Minh Hôn Cái Đầu Anh Á
Chương 33
"Choang!"
Âm thanh vật thể va chạm vang lên, Đại sư Cố đã cam chịu số phận, hai mắt nhắm bỗng nhiên mở ra, chỉ thấy quản gia đứng ở khúc quanh hành lang, thở hổn hển chăm chú nhìn bọn họ, mà phía dưới Sở Du là vụn bình hoa phân tán đầy đất. Rất dễ nhận thấy, ở thời điểm ngàn quân nguy kịch là quản gia dùng bình hoa ngăn cản hành động của Sở Du.
"Không phải. . . . . . Không phải. . . . . ."
Sở Du chậm rãi quay đầu, nhìn quản gia, tròng mắt xẹt qua vẻ tức giận, sau đó nện bước chân lảo đảo đi tới hướng quản gia tiểu Phương. Đại sư
Cố thấy thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mà quản gia đứng cách bọn họ
20 mét, hướng về phía ông ta lớn tiếng kêu gọi, "Mau dẫn phu nhân rời đi!"
Đại sư Cố nhìn sang mẹ Sở phía sau ông ta vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, miễn cưỡng đứng lên từ dưới đất, nói với bà, "Phu nhân, lúc này tôi dẫn bà rời đi trước."
"Nhưng A Quản. . . . . ."
"Không có thời gian, nếu như bà muốn chết ở chỗ này." Đại sư Cố cau mày, mặt lạnh lùng.
Mẹ Sở cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định đi theo Đại sư Cố rời đi.
Vào lúc hai người nện bước chân dồn dập đi đến phía trước, chuẩn bị tiến vào bên trong một gian phòng, Sở Du đi thẳng về phía trước ý muốn hướng quản gia "Trả thù" đột nhiên quay đầu lại, con ngươi sắc đầy máu chính xác không có lầm thu hết hành động chuẩn bị trốn chạy của bọn họ vào mắt.
"Nguy rồi, cậu ấy phát hiện rồi." Đại sư Cố dừng bước lại, không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Sở Du đang nhìn chằm chằm bọn họ không tha.
Mẹ Sở liếc mắt nhìn quản gia vẫn còn ở khúc quanh hành lang, "Làm sao bây giờ?"
"Không phải. . . . . . Không phải. . . . . ." Sở Du giơ ngón tay thon dài chậm rãi đi về phía họ.
"Không đúng ?" Có ý gì? Chẳng lẽ. . . . . .
Trong đầu ông ta lóe lên ý nghĩ, vội vàng lớn tiếng nói với quản gia: "A Quản, đem thiếu phu nhân tới đây! Mau lên!"
"Cái gì?" Quản gia cảm thấy có chút khó hiểu đối với việc Đại sư Cố phân phó.
"Thiếu gia đang tìm thiếu phu nhân! Mau!"
"Thiếu phu nhân. . . . . ." Quản gia nghe vậy, sững sờ một lúc, sau đó hiểu được, ông ta lập tức xoay người chuẩn bị đến phòng dưới đất đem
Lương Ý đến. Vậy mà, mẹ Sở vẫn ở trạng thái yên lặng lại mở miệng ngăn cản quản gia, "A Quản, không cho phép đưa cô gái kia đến!"
"Phu nhân, chẳng lẽ bà muốn chết sao?" Đại sư Cố lớn tiếng gầm lên với bà ta.
Mẹ Sở lại cười lạnh châm chọc: " Chẳng lẽ ông cho là tôi còn có thể để cho người phụ nữ thiếu chút nữa đã hại chết con tôi đến gần nó nữa sao?"
"Phu nhân, bây giờ không phải là lúc tức giận. Nếu như bây giờ không để cho thiếu gia thấy thiếu phu nhân, tôi với bà cũng chỉ có thể chết ở chỗ này thôi." Lời này của Đại sư Cố cũng không phải là đe dọa, mà là thật lòng.
Mẹ Sở trầm mặc hồi lâu, nhìn thấy Sở Du sắp đến gần bọn họ rồi, cau mày thật chặt, cân nhắc kỹ lưỡng, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đồng ý, "A Quản, mang thiếu phu nhân tới!"
"Dạ!" Quản gia lập tức đi xuống lầu.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Tiểu Du đã sắp đến trước mặt bọn họ, bọn họ đã không thể lui được nữa.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân đang tìm cậu. Bây giờ cô ấy đang ở lầu dưới." Đại sư Cố chợt mở miệng nói với Sở Du.
Sở Du cũng không có dừng bước lại như Đại sư Cố đoán, Đại sư Cố giận tái mặt, giả bộ gấp gáp nói, "Bây giờ thiếu phu nhân đang ở phòng khách chờ cậu đi xuống tìm cô ấy, thiếu gia, cậu không đi xuống sao?"
Sở Du giống như là hoàn toàn không nghe được lời Đại sư Cố nói, trong lúc hành động hoàn toàn không có chậm chạp. Đại sư Cố gấp gáp không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ trấn tĩnh.
"Thiếu gia, tôi nói là thiếu phu nhân Lương Ý. Cậu không nhớ cô ấy sao?"
Sở Du đột nhiên ngừng lại động tác đi về phía trước, anh hơi nghiêng nghiêng đầu, trong tròng mắt tràn đầy nghi ngờ, tựa hồ đang suy tư người trong miệng ông ta nói là ai. Đại sư Cố nhìn thấy anh dừng động tác lại, tâm tình lập tức buông lỏng không ít.
"Thiếu phu nhân Lương Ý ở trong phòng khách chờ cậu đấy. Cậu không đi xuống tìm cô ấy sao?" Đại sư Cố nhẹ nhàng đi từ phía bên phải bên vách tường tới sau lưng Sở Du. Sau khi thành công, ông ta âm thầm nháy mắt ra dấu với mẹ Sở, mẹ Sở gật đầu một cái, Đại sư Cố tiếp tục dùng lời nói hấp dẫn sự chú ý của anh, "Thiếu phu nhân Lương Ý vẫn không tìm được cậu, hiện tại cô ấy rất lo lắng cho cậu." Mẹ Sở thành công lướt qua Sở
Du, đi tới sau lưng Đại sư Cố.
Anh đang muốn bước chân đi lại ngừng lại, để móng tay xuống, Đại sư Cố mừng rỡ trong lòng, "Thiếu gia, thiếu phu nhân Lương Ý sẽ bị móng tay của cậu hù sợ, cậu mau thu nó lại thôi."
Sở Du nheo mắt, nhìn móng tay sắc bén dưới ngón tay mình một hồi lâu, cuối cùng, móng tay chậm rãi thu trở về, khôi phục thành bộ dáng người bình thường.
Chính lúc này!
"Trốn!" Đại sư Cố đè âm lượng xuống nói với mẹ Sở.
Mẹ Sở nghi ngờ nhìn ông ta một cái, ngay sau đó liếc nhìn Sở Du vẫn còn đang suy tư, gật đầu một cái.
Ba, hai, một!
Hai người tựa như không muốn sống chạy trốn điên cuồng ở trong hành lang, Sở Du đang đứng suy tư tích cực lúc này mới phát hiện ra mình bị lừa, móng tay mới vừa thu hồi lại điên cuồng dài ra, ngay cả bước chân vừa nãy lảo đảo bây giờ cũng không lảo đảo, tốc độ so với lúc trước cơ hồ nhanh hơn không chỉ gấp ba. Hai người rất nhanh bị anh đuổi kịp.
"Thiếu gia! Là thiếu phu nhân!"
Quản gia ở khúc quanh, trong tay lôi kéo Lương Ý vẫn đang giãy giụa. Sở
Du chợt dừng bước lại, con mắt chăm chú khóa lại trên mặt mang theo sợ hãi của Lương Ý, mà lúc anh dừng bước thì Đại sư Cố và mẹ Sở chạy vèo ra sau lưng quản gia.
"Thiếu phu nhân, cậu ấy là thiếu gia." Quản gia nói khẽ với Lương Ý.
Lương Ý nhìn chằm chằm với ánh mắt hoảng sợ, ngạc nhiên nói: "Ông nói là, cái quái vật này là Sở Du?"
"Thiếu gia không phải quái vật, thân thể chỉ là bị ánh mặt trời cháy phỏng mà thôi." Quản gia không hài lòng lắm đối với cách gọi của Lương Ý đối với Sở Du, ông ta tự tay đẩy cô, đẩy cô đến trước mặt Sở Du.
Đối mặt với Sở Du giống như thằng gù nhà thờ Đức Bà, thân thể Lương Ý không khỏi run rẩy, cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vừa mới bước chân lên, cổ tay của cô bị người ta bắt được.
"Buông tay!" Cô kích động vùng vẫy cổ tay của mình, muốn tránh thoát trói buộc.
Ngay sau đó, cô bị người ta ôm thật chặt vào trong ngực. "Tìm được. . . . . . Tìm được. . . . . ." Trong miệng anh không ngừng lặp lại hai chữ này, Lương Ý không biết rốt cuộc anh lặp lại bao nhiêu lần, vậy mà kỳ lạ là, cảm giác sợ hãi của cô thế nhưng dần dần giảm xuống, cô không hiểu đây là vì cái gì, nhưng cô biết rõ vừa rồi trái tim của mình bởi vì sợ hãi mà điên cuồng đập bât giờ tần số nhịp tim bắt đầu từ từ chậm lại.
Cô còn chưa tỉnh hồn lại, anh đột nhiên buông lỏng cô ra, tròng mắt tơ máu nhìn cô thật sâu, sau đó anh kéo kéo cái miễn cưỡng xưng là "khóe miệng", cười cười, trong con ngươi là thỏa mãn. Cuối cùng, anh tựa đầu ở trên vai cô, không ngừng làm nũng ở cần cổ cô một lúc lâu, bộ dáng kia, tựa như con chó lớn đang làm nũng với chủ nhân của mình.
"Về chuyện tiểu Ý mất tích, bên cảnh sát có tiến triển gì chưa?" Hinh Hinh rót một ly trà cho Lưu Na xong, mặt ân cần hỏi.
Lưu Na không yên lòng quét một vòng thứ gì đó trên khay trà của cô ta, "Bên cảnh sát nói, chuyện này có một chút đầu mối rồi."
"Đầu mối gì?" Hinh Hinh gấp gáp hỏi.
Lưu Na rũ mắt, nhàn nhạt nói, "Cảnh sát nói, chuyện này, có thể là người quen gây nên." Cô nhìn cô ta, ánh mắt khóa chặt mặt cô ta.
Tay Hinh Hinh cầm ly trà nắm thật chặt, ánh mắt hơi rời đi, "Cảnh sát có nói đối tượng hoài nghi không?"
"Tạm thời còn chưa biết." Lưu Na đặt ly trà xuống, liếc mắt vật thể trong khay trà , giống như tùy ý hỏi, "Đúng rồi, lần trước gặp lại không phải cậu cũng có một chai mỹ phẩm dưỡng da cùng nhãn hiệu bình thường tôi hay dùng sao?"
"À? Mỹ phẩm dưỡng da?" Cô ta ngạc nhiên nhìn cô.
Lưu Na cười cười nói, "Mỹ phẩm dưỡng da của cậu có hữu dụng không? Nếu như không tốt, có thể bán cho tôi hay không? Tôi đã dùng hết, hơn nữa bởi vì chuyện tiểu Ý, gần đây da tôi hơn kém."
Hinh Hinh nghe vậy thì cười hoà nhã, "Tôi dùng không tốt, thôi tôi trực tiếp tặng cậu luôn."
"Làm sao không biết xấu hổ vậy được." Lưu Na cười nhạt, trong
Tròng mắt không có chút vui vẻ nào.
“Không có việc gì. Dù sao để ở chỗ này cũng là để đấy, còn không bằng cho người khác dùng.” Hinh Hinh mới vừa nói xong, liền chậm rãi lấy bộ mỹ phẩm dưỡng da kia đến, đưa cho Lưu Na.
Lưu Na nhận lấy mỹ phẩm dưỡng da vừa nhìn, trên hộp đóng gói mỹ phẩm dưỡng da quả nhiên như cô đoán, phía trên xác thực viết chữ, mà chữ kia chính là chữ “Na”.
“Hinh Hinh, mỹ phẩm dưỡng da này, là ai mua cho cậu?”
“Là một đồng nghiệp công tác ở Hongkong mua cho tôi, cô ấy nói nhãn hiệu này rất tốt, tôi liền bảo cô ấy cho tôi một chai.” Hinh Hinh nhấp một ngụm trà nói.
Lưu Na nắm chặt mỹ phẩm dưỡng da trong tay, lạnh lùng nhìn cô ta, lửa giận trong đầu gần như sắp muốn thiêu đốt lý trí của cô hầu như không còn. “Hinh Hinh, bản lĩnh nói láo của cậu lợi hại hơn nhiều so với 10 năm trước đó.”
“Na Na, lời này của cậu là có ý gì?” Nụ cười của Hinh Hinh trở nên lúng túng.
Lưu Na cười lạnh, cầm hộp mỹ phẩm dưỡng da trong tay thả vào trên khay trà, “Bộ mỹ phẩm dưỡng da này, là tiểu Ý mua ở Hongkong cho cậu.”
“hinh hinh, không phải vậy, đó là tôi…”
“Được, phía trên này còn có chữ tiểu Ý viết đấy. Cậu còn chưa có phát hiện thôi.” Lưu Na vừa dứt lời, Hinh Hinh lập tức cầm mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trà lên, nhìn thấy chữ viết trên hộp đóng gói, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
“Bác gái Lương nói, bộ mỹ phẩm dưỡng da này là ngày tiểu Ý chuẩn bị đi tham gia tang lễ cầm đi cho cậu. Nhưng cậu nói, ngày tiểu Ý mất tích, cậu chưa từng gặp qua cậu ấy, vậy tại sao, mỹ phẩm dưỡng da cậu ấy mua cho cậu lại ở chỗ này?” Lưu Na chất vấn cô ta.
Hinh Hinh xanh mặt, không nói gì.
“Rất kỳ lạ là tại sao tôi biết bộ mỹ phẩm dưỡng da này là do tiểu Ý mua cho cậu, đúng không? Ý ở trước mặt chữ đó? Mỹ phẩm dưỡng da trong tay cậu, thật ra là của tôi. Bởi vì vỏ của hai bộ mỹ phẩm dưỡng da này đều giống nhau, nhưng mùi thơm khác nhau, tiểu Ý phân biệt mỹ phẩm dưỡng da của hai người chúng ta, cho nên cố ý viết tên chúng ta lên bao bì. Mà hộp của cậu, ở nhà tôi. Tại sao cậu lại nói láo?” Lưu Na nhìn cô ta chằm chằm, hận không thể phá hủy cô ta.
Hinh Hinh không nói gì, cho đến khi Lưu Na cho là cô ta định vẫn giữ yên lặng, cô ta lại cười châm chọc, “Tại sao? Lưu na, vấn đề của cậu thật buồn cười. Không sai, chuyện cậu ấy mất tích, tôi xác thực tham dự, chỉ là, chủ mưu không phải là tôi, tôi cũng chỉ là trợ giúp thôi.”
“Trợ giúp? Có ý gì?”
“Cậu biết Sở Du thích Lương Ý chứ?” Cô ta nhìn chằm chằm hộp mỹ phẩm dưỡng da trên khay trà, chậm rãi nói.
Sở Du? Hot boy trường cấp hai?
“Cậu muốn nói gì?”
Hinh hinh sâu kín mở miệng nói, “10 năm trước, Sở Du đã từng viết một lá thư thư tình cho Lương Ý, nhưng bị tôi phát hiện, vì vậy tôi nghĩ biện pháp khiến Sở Du hiểu lầm cô ấy có bạn trai, làm cho cậu ấy chết tâm.
Tôi vốn định nhân cơ hội này đến gần cậu ấy, nhưng, cậu ấy ngồi cùng chỗ với bạn học mới chuyển trường. Bạn học sinh chuyển trường dáng dấp thật là đẹp mắt, cho nên tôi nhận thua. Nhưng…”
Cô ta dừng một chút, cắn răng nghiến lợi mở miệng lần nữa, “Cậu biết không… thì ra đều là giả, cậu ấy vẫn luôn thích Lương Ý, học sinh chuyển trường đó, chẳng qua là một bia đỡ đạn thôi, đến chết, cậu ấy còn không quên Lương Ý, tôi thật sự không hiểu Lương Ý có cái gì tốt, tại sao lại thích cô ấy? Dung mạo cô ấy không bằng tôi, tính tình cũng không khéo hiểu lòng người như tôi, tại sao chứ?! Tại sao cô ấy có thể được cậu ấy thích?! Mà tôi, chỉ có thể vụng trộm len lén hâm mộ cô ấy?!”
“Cho nên, cậu bắt cóc cậu ấy?”
Cô ta châm chọc mà nhìn Lưu Na, “Bắc cóc? Tôi mới không có bắt cóc cô ây, tôi cũng chỉ hoàn thành tâm nguyện của Sở Du mà thôi.”
“Tâm nguyện của Sở Du?”
“Sở Du muốn kết hôn với cậu ấy.”
“Nhưng cậu ta đã chết.” Lưu Na cau mày, nói.
“Chết rồi, cũng có thể két hôn, cổ đại nhà người có tiền cũng đều cưới vợ cho con trai qua đời của mình.”
“Ý của cậu là nói… Minh hôn?!” Lưu Na không thể tin nhìn cô ta.
“Không sai, mẹ Sở Du tới tìm tôi, muốn tôi giúp một tay, tôi nghĩ, nếu tôi đã từng thích cậu ấy như vậy, tại sao không thể giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện lúc còn sống của cậu ấy chứ? Cậu xem, tôi đối với cậu
ấy thật tốt. Nhưng cậu ấy không biết quý trọng.”
“Kẻ điên!” Lưu Na hung hăng quăng cô ta một cái tát, sau đó lấy điện thoại di động từ túi xách ra chuẩn bị báo cảnh sát.
“Ầm!” Cái ót bị đau mãnh liệt trong nháy mắt tứ chi của cô tê dại, cô đột nhiên té xuống đất, màn hình điện thoại di động vì còn chưa hoàn thành cuộc gọi mà sáng nhấp nháy, tựa hồ đang trách móc.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
103 chương
33 chương
42 chương
4 chương
10 chương
142 chương