Bạch Ngọc Đường bị nhốt giữa một màn đen tăm tối, toàn thân lạnh lẽo rã rời, mỏi mệt cực độ, cơ hồ ngay cả ý thức cũng muốn đình trệ thật nhanh. Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm chói gắt, chẳng rõ vì sao, nháy mắt nghe được thanh âm đó, ***g ngực Bạch Ngọc Đường bắt đầu vặn vẹo mà đau, đó là cơn đau rát bỏng như có ngọn lửa không ngừng nung đốt trái tim, khiến y không thể lơ là, thần trí sắp rơi vào cõi mông lung bị thanh âm ấy kéo lại. Đó là thanh âm gì vậy? Hình như… Là tiếng trẻ nhỏ than khóc? Là đứa nhỏ nhà ai thế? Đúng rồi, là của ta, đứa nhỏ của ta đã chào đời rồi, chắc chắn đó là đứa nhỏ của ta. Nhưng sao nó lại khóc lóc thảm thương đến vậy? Đói bụng? Hay là sinh bệnh? Hay là… Mèo con, mèo con, ngươi ở đâu? Vì sao ngươi lại bỏ mặc đứa nhỏ? Nó khóc nhiều quá, ngươi mau đến nhìn nó một chút đi. Bên tai Bạch Ngọc Đường liên tục dội đến tiếng trẻ nhỏ khóc đến khàn cả giọng, tiếng khóc vang vẳng thật lâu, sau đó bắt đầu yếu dần. Chuyện này chẳng những không làm Bạch Ngọc Đường an tâm, ngược lại càng thêm lo lắng, bởi y nhận ra, đứa nhỏ vẫn chưa ngừng khóc, chỉ là không đủ sức khóc ra tiếng mà thôi. Y nhớ nơi phát ra tiếng khóc cách mình rất gần, có lẽ đứa nhỏ ở ngay cạnh mình, Bạch Ngọc Đường cố sức vươn tay muốn ôm đứa nhỏ vào lòng vỗ về an ủi, nhìn xem tình trạng đứa nhỏ một chút cũng được. Thế nhưng giờ này dù y dốc hết toàn lực, nhưng thậm chí y còn không đủ sức hé mắt. Y chỉ có thể mở miệng cầu cứu Triển Chiêu, chính là y không thể kêu ra tiếng, bởi y quên mất cổ họng mình đã sớm tắc nghẹn. Nằm trong bóng tối dày đặc thuần chất, bị cắt đứt với thế giới bên ngoài, cảm giác cô độc vô lực khiến Bạch Ngọc Đường thấy mình thảng thốt. Rốt cuộc y đã xảy ra chuyện gì? Đã chết rồi ư? Nhưng nếu đã chết, tại sao y vẫn nghe thấy đứa nhỏ khóc than? Chẳng lẽ nó cũng… Không! Không thể nào! Đứa nhỏ không sao cả đâu! Đó là đứa nhỏ y dùng mạng mình đổi lấy, mèo con nhất định sẽ giúp y bảo vệ bọn nhỏ thật tốt. Nhưng nếu như mình không chết, tại sao lại bị giam hãm trong mảnh bóng tối u ám không thể thoát ra, thậm chí toàn bộ cơ thể đều không thể nhúc nhích? Chính lúc Bạch Ngọc Đường lo lắng không yên, bỗng y cảm giác một dòng nhiệt lưu chậm rãi đi qua cổ tay chảy vào cơ thể, sưởi ấm thân xác từ lâu đã lạnh như băng. Nương theo cảm giác ấm áp, tựa hồ thân thể cũng dần có thêm đôi chút khí lực, cảm giác đó khiến y nhận ra y không đơn độc, y và thế giới bên ngoài vẫn có liên hệ, dù cho y không nhìn thấy, nghe thấy, chạm thấy, thế nhưng thân thể y vẫn cảm thấy rất rõ ràng. Sau khi ý thức được điểm này, Bạch Ngọc Đường thấy trong mình len lỏi một mảnh nhẹ nhõm an tâm lạ lẫm, tinh thần dần dần buông lỏng, suy nghĩ dần dần chìm vào bóng tối hỗn độn… Không biết đã qua bao lâu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy một vật ấm nóng mềm mại áp trên môi mình, phía cằm cũng bị rất nhiều sợi tơ dài mảnh cọ xát đến đau, kế đó có dòng chất lỏng chua chua ngọt ngọt ùa vào khoang miệng, làm dịu cuống họng khô rát, sau khi nuốt xuống vài lần, cổ họng tựa hồ không còn đau đớn như trước. Bạch Ngọc Đường cố thử vài lần, cuối cùng khó nhọc mở mắt, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, thân thể cũng vẫn suy yếu vô lực, thế nhưng y biết rằng mình còn sống. “Ngọc Đường, ngươi tỉnh.” Vành tai truyền đến thanh âm nửa quen nửa lạ, trong sự dịu dàng ẩn chứa kích động vui sướng, cũng không trong trẻo như y vẫn nhớ mà hơi có chút khàn khàn. Y hơi nghiêng đầu tìm kiếm chủ nhân của thanh âm kia, sau khi nhìn thấy diện mạo người nọ, y lại càng thêm mờ mịt. “Ngươi là ai vậy?” Người trước mắt y, đồng tử u tối, hốc mắt hãm sâu, dưới cằm râu ria rậm rạp, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, quần áo cũng không chỉnh tề, tóc đen rối loạn, bên ngoài áo lót màu trắng chỉ khoác một lớp áo dài màu đen, ngay cả vạt cũng chưa cài lại. Đôi mày xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường hơi nhíu, trong số bằng hữu của mình có kẻ nhếch nhác thế này sao? Thật sự không thể tưởng tượng. Người nọ nghe được câu hỏi của mình, lập tức hoảng loạn: “Ngọc Đường, ngươi không nhận ra ta hả? Đừng bảo là ngươi mất trí nhớ chứ?” Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ quan sát, chân mày, rèm mi, cánh mũi, khuôn mặt hình như có chút quen mắt, chính là vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn đang mơ màng, lại không có hơi sức suy xét, bởi vậy vẫn không thể nào nhận ra người nọ là ai. Cổ họng đau rát không muốn nhiều lời, bèn nhẹ lắc đầu. Người nọ cuống quýt đứng dậy chạy tới góc phòng, hình như đi lấy gì đó. Bạch Ngọc Đường chưa kịp ngồi dậy, đã thấy người nọ nhào về chỗ y, trong tay còn ôm theo một bọc vải nho nhỏ, đưa tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, đồng thời lo âu hỏi: “Ngọc Đường, ngươi thử nhìn xem, có nhớ nó không?” Bạch Ngọc Đường vừa thấy bọc nhỏ kia, nhất thời cảm xúc sôi trào, trong đó là một đứa trẻ. Mặc dù khác đi rất nhiều so với lúc sinh ra, không còn đỏ hỏn nhăn nhúm như lúc ấy, lông tơ trên người cũng biến mất, lộ ra làn da trắng nõn mềm mượt, đôi mắt to tròn giống hệt mèo con, nhìn thấy mình lại khanh khách bật cười, không ngừng vung vẩy nắm tay tròn tròn bé xíu, bộ dạng hết sức đáng yêu. Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái đã nhận ra tiểu gia khỏa này. “Đây là nhi tử của ta, làm sao ta không nhận ra cho được.” Thanh âm dù rằng khản đặc yếu ớt, song lại không giấu được vẻ sung sướng, chỉ tiếc không thể lập tức ôm đứa bé vào lòng, cảm thụ một chút cơ thể nhỏ bé non nớt ấy. Đó là nhi tử y đã khổ sở hoài thai chín tháng, chịu đủ giày vò mới sinh ra được. Dẫu có quên hết người trong thiên hạ, y cũng sẽ không quên nó. Người nọ thấy y nhận ra đứa nhỏ, thở phào một hơi, nhận ra ánh mắt mong ngóng của Bạch Ngọc Đường, bèn nhẹ nhàng đỡ y dậy một chút, kê dưới lưng y một chiếc đệm mềm, để Bạch Ngọc Đường nửa nằm nửa ngồi, sau đó mới đem đứa nhỏ đặt vào ngực y, nói: “Đúng thế, đây là con của chúng ta, ngươi vẫn chưa được ôm nó, mau ôm một cái thử xem.” Bạch Ngọc Đường ôm lấy đứa nhỏ, hết hôn lại cọ, thích thú vô cùng, vui đùa hồi lâu mới có phản ứng: “Chờ chút, chúng ta… Mèo con?” Bạch Ngọc Đường suýt nữa kinh hoảng kêu to. Đồ quỷ lôi thôi trước mặt chính là Triển Chiêu? Bình thường tuy hắn không quá chú trọng vấn đề ăn mặc như mình, nhưng dù gì cũng là quan viên tứ phẩm, dáng vẻ hình tượng vẫn phải có, tại sao giờ lại thành ra cái dạng này? Thầm nghĩ, mèo ngốc kia nhất định vì chăm sóc mình mà quên ăn quên ngủ, khi trước thân thể hắn vốn đã không tốt, còn vì bảo vệ mình mà dầm mưa một trận, nghĩ vậy, Bạch Ngọc Đường không khỏi đau lòng. Triển Chiêu lại không hề để ý chuyện đó, thấy Ngọc Đường vẫn nhớ mình, vui sướng đến nỗi chỉ muốn ôm siết lấy y, có điều lo rằng thân thể Ngọc Đường không chịu được động tác quá mạnh, bởi vậy chỉ ngồi sát bên y, dịu dàng vươn tay vòng qua vai y, vừa cùng y trêu đùa đứa nhỏ, vừa nói: “Là ta, Ngọc Đường, hóa ra ngươi còn nhớ ta?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ, nhẹ giọng trả lời: “Vớ vẩn, Ngũ gia ta quên ai, cũng không quên nổi mèo ngốc nhà ngươi.” Tuy rằng lời này bề ngoài chẳng phải lời ngon tiếng ngọt chi hết, thế nhưng Triển Chiêu lại nghe ra được thâm ý bên trong, hơn nữa có lẽ bởi sợ nói lớn sẽ dọa sợ đứa nhỏ, lại thêm thân thể suy yếu, bởi vậy giọng Bạch Ngọc Đường lúc này cực kì mềm nhẹ ấm áp, khiến cho cõi lòng Triển Chiêu đầy ắp ngọt ngào, không khỏi ngây ngốc mà người: “Ha ha, vậy là tốt rồi.” Bạch Ngọc Đường thủy chung cúi đầu ngắm nhìn đứa bé trong ngực, không nỡ rời đi một khắc, lại chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, mèo con, ngươi đem đứa nhỏ kia đến cho ta nhìn một chút, từ khi nó chào đời đến giờ ta chưa được gặp.”