữ không hề khách khí lên tiếng chất vấn. Người thanh niên có chút sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, gương mặt tuấn tú khiến gò má của cô gái thoáng ửng hồng, "Chào cô bé. Tên tôi là Cố Nguyên, là con trai của chủ nhân căn nhà này." "Anh là Cố Nguyên?!" Thiếu nữ kinh hãi, không thể tin nhìn người thanh niên đứng trước mặt. Người thanh niên cảm thấy thái độ của thiếu nữ có chút kỳ quái, tuy rằng mười năm rồi mình chưa về thôn trang, cô bé này không biết mình cũng là chuyện bình thường, nhưng tại sao lại bày ra vẻ mặt “không thể tin nổi” như vậy? Hay người trong thôn cho rằng anh ta đã chết ở bên ngoài rồi? "Đúng thế, cô bé. Có vấn đề gì sao?" Người thanh niên, cũng tức là Cố Nguyên tò mò nhướng mày, nhìn thiếu nữ trước mắt dò hỏi. Mặt của thiếu nữ lại càng thêm đỏ, cô cúi đầu, len lén liếc Cố Nguyên mấy lần, thấy anh ta vẫn nhìn mình chằm chằm, nội tâm nhảy bồm bộp mấy cái. "Cô bé." Cố Nguyên đối với thiếu nữ kỳ lạ này có chút bất đắc dĩ, cũng hơi tò mò. "Tôi...tôi đi về trước nói cho ba mẹ biết, anh đã trở lại." Thiếu nữ vội vàng để lại những lời này rồi biến mất như một làn khói trước mắt Cố Nguyên. Cố Nguyên khẽ thở dài, thầm nói: "Hiện giờ các cô gái ở dưới chân núi đều hấp tấp như vậy sao? Thật quái lạ." Dứt lời, anh ta cũng lười suy nghĩ xem hành động lạ thường của cô gái này là có ý gì, xắn tay áo chuẩn bị dọn dẹp căn nhà cũ nát đầy bụi bặm. Thời gian trôi qua khoảng chừng một nén nhang, Cố Nguyên mới dọn dẹp xong gian phòng của ba mẹ anh ta dùng khi còn sống, vừa bê chậu nước bẩn đứng trước cửa chính định hất ra bên ngoài thì bỗng thấy một nhóm người từ cửa thôn đi nhanh về hướng anh ta. Cố Nguyên giật mình, động tác chuẩn bị hất nước khựng lại. Anh ta đang nghi hoặc không hiểu là có chuyện gì xảy ra thì bỗng nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ kỳ quặc kia lẫn trong đám người, Cố Nguyên nghĩ: Chẳng lẽ là cô gái kia không tin những gì mình nói, cho rằng mình ăn trộm, nên người cả thôn mới chạy tới đây bắt mình? Nghĩ đến đây, anh ta lại liếc vào trong căn nhà một cái. Không lẽ căn nhà cũ nát này của gia đình mình cất giấu bảo vật nên bọn họ mới gấp gáp như vậy? Trong khi Cố Nguyên mải mê suy nghĩ, nhóm thôn dân đã chạy tới trước cửa chính, mở to mắt nhìn chằm chằm anh ta. Cố Nguyên đặt chậu nước bẩn xuống, chuẩn bị lên tiếng giải thích rõ ràng với mọi người thì một ông lão tóc bạc trắng từ trong đám người đi ra, đôi mắt tèm nhèm híp lại nhìn Cố Nguyên một hồi lâu. "Cháu. . . . . ." "Là Tiểu Nguyên Tử. Bộ dạng thằng bé trông thật giống ba nó hồi còn trẻ, cái mặt y chang bánh nướng áp chảo. Mắt ta mờ, còn suýt chút nữa tưởng rằng lão Cố đội đất dậy về thăm chúng ta đấy!" Ông lão cười sang sảng, bước lên trước, vỗ vỗ bả vai Cố Nguyên. Ông lão vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười lớn ra tiếng. Không khí căng thẳng khi nãy nhất thời hòa hoãn đi không ít. "Xin hỏi, mọi người tới đây có chuyện gì sao ạ?" Cố Nguyên lúng túng mở miệng hỏi thăm. Thôn dân vừa nghe được câu hỏi của Cố Nguyên thì lại cười càng thêm vui vẻ, như thể anh ta đang nói cái gì rất buồn cười vậy. Cố Nguyên nhíu mày một cái, không nói gì nữa. Một ông bác trung niên tráng kiện có làn da ngăm đen bước tới, cẩn thận nhìn Cố Nguyên, một lúc sau, ông hài lòng cười một tiếng, giọng nói hùng hậu vang lên:"Tiểu Nguyên Tử, cháu còn nhớ Lâm tam thúc không?" "Lâm tam thúc?" Cố Nguyên nghiêng đầu nhớ lại, rốt cuộc ở trong trí nhớ đã phủ đầy bụi tìm ra được ký ức về người đàn ông trước mắt này, "Là chú, Lâm tam thúc!" Anh ta kích động cười một tiếng. Khi Cố Nguyên còn bé, Lâm tam thúc thường xuyên ra con suối nhỏ trong thôn bắt cá cho anh ta ăn. Khi đó Cố Nguyên cảm thấy, trên thế giới này ngoại trừ ba mẹ mình ra, cũng chỉ có Lâm tam thúc đối xử tốt với anh ta vô điều kiện. Vậy mà đã qua hơn mười năm, đúng là năm tháng đã để lại trên mặt ông dấu vết thật sâu, cũng vì vậy mà trong khoảng thời gian ngắn Cố Nguyên không kịp nhận ra Lâm tam thúc . "Ha ha ha. . . . . ." Lâm Tam thúc thấy Cố Nguyên không quên mình, cười càng thêm lớn, cánh tay rắn chắc vỗ mạnh vào bả vai anh ta. Cố Nguyên bị bất ngờ, không chịu nổi lực đập lớn như vậy, bả vai khuỵu cả xuống. Thiếu nữ đứng giữa đám người bước nhanh về phía trước, kéo tay Lâm tam thúc ra, không vui nói với ông: "Ba, ba chụp người ta mạnh vậy!" Thiếu nữ vừa dứt lời, nhóm thôn dân lập tức ồn ào như nước sôi, náo nhiệt ầm ĩ trêu đùa thiếu nữ, "Ơ, người ta mới trở về thôi mà đã thấy đau lòng rồi à? Đúng là cô bé ngoan, biết xót cho chồng nha." "Đúng đấy đúng đấy, dáng vẻ rất giống bà vợ ở nhà của tôi. Bả đanh đá lắm chứ chả vừa!" "Thôi đi, ông chỉ thích bà chằn nhà ông thôi, nếu ngày nào bà ấy cũng giống như con bé thì chưa chắc ông đã thích đâu." "Này này, nói bậy gì đấy!" Tiếng thảo luận của mọi người vang lên bên tai không dứt, Cố Nguyên hiếu kỳ liếc mắt nhìn thiếu nữ đang đứng phía bên phải mình, thiếu nữ thấy anh ta liếc sang thì vội cúi đầu xuống. "Lâm tam thúc, mọi người đang nói gì đấy?" Cố Nguyên tò mò hỏi nói. Câu nói này vừa thốt ra không khác gì bom nguyên tử dội xuống, trong nháy mắt bốn phía trở nên tĩnh lặng. Lâm tam thúc chớp mắt một cái, nhìn con gái của mình đang rũ đầu, ho khan hai tiếng, "Chuyện đó, hay là chúng ta cứ giúp Tiểu Nguyên Tử dọn dẹp nhà cửa xong xuôi trước đã rồi ôn chuyện cũ sau cũng được." Cố Nguyên còn muốn hỏi tiếp nhưng Lâm tam thúc đã bước vào trong nhà, chuẩn bị quét dọn bên trong. Thôn dân ngoài cửa cũng lục tục nối đuôi đi vào theo. Cố Nguyên kéo ống tay áo của một người đi lướt qua mình, cố gắng hỏi xem sự thể ra sao; nhưng bọn họ đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn anh ta với thiếu nữ bên cạnh, không nói gì cả, chỉ đi vào giúp anh ta sửa sang lại phòng ốc. Cố Nguyên thấy mọi người đã đi vào hết, chỉ để lại anh ta và thiếu nữ ở bên ngoài. Thấy những người khác không muốn nói cho anh ta biết chân tướng, Cố Nguyên chỉ còn cách quay sang hỏi “người trong cuộc” còn lại. Nhưng anh ta vừa nhấc chân bước về phía thiếu nữ hai bước, thiếu nữ lập tức quay ngoắt người chạy như bay. Cố Nguyên khó hiểu nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa của thiếu nữ, nhất thời vô lực sâu sắc, anh ta quay đầu lại, nhìn mọi người bên trong đang tất bận dọn dẹp nhà cửa giùm mình, không nhịn được khẽ cong khóe môi. Thôi, chuyện này không hỏi nữa cũng được! Chiều tà. Để ăn mừng Cố Nguyên trở lại, mọi người trong thôn tụ tập với nhau mở một bữa tiệc nhỏ. Tuy rằng chỉ là những món ăn dân dã giản đơn, nhưng Cố Nguyên ăn thực sự vui vẻ. Kể từ khi ba mẹ qua đời, anh ta luôn đi theo sư phụ, chưa có ai nấu một bữa cho anh ta như vậy cả. Giữa buổi tiệc, Cố Nguyên lại không nhịn được mở miệng hỏi Lâm tam thúc xem hôm nay các thôn dân trêu đùa mình với thiếu nữ kia là có ý gì. Lâm tam thúc cười hắc hắc, làn da ngăm đen dưới ráng hoàng hôn trông đặc biệt có sức sống, cũng không biết có phải là do tinh thần đang vô cùng vui sướng hay không. "Lâm tam thúc, chú không thể nói rõ ràng cho cháu biết được sao?" Cố Nguyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Lâm tam thúc cười hề hề, ánh mắt quét một vòng từ vợ mình sang con gái, rồi quay sang hỏi ngược lại Cố Nguyên, "A Nguyên, cháu cảm thấy con gái chú như thế nào?" "Như thế nào là sao ạ?" Cố Nguyên khó hiểu nhíu mày. Đối với việc không hiểu “phong tình” của Cố Nguyên, Lâm tam thúc cảm thấy có chút ảo não. Ông gãi gãi đầu, thở dài nói :"Chính là, chính là có thích hợp làm vợ của cháu hay không ấy?" Cố Nguyên ngây người, đôi đũa trên tay rớt xuống bàn. Đối với chuyện lấy vợ, từ khi anh ta đi theo sư phụ thì chưa từng nghĩ tới. Bởi vì anh ta biết rõ, bản lĩnh của mình càng lớn, cuộc sống sẽ càng khó khăn, sao anh ta có thể ích kỷ để vợ mình đi theo chịu đựng khổ cực như vậy được. "A Nguyên, cháu cảm thấy thế nào?" Lâm tam thúc thấy Cố Nguyên mãi mà không trả lời, cũng có chút sốt ruột. Cố Nguyên do dự thật lâu mới khó khăn lên tiếng: "Cháu xin lỗi, Lâm tam thúc." Lâm tam thúc nhướng mày, "Cháu cảm thấy con gái chú không xứng với cháu à?" Trong suy nghĩ của ông, con gái nhà mình là “đóa hoa” xinh đẹp nhất trong thôn. Không những thế còn là một cô bé hiếu thuận, lại chăm chỉ chịu khó, Cố Nguyên chẳng có lý do gì để ghét bỏ con bé cả! Cố Nguyên thấy Lâm tam thúc lộ vẻ không vui, vội vàng khoát khoát tay giải thích: "Lâm Tam thúc, cháu không có ý đó." "Vậy thì có ý gì?" Cố Nguyên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Lâm tam thúc, chú cũng thấy đấy, nhìn vào căn nhà cũng biết cháu là quỷ nghèo mà thôi. Nếu con gái chú đi theo cháu thì sẽ phải chịu đựng cực khổ cả đời." Lâm tam thúc nghe xong bật cười ha hả, vỗ mạnh vào bả vai Cố Nguyên một cái, "Thằng ngốc này, Lâm tam thúc của cháu là người để ý đến những việc đó sao?" Cố Nguyên nghẹn họng, không biết nên nói như thế nào cho phải. Tác giả có lời muốn nói: Cố Nguyên là ai, chắc các bạn đều biết hết rồi. Năm đó Cố Nguyên vẫn là một thiếu niên có tư tưởng chính trực. Sau này bị hắc hóa mà thôi. Còn về chương trước, nam chính có thể sống lại là vì linh hồn của anh đã thắng được đại sư Cố. Đoạt lấy thân thể người khác, sau đó đi quanh quẩn ở xung quanh nhà họ Lương chỉ vì muốn nhìn thấy hai mẹ con nữ chính. Tiểu Bao Tử nhận thức được sự tồn tại của ba cho nên mới cố gắng muốn mở cửa sổ, đi ra ngoài để nhìn ba mình.