Thấy Triển Chiêu sắc mặt bối rối, ánh mắt lơ lửng không yên không biết đang nhìn nơi nào, khuôn mặt đỏ bừng, cùng thân quan phục ngày thường khi hắn chấp hành công vụ mặc kia chỉ có hơn chứ không kém, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên tâm tình cực tốt, xấu hổ vừa rồi cũng nháy mắt không cánh mà bay. Vốn khẩu vị vì thân thể suy yếu mà có chút biếng ăn cũng nhất thời tốt trở lại. Khóe miệng Bạch Ngọc Đường không kìm được liền cong lên đắc y, y bưng chén đũa, bắt đầu gắp đồ ăn. Triển Chiêu một bên đang tại tả cố hữu phản (nhìn ngang nhìn ngửa) thỉnh thoảng ánh mắt làm như vô tình lướt qua Bạch Ngọc Đường, nhìn thấy khuôn mặt Bạch Ngọc Đường thoải mái hàm chứa ý cười, thân thể cũng không bởi vì mang bầu mà ảnh hưởng đến sự thèm ăn, ngược lại còn ăn rất ngon miệng, sức ăn cũng nhiều hơn trước kia, trong lòng mới ngầm thở phào nhẹ nhõm. Vì hạnh phúc bất ngờ xảy ra này đến quá đột ngột, phía trước vẫn chìm đắm trong kích động cùng đau lòng, bên cạnh còn có một tiểu cô nương luôn hỗ trợ giảng hòa cho nên Triển Chiêu còn không có cảm giác đặc biệt không được tự nhiên gì. Nhưng lúc này chỉ còn lại hai người hắn cùng Ngọc Đường, lại vì câu nói vừa rồi của Bạch cô nương làm cho bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên thật ái muội. Trong nhất thời, Triển Chiêu lại quẫn bách đến ngay cả tay chân cũng không biết nên để chỗ nào. Kỳ thực trong lòng Triển Chiêu rất là khó hiểu, hắn và Ngọc Đường quen biết đã nhiều năm như vậy, thời điểm hai người đơn độc ở chung với nhau cũng không ít, tuy rằng cơ hồ đều là ở đấu võ mồm cùng đùa giỡn, chính mình còn thường bị Ngọc Đường làm tức đến không biết nói gì, nhưng trong lòng kỳ thực lại rất yêu thích cái loại cảm giác như phu thê đang cãi nhau này, cũng chưa từng có qua cảm giác ngượng quẫn như vậy. Thậm chí không chỉ một lần ở trong mộng tưởng tượng qua tình cảnh hôm nay. Thế nhưng quan hệ giữa hai người hiện giờ thật sự là trong một đêm từ oan gia biến thành người yêu, thậm chí còn đã có kết tinh của ái tình nữa Giờ khắc này khi một lần nữa đối diện người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa kia, Triển Chiêu không biết tại sao lại khẩn trương luống cuống đến như vậy. Hơn nữa trước mắt thỉnh thoảng nhìn thoáng qua cái bụng đang to lên làm người ta không thể xem nhẹ kia của Bạch Ngọc Đường, trong lòng Triển Chiêu tuy có ngàn vạn nghi vấn nhưng làm sao cũng không thể hỏi ra khỏi miệng được. Triển Chiêu kỳ thực cũng không phải chưa từng nghĩ qua khối thịt trong bụng Ngọc Đường này là làm sao ra tới được, thể chất Ngọc Đường đặc thù, chuyện có thể lấy thân nam tử mang thai này tất nhiên là không cần phải nói, chính mình cũng đã tự thân cảm thụ sự tồn tại của hài tử, không phải do hắn không tin. Ngọc Đường tuy không chính miệng nói ra, nhưng cũng không có phủ nhận hài tử là của hắn, Triển Chiêu đương nhiên cũng tuyệt đối tin tưởng Bạch Ngọc Đường. Nhưng ngay cả tiểu cô nương kia chưa xuất giá cũng hiểu được hài tử này không có khả năng vô duyên vô cớ tự mình chạy đến trong bụng Bạch Ngọc Đường, hắn làm sao lại không hiểu chứ? Nghĩ rằng mình ở trước mặt Ngọc Đường tuy vẫn luôn nỗ lực duy trì bộ dáng khiêm khiêm quân tử như trước, thế nhưng thực ra trong lòng đã sớm đối y có những tư tưởng không an phận, thậm chí có nhiều lần nằm mơ giữa đêm, trong mơ hoan lạc, khi tỉnh lại hạ thân đã là một mảnh thấm ướt. Nghĩ đến đây Triển Chiêu càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, chính mình đúng là tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, cùng những hạng người gian dâm kia có gì khác biệt. Cho dù là ở trong mộng khinh nhờn Ngọc Đường, Nam Hiệp Triển Chiêu bảo thủ chính trực cũng đã không thể tha thứ cho bản thân. Huống chi mình hiện giờ còn làm cho Ngọc Đường có thai. Lúc này trong lòng Triển Chiêu bốn từ “Thanh thanh bạch bạch” vẫn luôn vững tin không nghi ngờ kia đã triệt triệt để để dao động. Chính mình trước đây đấu cùng Ngọc Đường, ngoại trừ so kiếm cãi cọ thỉnh thoảng cũng sẽ cụng rượu, mà chính mình phần lớn uống không lại Ngọc Đường, lấy tâm tư của mình đối Ngọc Đường, không đảm bảo sẽ không một lần ở nơi nào đó rượu say loạn tính… Nhưng là loại sự tình này Triển Chiêu lại vô luận thế nào cũng không thể mở miệng ra hỏi được, chẳng lẽ muốn hắn hỏi Ngọc Đường đã cùng ta gần gũi da thịt qua khi nào? Lời như thế mèo con da mặt mỏng này làm sao không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng được? Huống chi hỏi như vậy, không phải tỏ vẻ không tin hài tử là của mình, còn hoài nghi Ngọc Đường cùng người khác có bất quỹ hành vi sao? Đây đối với tính cách của Ngọc Đường không khác gì một loại vũ nhục lớn a. Nghĩ đến mình có lẽ ở tình huống không biết thế nào đối Ngọc Đường làm ra hành vi cầm thú như thế, xong việc lại quên hết không còn một mảnh, khiến cho Ngọc Đường một thân một mình thừa nhận những đau khổ này, nét mặt Triển Chiêu liền càng thêm buồn bực vài phần… Bạch Ngọc Đường ăn uống no đủ thỏa mãn xoa cái bụng tròn căng, cảm thấy khỏe khoắn hơn hẳn. Nhìn sang Triển Chiêu lúc này khuôn mặt càng ngày càng đỏ, biểu tình ngượng ngùng quẫn bách như thiếu niên mới lần đầu yêu, Bạch Ngọc Đường đắc ý suýt chút nữa cười ra tiếng: “Con mèo này không ngờ cũng sẽ có biểu tình như vậy, hơn nữa còn là vì Ngũ gia ta “. Biết Triển Chiêu có lẽ là đang nghĩ đến sự việc kia, chỉ là xấu hổ không dám mở miệng, bằng không sẽ không đến nỗi khiến cho Ngự Miêu đại nhân ngày thường bình tĩnh tự nhiên như vậy lại mặt đỏ thành bộ dạng này. Bạch Ngọc Đường càng hứng thú đùa giỡn lên, nghĩ hảo hảo chọc con mèo con này, vì thế từ tốn đỡ thắt lưng đứng lên di chuyển đến trước mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu lại như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, vẫn chưa chú ý đến y lại gần. Mãi khi cảm giác đến trên đùi mình nặng lên Triển Chiêu mới đột ngột ngẩng đầu, lại bị một mảnh lượng bạch trước mặt ngăn trở tầm mắt, nhất thời giật mình suýt từ trên băng ghế té xuống, đầu lưỡi cũng dường như bị buộc cái kết: “Ngọc, Ngọc Đường, ngươi đây, đây là, làm, làm…” Còn chưa nói xong, liền bị động tác kế tiếp của Bạch Ngọc Đường làm cho hoảng sợ đánh mất năng lực ngôn ngữ. Hai tay Bạch Ngọc Đường ôm sau gáy hắn, tựa đầu nhẹ nhàng lên vai hắn, cái bụng tròn to kề sát trên người hắn còn thỉnh thoảng nhúc nhích cọ xát hai cái. Đồng thời còn nhu thanh khẽ gọi: “Mèo con…” Tuy Triển Chiêu quả thực đối Bạch Ngọc Đường có suy nghĩ không an phận, cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ gia tranh cường háo thắng sẽ có một ngày đối với mình tiểu điểu y nhân (chim nhỏ nép vào người) như vậy. Nhất thời lại khẩn trương toàn thân cứng ngắc, không dám động đậy. Bạch Ngọc Đường cố nén ý cười trong lòng, trên mặt lại lạnh xuống, giống như không vui mà oán trách nói: “Biểu tình này là cái gì? Cũng không phải chưa từng ôm qua, sao ngươi có thể ôm Bạch gia gia, Bạch gia gia ôm ngươi một cái liền làm bộ mặt thối tâm không cam lòng không nguyện này.” Nói đến đây, ngữ khí đột nhiên thay đổi, khóe miệng nhếch lên một mạt cười xấu xa khó nhìn ra, ở bên tai Triển Chiêu nỉ non: “Hay là nói… Bạch gia gia ta hiện tại thân mình nặng nề, ngươi mèo con chân yếu này ôm không nổi nữa?” “Không, không phải…” Không biết có phải vì Triển Chiêu lòng có sở tưởng hay không, tổng cảm thấy Bạch Ngọc Đường tựa hồ cố ý nhấn mạnh chữ “ôm”, sắc mặt trắng bệnh vừa bị dọa lúc nãy tức thời nhuộm thành đỏ rực, ngay cả cổ cũng như muốn đỏ ra máu. Nhưng lại vì lời oán giận của Bạch Ngọc Đường không thể không vươn hai cánh tay cứng ngắc ra, ôm thắt lưng tròn trịa của y. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triển Chiêu “trở mặt” tốc độ nhanh như vậy, nhưng lại vì cử động của mình mà khẩn trương đến nông nỗi này, trong lòng quả thực vui vẻ gấp đôi. Nhưng còn không quên thuận thế dẫn vào vấn đề chính, Bạch Ngọc Đường nâng đầu lên, kéo tay Triển Chiêu qua đặt lên bụng mình, nhìn tay hai người chồng lên nhau hỏi: “Ngươi cũng không thấy kỳ quái nó là từ đâu mà đến sao?” Đã biết Triển Chiêu không dám hỏi, y liền dứt khoát chủ động nói ra, nhìn xem mèo con này khi xấu hổ lúng túng bộ dạng sẽ như thế nào? Bạch Ngọc Đường nói không phải “Thế nào đến được”, mà là “Từ đâu mà đến”, ý tứ cực kỳ rõ ràng cũng làm cho Triển Chiêu không cách nào trốn tránh vấn đề này, trừ khi hắn căn bản không để ý. Nhưng đó tuyệt đối không có khả năng. Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Triển Chiêu vô cùng xấu hổ, dưới tình thế cấp bách nhưng lại nói ra một câu: “Ngọc, Ngọc Đường ngươi thiên phú dị bẩm, thân nam tử cũng có thể hoài, hoài thai sinh con, tự nhiên… Phương, phương thức có thai kia cũng không giống người thường” Nói đến từ mẫn cảm vẫn có chút khó ra khỏi miệng, ậm ờ từ này. Triển Chiêu thật gian nan vất vả nói hết lời, nhưng lập tức liền hối hận, lí do này ngay cả chính hắn cũng không tin. Càng huống chi như vậy liền thuyết minh cho dù mình đối Ngọc Đường đã làm qua cái gì, cũng là dưới tình huống vô ý thức làm ra, chính mình căn bản một điểm ấn tượng cũng không có, đây chẳng khác nào là đang trốn tránh sai lầm mình mắc phải sao? Triển Chiêu lúc này đã khẩn trương đến đại não trì độn, ngay cả một cái vấn đề thật đơn giản cũng không phát hiện ra: Ngọc Đường nếu đã nói ra vấn đề này, đương nhiên sớm biết hắn không nhớ rõ tình huống lúc đó rồi. Triển Chiêu tuy khi nói đến từ mấu chốt âm thanh trở nên rất nhỏ, Bạch Ngọc Đường lại nghe rõ ràng lời hắn, lại nhìn sắc mặt hắn lúc này, liền rốt cuộc nhẫn không được, “phì” một tiếng cười ra: “Mèo đần, Ngũ gia ta chính là người bình thường, không phải cái gì thiên phú dị bẩm, đây đều là công hiệu của linh dược đại tẩu ta gây nên thay đổi thể chất.” Mèo con hôm nay trong một ngày sợ là đem ngớ ngẩn của cả đời đều phát huy ra hết đi, chuyện vô căn cứ như vậy hắn cũng nói ra được. Nghe y nói như vậy, Triển Chiêu có trì độn hơn nữa cũng hiểu được: Linh dược của Lô phu nhân có linh nghiệm hơn cũng chỉ có thể biến đổi thể chất người, không thể trong bụng Ngọc Đường lại sinh ra một cái thai nhi. Triển Chiêu cường tự bình tĩnh tâm thần, tinh tế suy nghĩ nhớ lại, bảy tháng trước… Chỉ thấy sắc mặt Triển Chiêu hơi thay đổi, tựa như nhớ tới cái gì……