Triển Chiêu mơ mơ màng màng mà ngủ, nhưng trong lúc ngủ dường như vẫn bị chuyện gì quan trọng bức ép, trước sau chẳng thể ngủ yên, chỉ thấy chân mày người nọ nhăn chặt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vành môi mấp máy lặp đi lặp lại tên của một người… Bạch Ngọc Đường. Hoàng y nhân ngồi bên nhìn dáng vẻ khổ sở của hắn, cõi lòng ngập chua xót pha xen hối hận: “Triển Chiêu, là trẫm ép khanh đến nông nỗi này thật sao?” Đầu ngón run rẩy vuốt lên chân mày Triển Chiêu, dường như muốn xóa đi nếp nhăn thật sâu ở đó, song chỉ hoài công. Bi thương thở dài, tha thiết dõi nhìn người kia, nói khẽ: “Xem ra tiểu cô nương kia nói đúng, khanh sẽ không bao giờ cười với trẫm, ngay cả trong mộng cũng không…” Thất vọng cúi đầu, định bụng thu tay, lại không nhận thấy Triển Chiêu đột ngột mở mắt, ý thức hình như vẫn còn lang thang trong mộng, mãnh liệt bắt lấy bàn tay hoàng y nhân phủ trên trán mình. “Ngọc Đường!” Triển Chiêu bất chợt tỉnh lại khiến người vẫn canh bên giường hoảng sợ, nhất thời không biết làm sao, hắn chẳng rõ mình đang buồn hay vui. Đương nhiên hắn mong Triển Chiêu sẽ sớm tỉnh lại, nhưng hắn cũng biết sau đó mình sẽ chẳng còn cơ hội giữ chặt người kia, người ấy nhất định không muốn thấy mình thêm nữa… Quả nhiên khi Triển Chiêu nhận rõ người trước mắt, lập tức rụt tay về, cảnh giác nhìn hắn: “Vi thần thất lễ, mong Hoàng thượng thứ tội.” Nói xong lại nhìn chung quanh một chút, nhận ra mình đang nằm trong phòng mình ở Khai Phong Phủ, đáy lòng chợt nhiên lạnh buốt, là Hoàng thượng đưa mình về đây? Không lẽ Ngọc Đường… Nhìn đến ánh mắt Triển Chiêu thoáng chốc hóa ra tuyệt vọng, Triệu Trinh làm sao không biết hắn đang nghĩ gì? Tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, hít sâu một hơi nói với Triển Chiêu: “Khanh yên tâm đi, ở trong sương phòng bên kia, ngự y và Công Tôn Sách đang khám cho họ, không chết được đâu.” Mỗi chữ nói ra lại khiến tim hắn đau thêm một chút, nhưng so với nỗi đau này, hắn càng không muốn trông thấy Triển Chiêu lộ ra vẻ mặt thống khổ nhường ấy. “Hoàng thượng…?” Triển Chiêu quả thực không dám tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi lại: “Người nói…” Bọn họ, là hai hài tử? Hay cả Ngọc Đường và hai hài tử? “Trẫm đã đồng ý với khanh sẽ cho Bạch Ngọc Đường thời hạn hai tháng, vua không nói dối, hiện giờ kì hạn chưa tới, sao trẫm có thể nuốt lời?” Triệu Trinh trước sau vẫn giữ tư thế cúi đầu, cố gắng không để Triển Chiêu nhìn đến vành mắt sưng đỏ của mình. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc nhân lúc có thể gần gũi Triển Chiêu mà nhìn người kia nhiều hơn một chút, có điều thân là quân vương tôn quý, hắn không thể để người khác trông thấy bộ dạng yếu ớt của mình, nhất là trước mặt Triển Chiêu. Nói vậy có lẽ Triển Chiêu sẽ hiểu hàm ý của hắn, tự tôn của bậc đế vương không cho phép hắn thừa nhận hắn đã nguyện ý buông tha Bạch Ngọc Đường, hắn chỉ có thể làm đến vậy thôi… Triệu Trinh lại nhỏ giọng hỏi: “Triển Chiêu, khanh có còn hận trẫm không?” Triển Chiêu không rõ có phải mình đang ảo giác, nhưng hắn nghe ra trong thanh âm kia lẫn vào đôi thoáng rụt rè. Tâm tư Triển Chiêu lúc này đã bay đến bên Bạch Ngọc Đường ở phòng cách vách, bởi ngại Hoàng thượng nên mới không lao qua đó, cho nên cũng không nghĩ nhiều liền thuận miệng đáp: “Hoàng thượng là bậc minh quân, thần sao có thể hận người?’ Hắn chỉ muốn nhanh chấm dứt cuộc đối thoại này, mau chóng sang thăm Ngọc Đường. Triệu Trinh nghe vậy, biết hắn chỉ trả lời theo thói quen, trong lòng không khỏi có chút mất mát, xem ra dù mình yêu hắn sâu đến bực nào, hắn cũng chẳng nguyện nói với mình một lời thật lòng. Nhưng hắn vẫn rất muốn biết đáp án, vậy nên tiếp tục truy vấn: “Không phải, ý trẫm là… Nếu trẫm không phải Hoàng đế, chỉ là một người bình thường thì sao…” Triển Chiêu thấy Hoàng thượng lần nữa truy hỏi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nhìn thẳng vào hắn mà đáp: “Không hận, bởi sau cùng người vẫn tỉnh ngộ, đúng chứ?” Triển Chiêu biết Hoàng thượng bản tính nhân từ, chuyện ngài gây ra lần này kì thực đều bởi Hoàng thượng hiểu lầm Ngọc Đường, hơn nữa nếu muốn suy xét nguyên nhân, rõ ràng hiểu lầm đó có một phần do mình gây nên, giả như nhất định phải có người gánh vác trách nhiệm, người đó là mình mới phải. Huống hồ lúc ấy nếu như không phải Hoàng thượng lệnh cho ngự y giúp đỡ Ngọc Đường sinh nở, chỉ sợ Ngọc Đường đã sớm bỏ mạng ở rừng trúc kia. Triệu Trinh nhận được câu trả lời của Triển Chiêu, tức thì chuyển buồn làm vui, không chỉ vì một câu “Không hận” của hắn, mà là vì người kia đã dùng vẻ mặt chân thành đối đãi với mình, lại không nhịn được hỏi thêm: “Nếu không có Bạch Ngọc Đường, khanh… Khanh sẽ lựa chọn trẫm chứ?” Dứt lời, mặt hơi đỏ lên, đầu không tự giác cúi thấp, đây là lần đầu đế vương kiêu ngạo thổ lộ tình cảm của mình. Triển Chiêu không muốn lừa dối hắn, bèn thành khẩn đáp: “Hoàng thượng, nếu trên đời này không có Bạch Ngọc Đường, cũng sẽ không có Triển Chiêu tồn tại.” Lời nói nặng tựa ngàn cân, nhưng khuôn mặt lại gợn lên nét cười thanh thản, đủ thấy phần tâm tình kia đã sớm tan vào cốt tủy, trở thành một phần của hắn… Tuy đáp án là chối từ, thế nhưng Triệu Trinh cũng không thấy mình khổ sở, ngược lại cõi lòng ngập đầy vui sướng. Bởi vì, Triển Chiêu mỉm cười với hắn, nụ cười ấm áp rạng rỡ hệt như gió xuân thoảng lướt tưởng chừng đời này sẽ chẳng cách nào gặp lại, vậy mà giờ đây hắn lại nhìn thấy… “Trẫm hiểu, Triển hộ vệ, khanh mau đi thăm người kia…” Hắn đã hiểu rõ, hóa ra sau lúc buông tay, mình lại thoải mái nhường này. Lặng lẽ thầm nhủ với mình: Triển Chiêu, hi vọng chúng ta có thể quay về ngày trước… *** Bên trong sương phòng cách vách. Mấy vị đại phu lo lắng vây quanh giường bệnh của Bạch Ngọc Đường, song đều bó tay chịu chết, không thể tìm ra biện pháp. Tình trạng Bạch Ngọc Đường không hề lạc quan như Triệu Trinh nghĩ, không phải hắn định lừa gạt Triển Chiêu, mà là hắn tưởng trên đường quay về, ngự y và tiểu cô nương kia đã giúp Bạch Ngọc Đường cầm máu, sau đó khẩn cấp sơ cứu cho y, y lại không chịu thêm thương bệnh khác, cho nên nếu lúc đó y không chết, về đây chắc chắn sẽ không chết được. Nhưng hắn không biết, bởi vì ngự y lén cho y uống một viên Cửu Chuyển Kim Đan Tục Mệnh bí truyền của đại nội, giúp y giữ lại một chút sinh mệnh cuối cùng, bằng không y đã mất mạng từ lâu. Có điều dù y tạm thời sống sót, song vì mất máu quá nhiều nên rất khó tỉnh lại, đợi khi hiệu quả của thuốc tan hết, y sẽ cầm chắc cái chết. Bạch Nhị Nha nắm chặt tay áo Lô phu nhân, điên cuồng lắc lư: “Lô đại thẩm, làm sao bây giờ? Nếu còn như vậy Ngọc Đường ca ca sẽ chết mất thôi.” Nàng gấp đến độ chỉ muốn bật khóc. Cửu Chuyển Kim Đan chỉ có thể giữ mệnh ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu không nghĩ ra biện pháp… Nhưng Lô phu nhân cũng thực khó xử: “Chuyện tới nước này chỉ còn một cách, chính là phương pháp này…”