Mình Cưới Nhau Đi FULL
Chương 7
Dĩ nhiên Trác Dụ muốn hỏi cho tường tận gốc rễ nhưng Lữ Lữ lại linh hoạt chuyển chủ đề.
Khi cuộc trò chuyện dừng lại, có một khách hàng bên cạnh cứ xem đi xem lại một video ngắn:【Hương quế nhuốm đẫm áo xuân chàng công tử, tuyết trắng nơi xa bay qua giảng đường —– Bí mật của Yến Tu Thành – người đại diện cho học sinh thế hệ mới…】
Trác Dụ chủ động làm dịu bầu không khí đông cứng này: “Người này rất nổi tiếng.”
Những tưởng câu chuyện cùng chủ đề nghề nghiệp sẽ không tẻ nhạt nhưng sắc mặt Lữ Lữ đột nhiên căng thẳng, cố gắng nói ngắn gọn hệt như một khẩu pháo nhỏ: “Cô giáo tôi không yêu đương đâu.
Ngoài ba chị ấy ra, chị ấy không cần đàn ông.”
“Anh cứ xem như chị ấy thích phụ nữ đi.”
Nhiều ngày trôi qua sau đó, Trác Dụ cứ nhớ đến câu trả lời khi ấy của Lữ Lữ vẫn thấy nhức đầu.
…
Dĩ nhiên, người nhức đầu không chỉ là anh.
Gần đây Khương Uyển Phồn cũng lao lực đến độ mệt mỏi.
Đôi vợ chồng son ở Quảng Châu lần trước lại đến cửa tiệm lần nữa, lần này thì càng bắt bẻ hơn, trực tiếp yêu cầu được nói chuyện với Khương Uyển Phồn.
Trò chuyện một hồi, cô gái đó lấy ra mấy bản in mẫu váy cưới đưa cho cô: “Đây, tôi đã đánh số rồi, cô dựa theo đó mà làm.
Tôi thích dạng cổ áo số 1, màu sắc thì số 3, còn có chân váy…”
Từ đầu đến cuối Khương Uyển Phồn vô cùng kiên nhẫn, nghe xong mới cười nói: “Xin lỗi, cái này chúng tôi không làm được.”
Người vợ không chê trách gì, ngồi thẳng lưng cất cao giọng: “Tiền nong có thể thương lượng.
Tôi biết tiệm cô đã kín lịch, vậy đi, tôi tăng giá gấp đôi.”
“Cô có tăng gấp 10 cũng không được.”
Chuyện này vẫn còn kéo dài tiếp nữa.
Theo như Lữ Lữ nói thì sau khi Khương Uyển Phồn bắt đầu làm việc thì người vợ kia vẫn ngồi ở ghế sofa tức giận không nguôi, trong tay nắm chặt chiếc túi xách Hermes.
Chồng cô ấy ngồi bên cạnh khuyên nhủ, thái độ khiêm nhường, giọng điệu dịu dàng, câu nặng lời nhất chỉ có là: “Em như vậy không lịch sự chút nào.”
Thế là cô vợ lập tức nổi đóa: “Im miệng! Nói nữa là phải mua cho em một cái túi xách mới!”
Những tưởng sẽ ồn ào thêm một trận.
Song cô vợ lại tự khích lệ bản thân: “Không sao, lần sau em ra giá gấp 20 lần.”
Khuôn mặt đẹp trai của anh chồng tức khắc đen thui.
Ngày hôm sau, Khương Uyển Phồn mệt mỏi muốn chết, không còn sức lực trở về Bốn Mùa Genting nữa nên cô đành ở lại tiệm nghỉ ngơi.
Lúc này điện thoại ba cô bị chẹt gọi đến cho cô, Khương Uyển Phồn chưa ngồi thẳng lại đã gọi lại ngay cho ông.
Tâm trạng đồng chí Khương Vinh Diệu đang rất tốt, thế là ông kể cho cô nghe một chuyện khó mà tin nổi: “Nhà bên cạnh có một người lạ lắm, trèo tường vào khu nằm viện của bệnh viện nhân dân thị trấn.
Đêm hôm trăng thánh gió mắt, giông tố bập bùng, con đoán xem bà ấy định làm gì?”
Khương Uyển Phồn không yên lòng trò chuyện với ông: “Trộm bình oxi ạ?”
“Không!!” Khương Vinh Diệu chợt lớn tiếng, sau đó trầm giọng lại: “Đoán lại đi.”
“Ba à, hôm nay con mệt quá, không muốn đoán gì, chỉ muốn nghe ba nói chuyện một lúc.” Khương Uyển Phồn dang tay dang chân nằm trên giường, giơ mu bàn tay che mắt.
Cuối cùng giọng Khương Vinh Diệu cũng bình thường lại: “Bà ấy nhảy qua cửa sổ vào phòng bệnh để chụp ảnh, kiểu ảnh mình yếu ớt nằm trong bệnh viện ấy, sau đó định đăng lên vòng bạn bè.
Nhưng xui rủi lại bị bảo vệ tuần tra, cũng là chú Hai của con bắt được.
Chuyện này không lớn, xấu hổ lắm.”
Khương Uyền Phồn ngồi bật dậy một cái rất mạnh, cau mày hỏi: “Đừng bảo là bà nội con nhé?”
“Ừ, cũng là mẹ của ba.” Khương Vinh Diệu nói: “Bà ấy muốn làm con tin bệnh của mình rất nghiêm trọng, cần phải xung hỉ.”
“…”
Bà Kỳ Sương đúng là một phiên bản của Chu Bá Thông [1] mà, tuổi tác càng lớn thì suy nghĩ càng lúc càng kỳ lạ.
Nhưng Khương Uyển Phồn có thể thấu hiểu, người già mà, dù sao cũng muốn tìm chút chuyện để giết thời gian.
[1] Một nhân vật có thật trong lịch sử, nổi tiếng thông qua tác phẩm kiếm hiệp của Kim Dung.
Chu Bá Thông là một người tuy đã già nhưng tâm hồn lại ngây thơ như một đứa trẻ.
Nửa tiếng trước, Lữ Lữ mới gửi cho cô một đoạn phân tích tử vi dài: “Đúng 0 giờ tối nay, chòm sao Thiên Bình chính thức bước vào giai đoạn thủy nghịch hành, mọi chuyện sẽ không được như ý, đề nghị ngủ hướng Nam, có thể xoa dịu hiện tượng mặt trời che mặt trăng.
Bà chủ ơi, gần đây chị phải chú ý nha.”
Chẳng ngờ một lời thành sấm, ngay ngày hôm sau.
Khương Uyển Phồn lại tăng ca thêm một đêm, đơn hàng vốn được sắp xếp giao vào thứ bảy mà bây giờ cô phải cắn răng làm cho xong.
Đã giờ nào rồi mà cơm còn chưa ăn một miếng.
Lữ Lữ than vãn: “Muốn cái gì là bảo có việc gấp thế đấy, làm ăn như vậy thì đừng làm nữa.”
Cô hơi khom lưng, mượn góc độ ánh sáng để thắt nút chỉ.
Sau khi đặt kim khâu xuống, cô vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.
Xương cổ căng cứng, vai tê rần.
Lữ Lữ đau lòng lắm: “Em xoa cho chị.”
Lúc này, cửa tiệm đột nhiên bị đẩy ra.
Khương Uyển Phồn vẫn đang cúi đầu xoa xoa cổ, Lữ Lữ thấy người đi vào đầu tiên.
Sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, nâng cao cảnh giác định đứng lên trước Khương Uyển Phồn, giọng nói khó chịu: “Chúng tôi tan làm rồi, mời đi ra ngoài.”
Giọng Yến Tu Thành vẫn hệt như năm ấy, trong trẻo, phát âm từng câu từng chữ rõ ràng.
Vóc dáng anh ta cao ráo, cả người như một chiếc mặt nạ không khe hở nào để tấn công.
Anh ta nhìn Khương Uyển Phồn, tỏ ra thân quen như những người bạn cũ: “Tôi mang thuốc dán đến cho cậu, dùng tốt lắm, cậu thử xem.”
Khương Uyển Phồn nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh nhạt, không có chút cảm xúc gợn sóng.
Lữ Lữ nhất thời nổi đóa: “Ai muốn dùng cái thuốc dán rách đó của anh, không hiểu ý tốt ý xấu à, mời anh đi ra ngoài cho!”
Yến Tu Thành nhắm mắt làm ngơ, vẫn tập trung nhìn Khương Uyển Phồn: “Nhiều năm không gặp rồi, Uyển Phồn, chúng ta trò chuyện chút được không.”
Từ khoảnh khắc này trở đi, Khương Uyển Phồn luôn mang theo sự xem xét và suy tính kỹ lưỡng, tiếp chiêu toàn bộ sự tiến tới của đối phương.
Không khí như nồi thuốc đang đun trên bếp lửa liu riu, hơi sôi trào.
“Tôi tò mò thật đấy.” Khương Uyển Phồn nhìn anh ta: “Sao anh còn có mặt mũi đến tìm tôi.”
Lời này rất nặng nề, cũng rất gay gắt, những tưởng anh ta sẽ biến mất.
Nhưng một tiếng sau khi hai người làm xong việc và đi ra thì trông thấy Yến Tu Thành đang thư thả dựa bên chiếc BMW, sương mù thu nặng hạt giăng lối, nặng nề như thể thất tình.
Lữ Lữ xắn tay áo, giận điếng người: “Chưa xong nữa hả!”
Khương Uyển Phồn kéo cô gái đi: “Đi thôi.”
Lữ Lữ nhìn điện thoại, tức giận đến độ không có tâm tư đặt xe trên mạng nữa.
Yến Tu Thành tiến lên đón hai người, vừa chặn đường đi của Khương Uyển Phồn thì bất thình lình hai tiếng còi xe ngắn ngủi vang lên ở bên đường, sau đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc —-
“Số đuôi điện thoại là 0482, xe hai người đặt đây.” Trác Dụ ngồi ở ghế bên kia cửa sổ nhìn họ: “Lên xe đi.”
Khương Uyển Phồn phản ứng nhanh, kéo Lữ Lữ đang sững sờ lên xe.
Cửa xe đóng lại, khóa trong.
Sắc mặt Trác Dụ lập tức thay đổi, hời hợt liếc mắt nhìn Yến Tu Thành.
“Dụ tổng, sao anh ở bên này thế? Trùng hợp vậy sao? Anh trùng hợp chờ bao lâu rồi?” Lữ Lữ khéo léo hỏi liên tục, hỏi đến mức Trác Dụ không chống lại nổi.
Anh cười cười: “Chờ tám trăm năm, thành tinh luôn rồi.”
Lữ Lữ cười đùa: “Bà chủ, chị sờ thử đi, xem cái đuôi của anh ấy có dài ra không.”
Trác Dụ đứng đắn đáp: “Cái đuôi cũng muốn đặt một bộ quần áo.”
Đã lớn tướng rồi mà nói chuyện trẻ con quá đi mất.
Tuy Khương Uyển Phồn không tham gia cuộc trò chuyện nhưng sự không vui trong lòng đã biến mất.
Không khí trong xe giữ vững sự cân bằng tốt đẹp này, không ai đề cập đến vấn đề vừa mới xảy ra.
Sau khi đưa họ đến Bốn Mùa Genting, hai cô gái khách sáo nói tạm biệt anh.
Trác Dụ lái xe rời đi nhưng cũng không quá xa, anh canh chừng thời gian, chạy vòng quanh khu căn hộ này hai vòng.
Đến khi xe quay về chỗ cũ thì quả nhiên —-
Lữ Lữ đang nhàn nhã đứng chờ ở đó: “Cảm ơn anh vừa nãy cứu trợ bọn tôi, đi thôi Dụ tổng, mời anh uống rượu.”
Trác Dụ lên đường: “Được, cô mời, tôi trả tiền.”
Gần đó có một quán bar nhỏ, bạn trai Lữ Lữ đến từ sớm và đã gọi rượu xong xuôi cả rồi.
Lữ Lữ cười hì hì giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, Đào Đào.”
Trác Dụ đùa: “Tôi mới vừa giúp hai người mà, thế này tổn thương lắm đấy.”
“Xin lỗi xin lỗi nha, anh nhịn chút là được.”
Tính tình Trác Dụ cũng thoải mái, sau khi rượu được mang lên, anh hỏi thẳng: “Tôi thật sự không có cơ hội với cô giáo cô à?”
Lữ Lữ mới uống nửa ly mà mặt đã đỏ bừng: “Không lừa anh đâu, không có thật.”
“Cô ấy đã có bạn trai hay là không quên được bạn trai cũ?” Trác Dụ tiến dần theo từng bước.
Lữ Lữ lắc đầu, cả hai đều không phải.
Trái tim Trác Dụ thắt lại như bị kim châm, anh cười hỏi thử: “Hay là tôi đi phẫu thuật toàn bộ?”
Đào Đào ngồi bên cạnh bật dậy đầu tiên: “Không cần không cần đâu Dụ tổng, theo thẩm mỹ đàn ông mà nói thì anh cũng ngon nghẻ rồi.”
Trác Dụ miễn cưỡng dựa ra lưng ghế, dáng vẻ tán gẫu vui vẻ vô cùng thản nhiên.
Lữ Lữ im lặng một lúc lâu bỗng nhiên buồn bực lên tiếng: “Lần sao có thể hạn chế nhắc, à không, tốt nhất là đừng bao giờ nhắc tới Yến Tu Thành được không?”
Anh ngây người, hồi tưởng lại, tuyến thời gian đã trôi đi thật xa, mấy ngày trước anh mới nhắc đến người này.
Lữ Lữ uống ực một phát cạn ly rượu chát, sau đó ợ một hơi: “Tên đàn ông chó ra vẻ nhã nhặn, thực chất còn chẳng xứng với cái từ “thằng cặn bã” nữa, nên bị tống vào tù.”
Bầu không khí như chiếc dù chao liệng rơi xuống đất, cánh dù mềm mại gập lại, tiếng nhạc saxophone nhẹ nhàng hệt như làm gió thổi qua tai.
Lữ Lữ rất muốn mắng người đó nhưng vẫn có chừng mực của bản thân.
Đây là chuyện riêng tư của Khương Uyển Phồn, tuy nhiên cô vẫn hiểu đôi chút.
Yến Tu Thành và Khương Uyển Phồn là bạn học chung thời đại học.
Lúc đó anh ta đem đến cho người đối diện cảm giác — một người đàng hoàng, tính cách tự ti, trầm mặc ít nói.
Bất kể là việc học hay trong cuộc sống, sự tồn tại của anh ta cũng vô cùng mờ nhạt.
Không ai ngờ rằng cách hình dung hoàn toàn trái gió trở trời này đã từng xuất hiện trên người anh ta.
Hôm nay công thành danh toại, lúc nhớ lại những đắng cay ngọt bùi thì sự cực khổ luôn là chủ đề được cánh truyền thông ưa chuộng quan tâm.
“Anh xem trong buổi phỏng vấn đó anh ta làm ra vẻ đến thế nào, còn nói cái gì mà người đầu tiên, phi, có xứng không?” Men rượu không tiếp thêm can đảm nhưng có thể giúp con người ta tuôn ra những lời trong lòng.
Ánh mắt Lữ Lữ đỏ hoe giống như khuôn mặt cô vậy: “Nhờ đâu anh ta nổi tiếng, bản thân anh ta biết rõ.
Chị Uyền Phồn đối xử với anh ta tốt như vậy, anh ta làm vậy có giống con người không?”
Đào Đào vỗ vỗ lưng cô hòng trấn an: “Được rồi được rồi.”
Lữ Lữ lại ợ một cái nữa, ly rượu đã bị Đào Đào giấu đi từ lâu rồi.
Cô trực tiếp cầm chai rượu lên, mở nắp rồi uống một ngụm lớn, vị cay đắng làm cô ho khan dữ dội.
Trác Dụ đưa nước suối đến, Đào Đào vặn nắp chai gấp gáp đến độ tay run rẩy.
Sắc mặt Lữ Lữ thay đổi, cười hì hì đẩy anh ấy: “Em không sao, không có gì thật mà.
Dụ tổng, bộ quần áo anh đặt may lần trước có thể sẽ hơi lâu chút đó.
Đừng hối chị Uyển Phồn nha, gần đây chị ấy mệt mỏi lắm, cổ sắp gãy luôn rồi.”
Anh cười nói: “Được.”
Lữ Lữ gật đầu: “Ừm, dù sao anh cũng đâu muốn đặt quần áo thật.”
Đào Đào chảy mồ hôi hột, người ta cũng cần thể diện đấy em ơi: “Dụ tổng đừng để ý nhé, bạn gái tôi nhanh mồm nhanh miệng.”
Trác Dụ cụng ly với Đào Đào: “Nói thật là việc tốt mà.”
“…”
Thôi được rồi, đã nhìn ra, anh trai này chỉ ước có người thay mình thông báo cho cả thế giới biết thôi.
Lữ Lữ chống cằm, ánh mắt vừa sáng vừa nhạy bén: “Bây giờ có phải anh vẫn không biết khó mà lui không?”
Vẻ mặt Trác Dụ hờ hững: “Lui hay không lui không phải là chuyện tôi nên nghĩ đến.
Bây giờ cô ấy không vượt qua được, bất kể có phải là tôi hay không thì sau này chắc chắn vẫn sẽ có một người như vậy, một người đưa cô ấy sang trang mới.”
Lữ Lữ vô tình hoặc cố ý vuốt v3 ly rượu, giữ nguyên tư thế cúi đầu im lặng không thay đổi.
Trác Dụ đứng dậy, mượn cớ đi vệ sinh song thật ra là ra xe lấy đồ.
Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: “Cho tôi à?”
“Cho cô đấy.” Trác Dụ kéo ghế ra, ngồi xuống uống một ngụm nước chanh: “Trác Di Hiểu nhờ tôi mang tặng cô.”
Bên trong là một con robot Buzz Lightyear [2] phiên bản giới hạn, cực kỳ khó mua.
Lữ Lữ lập tức tỉnh táo lại, kích động nói: “Tuyệt quá đi!”
Đào Đào sờ đầu: “Trác Di Hiểu là ai vậy?”
“Em gái tôi.” Trác Dụ hờ hững đáp, “Em ấy tặng.”
Cõi lòng Lữ Lữ tươi vui: “Ý tốt của Dụ tổng, tôi xin nhận!”
Trác Dụ lại đưa chiếc túi giấy để bên phải mình cho Đào Đào.
“Tôi cũng có à?”
“Mở ra xem thử đi.”
“Đậu xanh!!” Đào Đào khiếp sợ bởi đó là chiếc máy chơi game cầm tay mới nhất hiện nay.
Lữ Lữ hơi nheo mắt: “Dụ tổng, ăn của chùa phải quét lá đa [3] à.”
[3] Nguyên văn là “cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”: nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Trác Dụ vốn không che giấu tâm tư của mình nữa nên không cần tỏ ra bí ẩn làm gì, cũng không cần cố gắng làm thay đổi suy nghĩ của họ.
Anh quang minh chính đại lập bè kết phái, hành động làm người ta không cách nào chê trách được.
“Tôi muốn theo đuổi cô giáo cô, chuyện này thật sự không được à?” Trong mắt Trác Dụ ánh lên ý cười nhạt, hỏi lại lần nữa.
Lữ Lữ đảo mắt, không nói năng gì.
Trác Dụ không ép buộc, lùi lại để tiến một bước [4]: “Vậy cô ấy có ghét tôi không?”
[4] Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
“Chắc là không ghét đâu.” Lữ Lữ nghiêm túc nhớ lại, giọng nhẹ nhàng: “Hôm đó sau khi đo kích thước cơ thể cho anh xong, lúc nói chuyện, chị Uyển Phồn có nhắc đến anh.”
“Cô ấy nói gì?”
Lữ Lữ không trả lời ngay mà cầm bình rượu sake vừa nãy lên, thèm thuồng uống hai ngụm.
Trong lúc chờ đáp án, Trác Dụ ngồi thẳng lưng lại theo bản năng, áo sơ mi dán sát vào da, dần thấm mồ hôi lạnh.
“Chị ấy bảo, mông anh nẩy lắm.”
__
Lời tác giả:
Trác Dụ: Không ngờ lại có một ngày tôi phải kéo phiếu cho mình bằng cách này..
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
53 chương
1 chương
149 chương
210 chương
12 chương
29 chương
140 chương