[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết
Chương 2
Hãm không đảo
Trong khách phòng, tứ thử đứng vây quanh Bạch Ngọc Đường, không tiếc lời luân phiên khuyên giải an ủi, mong muốn có thể nói động để y trở về phòng nghỉ ngơi một hồi, thế nhưng ánh mắt Bạch Ngọc Đường thủy chung chỉ nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu đang nằm ngủ trên giường, an tĩnh trầm trong mộng, hai tay chăm chú nắm chặt lấy tay trái của Triển Chiêu, vẫn không nhúc nhích, hình như trong phòng chỉ có bọn họ miêu thử hai người, căn bản không – cảm giác những người khác tồn tại.
“Ngũ đệ, ngươi đi nghỉ ngơi một lát a, Triển Chiêu có đại tẩu ngươi chăm sóc, sẽ không có việc gì.”Lô Phương tương đối lý trí, y biết trừ phi xác định Triển Chiêu không có việc gì, bằng không Ngũ đệ vô luận như thế nào cũng sẽ không ly khai.
“Ngũ đệ, mấy ngày nay ngươi đều chưa chợp mắt một lần, cơm nước cũng chưa một lần hảo hảo dùng quá, thân thể sẽ chịu không nổi.” Trong các huynh đệ Hàn Chương tối hiểu rõ tính tình của Bạch Ngọc Đường, thực sự không đành lòng nhìn Ngũ đệ nhà mình tự dằn vặt bản thân như vậy.
“Đúng vậy, Ngũ đệ, đã mấy tháng qua, ngươi ngày đêm thủ bên cạnh hắn, lấy thân thể ngươi hiện tại, không chừng chích miêu kia còn không có tỉnh lại, ngươi đã ngã xuống trước đi.”Từ Khánh luôn luôn là người nói không chịu suy nghĩ, lời vừa ra khỏi miệng, đã bị ba người hung hăng trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt ủy khuất cúi đầu, không lên tiếng nữa, y cũng là thay Ngũ đệ suy nghĩ a ~! Sao lại là bản thân không đúng rồi?
“Ngũ đệ, ngươi dù là không để ý thân thể chính mình, cũng muốn cho ngươi trong bụng… Chúng ta tiểu cháu trai suy nghĩ a!” Vẫn là Tương Bình tương đối thông minh, nghĩ đến chỉ có tiểu bảo bối chưa chào đời mới khiến Ngũ đệ nhận thức bồi bổ nghỉ ngơi cùng ăn cơm có bao nhiêu trọng yếu đi!
Quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường bóng lưng thân ảnh run nhè nhẹ một chút, làm như có điều kích động. Đang định tiến thêm một bước khuyên nhủ, cửa phòng “Chi nha “Một tiếng bị đẩy ra.
Chỉ thấy Lô phu nhân một tay bưng khay, một tay khẽ nâng làn váy từ ngoài cửa đi đến.
Tứ thử vừa thấy Lô phu nhân tiến đến, tự động hướng hai bên thối lui, nhượng nàng đi vào. Trên đời này, có thể chế phục nhà mình Ngũ đệ ── không sợ trời không sợ đất đường đường cẩm mao thử bạch Ngũ gia a, ngoại trừ Giang Ninh bà bà ở ngoài, cũng cũng chỉ có đại tẩu của y.
Bạch Ngọc Đường cũng nghe được tiếng bước chân của Lô phu nhân, lập tức đứng dậy bước nhanh đi qua, muốn cầm chén dược trong khay, nghĩ mau chóng cho Triển Chiêu uống vào. Ai biết Lô phu nhân một xoay người, khiến Bạch Ngọc Đường hơi mất đà, Bạch Ngọc Đường lúc này thân thể bất tiện, so ra còn không linh hoạt bằng Lô phu nhân, tay chạm vào khoảng không cả người lảo đảo, may là y giữ chặt khung cửa mới không có ngã sấp xuống.
“Trước uống cái này, không thì Triển Chiêu ngày hôm nay cũng không cần uống thuốc nữa!”Lô đại tẩu ngữ khí luôn luôn là không dung Bạch Ngọc Đường có bất luận cái gì cơ hội phản kháng, nàng chỉ chén thuốc trong khay còn đang bốc khói ngây ngút đối Bạch Ngọc Đường nói.
Bạch Ngọc Đường biết đại tẩu đã nói là không được xía vào, thế nhưng y hiện tại có cố cũng không nghĩ được nhiều như thế đâu, y ngày hôm nay phải xác thực được thương thế của Triển Chiêu, “Vậy đại tẩu trước nói cho ta biết, Triển Chiêu đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hắn trên người thương cho dù có nặng hơn, dưỡng đủ ba tháng cũng phải hảo được rồi, vì sao tới tận bây giờ không có tỉnh lại!”Bạch Ngọc Đường cũng không biết lấy đâu ra can đảm, dám đối Lô đại tẩu rống lên. “Chuyện đã tới nước này các ngươi còn muốn gạt ta tới bao giờ?”
Lô đại tẩu cũng khó có được không có phát hỏa, chỉ là thở dài, biết là vô pháp giấu diếm nữa: “Triển Chiêu thương thế thật là đã tốt lắm rồi, tụ huyết trong cơ thể tuy khó thanh trừ, nhưng là không tới mê man bất tỉnh, sở dĩ đến nay không chuyển tỉnh, sợ rằng… Là chính hắn… Không muốn tỉnh lại.”
Không muốn tỉnh lại!? Bạch Ngọc Đường nghe thế bốn chữ, chỉ cảm thấy trong đầu “Oanh ” một tiếng, khiến trước mắt y biến thành một mảnh đen kịt, tứ chi tê dại đứng thẳng bất ổn, hầu như có thể bất cứ lúc nào ngã xuống đất. Bốn chữ đối với y đả kích tuyệt đối còn lớn hơn khi vừa tỉnh lại thì thấy Triển Chiêu sinh tử bất minh nằm ở trước mặt. Y đương nhiên biết, Triển Chiêu vì cái gì không muốn tỉnh lại, là bởi vì …..vì chính y! Y thương Triển Chiêu quá sâu!
Bạch Ngọc Đường giống như điên rồi đùng đùng đánh về phía Triển Chiêu, nắm lấy cổ áo Triển Chiêu, kéo hắn từ trên giường bật lên lay động hét lớn vào mặt kẻ đang ngủ say kia: “Tử miêu, ngươi cho ta đứng lên!”
Tứ thử thấy Bạch Ngọc Đường biến thành cái dạng này, đều sợ hãi, rất sợ y làm chính mình bị thương, bước lên phía trước kéo. Không nghĩ tới Bạch Ngọc Đường nổi cơn điên sức lực như trâu như hổ, bốn người đều kéo không nhúc nhích, bị y bỏ qua quăng ngã vật xuống đất
“Ngươi ngủ thoải mái a! Lẽ nào mấy tháng qua ta nói với ngươi nhiều như vậy đều không lọt vào tai ngươi sao? Bạch gia gia ta thật vất vả đối ngươi tốt một chút, ngươi lại được một tấc lại muốn tiến một thước sao, muốn cho Bạch gia gia vẫn như thế hầu hạ ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết ngươi đừng nghĩ tới mỹ như vậy! Ngươi nếu như không tỉnh lại, ta sẽ mang nhi tử của ngươi, trốn tới chân trời góc biển, cả đời cũng không thấy ngươi… Ách…”Bạch Ngọc Đường tiếng hô đột nhiên đình chỉ, trong miệng chỉ toát ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn, chỉ thấy y hai tay chặt đè lại bụng, thân thể dần dần trượt xuống dưới.
Tứ thử vội vã cấp tốc từ trên mặt đất bò lên, lần thứ hai tiến lên kéo lại Bạch Ngọc Đường.
Trong bụng truyền ra đau đớn khiến Bạch Ngọc Đường lần này không có khí lực giãy giụa nữa, khả ngoài miệng như trước vẫn không nghe theo, không buông tha: “Buông, nhượng ta đánh tỉnh kia xuẩn miêu! Mau buông…”Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lô phu nhân nháy mắt một cái ra ám hiệu ngầm, Lô Phương lập tức ngầm hiểu, lập tức lui ra sau, vung tay đánh vào sau gáy Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cả người lập tức nhuyễn xuống, nằm ở trên giường Triển Chiêu. Y mấy tháng qua, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều lắm hầu như đều là tứ thử dùng phương pháp này ép buộc tới.
Đợi tứ thử luống cuống tay chân mang Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài xong, Lô Phu nhân lúc này mới đóng cửa phòng, lại thở dài một tiếng, quay đầu ý vị thâm trường đích nhìn phía Triển Chiêu còn đang trên giường ngủ yên.
“Triển Chiêu a Triển Chiêu,dù là trước đây Ngũ đệ thực sự đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi, ngươi đường đường nam hiệp, ngự miêu Triển Chiêu, ngươi không phải hành sự luôn luôn quang minh lỗi lạc hay sao? Vậy ngươi có cái gì oán hận, thì cứ cùng Ngũ đệ đối mặt tính toán rõ ràng a, dùng loại này phương pháp dằn vặt y, cũng không tránh khỏi quá mức tàn nhẫn đi…”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
12 chương
16 chương
25 chương
13 chương
40 chương