Triển chiêu đợi đến lúc mê dược trên người giảm bớt tác dụng, liền nhanh chóng đi theovết máu truy tung đến, đẩy cửa tiến đến liến thấy được như vậy một màn ── Bạch ngọc đường nồi tựa ở đầu giường, tiểu cô nương quỳ trên sàn nằm ở trên người y, hai bạch sắc thân ảnh thân ảnh chăm chú ôm lấy nhau, quả là một bức tranh hài hòa duy mỹ! Lúc này đã gần đến đêm khuya, cô nam quả nữ cùng nằm trên một chiếc giường, nhìn tư thế của hai người như vậy sợ là muốn… Triển Chiêu ngốc sửng sốt một chút, sau khi lập tức ý thức được chính mình đến hiển nhiên quấy rối việc tốt của người ta, cố nén xuống toan sáp trong lòng, nét mặt tận lực biểu hiện ra dường như không có việc gì, không nói một câu liền xoay người, “Ba!” một tiếng, đóng cửa lui đi ra ngoài. Bạch Ảnh Nhi mới vừa rồi vì thương tâm khóc đến quên cả trời đất, căn bản không biết có người tiến đến, thẳng đến nghe được tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, mới ngẩng đầu lên giương cặp mắt đã sưng đỏ, hướng cửa nhìn nhìn, lại không thấy có một bóng người, lại quay đầu nghi hoặc  nhìn Bạch ngọc đường: “Ngọc đường ca ca, vừa có người vào sao? Đã trễ như thế, rốt cuộc là ai a?”Bởi vì khóc một trận khá lớn,  hai mắt đẫm lệ nhìn không rõ, một hồi lâu mới nhìn rõ mặt Bạch ngọc đường, mới phát hiện y vẻ mặt giận dữ, ánh mắt thẳng tắp  nhìn ra cửa tựa như cái cửa kia có thù oán với y. Bạch ngọc đường nghe nàng hỏi, mới thu hồi ánh mắt lạnh lùng  đáp: “Là một con mèo tới. “Mèo?”Tiểu cô nương một lúc mới phản ứng, là mèo? Cũng không đúng nha! Một con mèo có thể tự mở cửa đi vào, lại còn biết đóng cửa sao a? Hơn nữa cũng không có nghe mèo kêu Đang định mở miệng hỏi lại, nhưng liếc ngang thấy trong ánh mắt Ngọc Đường ca ca rõ ràng đang cố nén  tức giận, tựa hồ còn hỗn loạn mang theo  một chút…đau lòng. Ảnh nhi mới hiểu được nguyên lai Ngọc đường ca ca ám chỉ chính là ── “Miêu “! Vận dụng bộ óc nhỏ bé suy nghĩ cẩn thận chút, tiểu cô nương lập tức ý thức được: nhất định là Triển Chiêu thấy bọn họ cái dạng này, hiểu lầm rồi! Tuy rằng hắn trước đối Ngọc Đường ca ca bất hảo, nhượng Ngọc Đường ca ca chịu nhiều khổ như vậy, ai bảo Ngọc đường ca ca thích hắn đâu? Khả nghìn vạn lần không thể bởi vì nàng mà khiến hắn hiểu lầm Ngọc đường ca ca, nhất định phải cùng hắn giải thích rõ ràng! Tiểu nha đầu luôn luôn là nghĩ là làm, bật người từ trong lòng Bạch ngọc đường đứng lên chuẩn bị xuống giường đuổi theo, lại bị Bạch ngọc đường một bả túm trở về, giận dữ nói: “Ngươi đã bị thương thành như vậy, đừng lộn xộn!” “Thế nhưng Ngọc Đường ca ca, hắn hiểu lầm chúng ta a, để muội đi giải thích rõ ràng!”Tiểu cô nương tuy rằng thấy Ngọc đường ca ca quan tâm nàng như thế khiến nàng rất cảm động, thế nhưng nàng thực sự không đành lòng để Ngọc đường ca ca tiếp tục chịu đựng như vậy được! Nàng nhất định phải tìm Triển Chiêu trở về để hắn hảo hảo  chăm sóc Ngọc Đường ca ca! Ảnh nhi hiểu rõ Ngọc Đường ca ca của nàng cần không phải ai khác mà chính là triển chiêu, chỉ có hắn thôi, tuy rằng nàng không rất không cam lòng. Ai biết Bạch ngọc đường lại không tán thành, nghe xong trái lại cơn tức càng tăng cao, lớn tiếng nói: “Có cái gì phải giải thích?! Hắn nếu là muốn biết chuyện gì xảy ra sẽ không biết tự quay trở lại hỏi sao sao? Hà tất gì phải làm như chúng ta làm sai việc còn cầu hắn tha thứ chứ?!” Cơn giận lúc chiều của Bạch ngọc đường lúc này lại bùng nổ trở lại, cái cảnh này thật giống như bị Triển chiêu bắt kẻ thông dâm tại giường, làm y tức giận nhất là: Triển chiêu dĩ nhiên chẳng quan tâm, quay đầu liền đi mất! Hình như căn bản không thèm để ý! Dưới loại tình huống này nếu là đuổi theo giải thích, chẳng lẽ nhượng thối miêu kia cười nhạo Bạch ngọc đường y tự mình đa tình?! Loại chuyện tự tổn hại mặt mũi này – nhất là ở trước mặt Triển chiêu – có chết y cũng không làm! Từ lần Ngọc đường ca ca bị tức đến ngất xỉu, tiểu nha đầu hiện tại sợ nhất  là Ngọc đường ca ca nổi giận, nhìn vừa thấy ‘nộ khí’ xung quanh Bạch ngọc đường lại bắt đầu tích tụ thì nàng nhanh chóng ngồi yên tại chỗ, thầm nghĩ nếu Ngọc Đường ca ca không cho ta đi, ta sẽ chờ huynh ấy ngũ say mới lén lén chuồn đi, cùng lắm thì bổn cô nương đại náo Khai Phong phủ một phen, nhất định phải hảo hảo giáo huấn Triển Chiêu một trận cho bỏ tức, để xem sau này hắn còn dám đối với Ngọc Đường ca ca không tốt nữa không! (Ngọc nhi liếc mắt: ngươi có bản lĩnh đó sao? Ảnh nhi xụ mặt xoay mũi giầy: ta sẽ nghĩ cách, mà ngươi là cây củ cải nào, cút.? Ngọc nhi:….ta đi đây, ‘lẩm bẩm’, ta về ngược ngọc đường ca ca của ngươi cho ngươi xem. Ảnh nhi: rút kiếm đuổi theo…..) Nàng nhanh đặt tay lên bụng Bạch Ngọc Đường giúp y thuận khí, miệng lẩm bẩm cầu xin: “Ngọc đường ca ca, ta không đi tìm hắn là được chứ gì, huynh cũng đừng tức giận, cẩn thận động thai khí a…” Ảnh nhi trong đầu còn có kế hoạch đi giáo huấn ‘Miêu’, mặc kệ bản thân đang bị thương, ngạnh ép chính mình một đêm không ngủ. Bạch ngọc đường dù sao cũng là người có thai, tuy rằng tâm phiền ý loạn, trằn trọc khó vào giấc, cuối cùng cũng là không chịu được, trới sắp sáng thì cuối cùng cũng nằm ở một bên tháp ngủ. Tiểu cô nương lại đợi một hồi, xác định Ngọc Đường ca ca là thật đã ngủ say, cố gắng nhịn cảm giác đau xót trong người, gian nan bước xuống giường, rón rén mở cửa đi ra ngoài. Bạch ngọc đường chỉ mới chợp mắt được một chút, đã bị “A!” một tiếng thét chói tai khiến giật mình tỉnh giấc, cho rằng tiểu nha đầu kia xảy ra chuyện, liền khởi động thân thể, một tay chống thắt lưng, một tay chống giường, gian nan đứng dậy, hướng ngoài cửa đi ra. Vừa đẩy cửa ra, một người lam sắc thân ảnh đứng sừng sững trước cửa, một bên  tiểu nha đầu đứng mở tròn mắt đầy kinh ngạc, một câu cũng không nói được, xem ra là bị dọa cho choáng váng đi, Ảnh nhi thật ra cũng không phải là bị dọa mà lúc này nàng chỉ là nghi hoặc: đêm qua rõ ràng Triển Chiêu ở ngoài cửa chần chờ một lúc rồi lại bỏ đi, vì sao hiện tại lại quay lại?. Nhìn thật kỹ mới phát hiện y phục trên người Triển Chiêu ẩm ướt sương sớm, đúng là một đêm không về mà luôn đứng bên ngoài! Bạch ngọc đường mới hiểu được, cái  con mèo này đại khái vì lo y thực sự cùng tiểu cô nương làm cái gì, sợ nghe được cái gì không nên nghe, thế nên mới trốn xa xa, rồi lại không muốn rời đi, liền ở bên ngoài ngây người một đêm. Nghĩ vậy, Bạch ngọc đường tâm trạng lại càng buồn bực, kỳ thực y vẫn rất tin tưởng tình cảm Triển chiêu dành cho y, dù sao Triển chiêu cũng là người trọng tình trọng nghĩa, hôm đó tại trùng tiêu lâu Triển chiêu đã chính miệng thừa nhận, sẽ không dễ dàng như vậy liền thay đổi! Chỉ là y vẫn không quen nhìn bổn miêu kia luôn luôn để tâm sự đều nghẹn tại trong lòng, cái gì cũng không sẽ vì chính mình tranh thủ, hắn chẳng lẽ không biết hạnh phúc điều không phải chờ tới, mà là dựa vào chính mình  nỗ lực truy cầu tới sao? Người người đều nói Nam hiệp Triển chiêu quân tử ôn nhuận chỉ có y mới hiểu đó là ngu ngốc nhẫn nhịn, thậm chí đến cả hạnh phúc cả đời cũng không dám đi ra tranh! Con mèo ngu ngốc!! Trong lòng có oán, ngữ khí cũng tự nhiên bất thiện: “Ngươi vì sao còn chưa đi?” Ngụ ý là Ngũ gia đã biết ngươi ở bên ngoài thủ một đêm, đến lúc này nhìn xem ngươi còn dám không đem ý nghĩ trong lòng thành thành thật thật nói ra! Triển chiêu đã sớm thấy Bạch ngọc đường từ bên trong đi ra, vốn y đã đứng bên ngoài chịu lạnh một đêm cho đầu óc tỉnh táo một chút, trong lòng có vô số nghi vấn, nghĩ hôm nay nhất định phải hướng Ngọc đường hỏi rõ ràng, mà khi thực sự gặp được người, rồi lại chẳng nên hỏi chuyện gì trước cho đúng, ngây người nửa ngày, con mắt thủy chung không di dời khỏi cái bụng tròn vo bảy tháng của Bạch Ngọc Đường, thẳng đến nghe được Bạch ngọc đường hơi tức giận  hỏi ra, mới hồi phục tinh thần lại. Vừa định mở miệng, nhưng bỗng nhiên nghĩ hai người tại bên trong phòng một đêm, sợ rằng đã…, vậy chính mình còn có tư cách gì chất vấn đâu? Hỏi cũng chỉ là phá hư bọn họ “Phu thê ” tình cảm thôi a, lại khiến Ngọc Đường khó xử! Thế là ngược lại tự biện ra một lý do: “Cái kia,…. Triển mỗ hôm qua vô ý xuất thủ khiến vị cô … Bạch phu nhân bị thương, hôm nay đặc biệt đến tạ lỗi!”, “Bạch phu nhân “Ba chữ xuất khẩu, biểu tình Triển chiêu rõ ràng  cứng ngắc một chút, thanh âm cũng có chút run. Đem nhất cử động của Triển chiêu thu hết vào trong mắt, Bạch ngọc đường lúc này thiếu chút nữa lại muốn khí tuyệt a! “Triển chiêu, ngươi…!” Tức chết ta mất, Ngươi cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, dĩ nhiên cứ như vậy chủ quan  thẳng xưng hô nha đầu đổi thành “Bạch phu nhân “! Triển chiêu a Triển Chiêu, ngươi cho là ngươi nhất tâm chỉ vì người khác suy nghĩ, như vậy là tốt cho ta hay sao, huống chi trong bụng ta còn có hài tử của ngươi?