Quang Triệu nheo mắt nhìn người đàn bà trước mặt, rõ ràng cô ta đang dùng thái độ khinh khỉnh mà đối mặt với hắn nhưng hắn lại không cho rằng cô ta chỉ đang thách thức mình. Tại sao? Tại sao hắn có cảm giác, chỉ cần hắn muốn chơi tiếp, lập tức cô ta sẽ nhảy cho hắn xem? Ánh mắt đó, dường như không sợ hãi, kể cả với cái chết. Sự bình thản quá mức của cô làm hắn phải dè chừng. Hay đó lại là một chiêu trò của cô? Dù thế nào, hắn cũng không cho phép cô ta đạt được ý nguyện. Nghĩ vậy, Quang Triệu nhanh chóng bình thản nói, còn cố tình khoanh tay trước ngực: - Vậy sao? Nhưng chỉ mình cô nhảy làm sao tôi đủ hứng thú đây? Để toàn bộ người nhà của cô xếp hàng, từng người một biểu diễn thì tôi mới vui. – Âm điệu của hắn dần chuyển sang rét buốt đe dọa – Như Quỳnh, tôi cảnh cáo cô, đừng cố tình thách thức tôi, cô nhảy hay không tôi không quan tâm, nhưng nếu chọc giận tôi, nhất định tôi sẽ không tha cho người nhà của cô. Dù cô chết tôi cũng để họ đi theo. Như Quỳnh theo đó liền có chút tê lạnh trong lòng. Quả nhiên bây giờ hắn ta không còn đơn giản như trước, lẽ ra cô luôn phải hiểu rõ một điều: thời thế đã thay đổi rồi. Không còn Tấn Khang dang rộng cánh tay che chở cô, cô phải tự kiên cường. Vừa rồi nông nổi sinh ra ý nghĩ muốn tự sát, nhưng đột nhiên nghe Quang Triệu nhắc đến người nhà, cô liền ân hận. Cô còn mẹ, còn bác gái, làm sao cô có thể để người đầu bạc đau lòng tiễn kẻ đầu xanh? Sự trừng phạt với cô có lẽ không phải là cái chết, mà nên là sự đau lòng giày vò cả đời. Trấn an bản thân bằng cách hít vào một hơi sâu, cô vẫn bình tĩnh nói: - Số tiền đó, tôi nhất định mang đến kịp thời hạn. Cảm phiền anh dừng xe cho tôi xuống. - Được thôi. Cứ chậm một giờ, một ngón tay của bác trai và anh họ cô sẽ bị chặt đi. – Bề ngoài uy hiếp như vậy nhưng thâm tâm Quang Triệu lại không mấy vui vẻ. Như Quỳnh bước xuống xe, thẳng thừng đi về phía ngược lại mấy chục bước. Quang Triệu lặng lẽ quan sát hình ảnh của cô qua tấm kính chiếu hậu, thấy cô vẫn điềm nhiên ngẩng cao đầu mà bước, hắn vô thức bóp chặt li rượu khiến cho lòng bàn tay nhanh chóng bị mảnh thủy tinh ghim vào túa máu. Nếu chỉ có vậy thì hắn không cam tâm, hắn muốn cô nhận lấy sự giày vò đau khổ gấp mười lần hắn từng phải chịu đựng, nhưng mỗi lần đối mặt với cô, hắn đều thua như vậy. Như Quỳnh không lúc nào để hắn vào trong mắt, mà hắn lại không thể để cô phải chú tâm hay e sợ, kể cả khi hắn đã có thế lực sao? Được rồi, hắn muốn xem cô xoay sở cả vốn lẫn lãi mấy tỷ đó trong chưa đầy hai ngày thế nào? … … Chiếc Limousine đã mất hút sau lưng Như Quỳnh, lúc này cô mới tạm thở ra thoải mái. Cô thực sự không nhìn ra suy nghĩ của Quang Triệu, hắn ta chỉ dọa nạt mấy lời như vậy mà không làm khó gì cô ư? Không thể nghĩ ra, Như Quỳnh đành gạt sang một bên mà nhanh chóng trở về nhà, việc đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ. Cô xác định ngoài việc mình bị lột sạch quần áo ra thì không có dấu hiệu của việc bị xâm phạm. Quang Tuấn lúc đó rõ ràng không dọa chơi, chẳng lẽ… Quang Triệu đã ngăn cản em trai hắn lại? Giả thiết đó cũng không thuyết phục được Như Quỳnh. Cô không quan tâm nữa, tập trung lo việc bán căn nhà. Căn nhà này lưu lại rất nhiều kỉ niệm của cô và Tấn Khang, phải đem nó bán đi, cô rất không đành lòng. Đôi khi cô muốn đem lòng oán hận trút lên cả những người xung quanh, muốn hét lớn trước mặt họ tại sao lại vô tâm không thấu hiểu nỗi khổ của cô, gánh nặng không ngừng đè lên một mình cô như vậy nhưng cô vẫn không thể làm hài lòng họ? Không nói đến bác trai và anh họ đốn mạt kia, rõ ràng cô thương bác ruột nhưng lại không thể chấp nhận được sự nhu nhược cam chịu quá mức của bà ấy. Cô thương mẹ, nhưng lại không tán đồng với suy nghĩ cả nể của bà, lại còn những ảo tưởng hoàn mỹ mà bà muốn hướng cô tới. Hoàn mỹ cái gì chứ? Nhớ năm đó bà bị bệnh không có tiền chữa chạy, bác gái cũng nợ nần chồng chất… vậy mà bà vẫn còn nghĩ rằng cô có thể đường hoàng mà vào đại học sao? Bà nghĩ rằng bà giấu bệnh không chữa trị, cứ lẳng lặng chết dần chết mòn mà con gái bà có thể an lòng sao? Khi ấy đến cái nhà nhỏ xíu của bác ruột lại sắp phải bán đi, họ sẽ ở đâu? Cô như bị dồn đến đường cùng, bất quá vứt mọi tự trọng, chạy đến cầu cứu quản lý quán bar là Thanh Nguyệt… Cô còn nhớ rõ… [ Năm đó Thanh Nguyệt còn lắc đầu, hờ hững bảo cô về vị trí biểu diễn violon đi. Nhưng tâm trạng của cô tệ như vậy, làm sao có thể chơi hay được. Tiếng nhạc của cô làm khách trong quán khó chịu, họ còn tưởng là đã đổi người mới. Mãi đến khi cô chuẩn bị về nhà, Thanh Nguyệt mới xuất hiện, nhíu mày nhìn cô một lượt. Có lẽ Thanh Nguyệt cũng đã nhận ra tình trạng cực kì bế tắc của cô qua tiếng đàn. Chị ta chậm rãi nói: - Như Quỳnh, thật ra em cần nhiều tiền như vậy, chị không biết cách nào mới tốt nhất cho em. Nói thật nhé, chắc em cũng hiểu, cho dù giới thiệu em bán thân cho một đại gia, trả đến mức hai trăm triệu một đêm là điều không thể. Em rất xinh đẹp, nhưng chuyện này có mức giá sòng phẳng của nó. Chỉ có cách em cặp kè với người ta một thời gian, mà như vậy cuộc đời em coi như đã hoàn toàn xuống dốc, không chỉ để lại tai tiếng mà tâm hồn cũng không cách nào gột rửa sạch. Chị thích sự thanh khiết thiện lương của em, nên không muốn em làm vậy… Như Quỳnh phiền não thở dài, có lẽ cô cũng đã làm khó Thanh Nguyệt. Chị ấy tuy tiếp xúc với nhiều người trong giới giang hồ nhưng lại có phong thái kiêu ngạo cao quý riêng, bảo chị ấy giới thiệu mình làm công việc bẩn thỉu như vậy, chắc chắn sẽ tổn hại danh dự chị ấy. - Em biết rồi, em xin lỗi đã làm khó chị! – Như Quỳnh nói rồi định đứng dậy ra về, trong đầu nhủ thầm sẽ tự đến các quán bar khác tìm cơ hội. Nào ngờ Thanh Nguyệt giữ cô lại, sau một giây chần chừ liền nói: - Chị vẫn chưa nói hết. Thật ra… - Giọng điệu Thanh Nguyệt thấp thoáng ẩn ý - Có một nhân vật đặc biệt, người ấy từng nói rằng thích tiếng đàn của em. Như Quỳnh chưa hết ngạc nhiên, Thanh Nguyệt đã giải thích thêm, một cách rõ ràng hơn: - Thật ra… Thật ra chị muốn giới thiệu em cho người đó. Chính là ông chủ của quán bar này. Dẫu sao chị cũng không an tâm để em rơi vào tay một kẻ vô lại nào khác. - Ông chủ…? – Như Quỳnh liền run rẩy liên tưởng đến người đó. Trong kí ức, cô chỉ có dịp nhìn thoáng qua con người đó khi ông ta ghé vào quán bar này xem xét tình hình. Cũng không nhìn rõ mặt ông ta, chỉ thấy loáng thoáng bóng dáng cao lớn vạm vỡ, mạnh mẽ và đầy uy lực. Khắp người ông ta còn tản ra một thứ khí độ đặc trưng của giới hắc đạo, nhưng không phải là vẻ bụi bặm của mấy dân anh chị thông thường, người này có vẻ phong trần mà vô cùng tôn nghiêm. Khi ông ta bước qua, mọi người đều đứng thẳng lên, nhìn ông ta bằng ánh mặt vừa dè chừng vừa nể trọng. Thấy Như Quỳnh có phần lo lắng, Thanh Nguyệt cũng không có ý gượng ép, chỉ đơn thuần là động viên cô. - Ông ấy là người rất có uy tín, lại rất hiểu đạo lý sống. Với người này tiền nong không thành vấn đề, chỉ là xem em có khiến ông ta thích thú hay không? Thật ra, ông chủ rất ít khi buông lời khen một cái gì ra miệng, nhưng ông ấy đã nói đặc biệt thích tiếng đàn của em… Hôm đó, thuộc hạ đi cùng còn gợi ý rằng nếu ông ấy thích như vậy thì việc sở hữu người chơi đàn kia cũng là chuyện nằm trong lòng bàn tay… Nhưng sau đó, em có biết ông ấy nói gì không? Như Quỳnh liền lắc đầu, trong lòng thấp thoáng kinh hãi. Vậy ra người đó đã từng nhắm đến cô? Nếu một người có thế lực như vậy mà thực sự ra tay, có lẽ cô không có cách cự tuyệt. Thanh Nguyệt mỉm cười nói tiếp: - Ông ấy hỏi em bao nhiêu tuổi. Chị thành thật trả lời là mười bảy tuổi. Ông ấy lập tức lắc đầu, sau đó cũng không nhắc gì đến nữa… Nếu là kẻ khác, có khi càng lấy làm thích thú, không ít kẻ tìm nữ sinh cấp ba để cặp… Sau một hồi căng thẳng, Như Quỳnh cũng tạm thở ra nhẹ nhõm, trong lòng cũng xem trọng con người kia hơn. Xem ra nếu đến nước đường cùng, bán thân cho con người đó cũng không quá mức thê thảm, chí ít cũng giảm bớt cho cô một phần ghê tởm. Hôm sau, Thanh Nguyệt gọi điện cho Như Quỳnh nói cô hãy chuẩn bị tâm lý, chiều nay sẽ có người đến đón ở trường. Như Quỳnh bồn chồn đứng ngồi không yên, không ngờ nhanh như vậy mà ông ta lại đồng ý.