Miêu Tâm Nan Trắc

Chương 18 : Trung

Thật hiếm khi Âu Dương Quản chịu tới nhà bếp thu dọn với cậu em trai. Qua một lát sau, Âu Dương Hạo Nhiên cầm một túi rác to đùng màu đen đi ra, đổ hết cả bàn thức ăn Vương Miêu vất vả nấu xong, đến cả chén đĩa cũng quẳng hết, đem ra ngoài vứt vào thùng rác.  Vương Miêu hoàn toàn không biết là cậu đã phạm tội gì, khi Âu Dương Hạo Nhiên đẩy cậu ra, cậu đã thấy ủy khuất vô cùng. Giờ này lại trông thấy anh vứt bỏ hết tâm huyết của mình, cậu cảm giác như có tảng đá đè nặng lên ngực mình, ngay cả thở cũng thở không nổi. Quả nhiên là anh ta thích Thi Đông Vũ, mình tốn nhiều công sức như vậy... Đến cả liếc, anh ta cũng chẳng thèm liếc một cái... Đột nhiên Vương Miêu cảm thấy ở trong nhà này, cậu chỉ là kẻ dư thừa. Âu Dương Quản và Thái Noãn là người yêu, nhưng Âu Dương Hạo Nhiên thì vẫn luôn thích Thi Đông Vũ, lần trước anh ta bỏ mình cậu ở nhà, lúc trở về trên người anh ta toàn là mùi của người đó. Giờ anh ta lại ghét đồ do cậu làm... Phải rồi... Thật ra anh ta vẫn luôn ghét bỏ... Anh ta không dẫn cậu ra ngoài chơi, bởi vì cậu không biết đi cũng không biết nói, anh ta sợ cậu sẽ dọa người. Vương Miêu từng nhìn thấy công viên trên TV, rất nhiều tình nhân đều tay trong tay ở cùng nhau, họ lại còn ngồi trên bánh xe cao chọc trời. Tuy là cậu sợ cao, nhưng nếu có Âu Dương ngồi cạnh, cậu nhất định sẽ lấy hết dũng khí để lên đó. Tiếc là Âu Dương chưa từng dẫn cậu đi... Cũng chưa từng nhắc tới... Cậu cố học đi, học nói, chính là vì muốn giải thích với Âu Dương rằng cậu từng là mèo chứ không phải một tên mất trí nhớ hay thần kinh có vấn đề như anh vẫn nghĩ. Anh ta chưa bao giờ trông thấy nửa đêm cậu lén thức dậy tập đi, cũng không phải chịu đựng cái cảm giác bị mỡ bắn lên tay, căn bản là anh ta không biết thứ gì cả! Vương Miêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, ai cũng đang bận rộn thu dọn. Đến khi phát hiện trong nhà thiếu mất một người, thì đó đã là chuyện của cả tiếng sau. Ban đầu Âu Dương Hạo Nhiên chỉ nghĩ là Vương Miêu đã rúc vào một góc nào đó hờn dỗi rồi. Anh quẳng hết đống thức ăn một hồi rồi mới bắt đầu thấy hối hận với hành vi ban nãy của anh với Vương Miêu. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Vương Miêu làm cơm, bất kể xuất phát từ góc độ nào, anh cũng nên cổ vũ cậu mới phải. Trên ban công không có, trong tủ quần áo không có, trong phòng khách không có, WC, phòng tắm... Anh tìm khắp nhà mấy lần cũng không thấy Vương Miêu đâu cả. Âu Dương phát hoảng, hỏi Thái Noãn nãy giờ vẫn vô cùng lạnh lùng ngồi trên salon. Thật ra thì lúc Vương Miêu bỏ đi Thái Noãn đã trông thấy, nhưng do cậu muốn để kẻ không biết khống chế tâm tính này biết cái gì là sốt ruột, cái gì gọi là bài học nhớ đời, đây rõ ràng chính là một ví dụ chuẩn xác nhất. "Anh Âu Dương à, thật ra những chuyện mà Vương Miêu làm đều có mục đích cả, chẳng qua là do hai người quá ngốc, khiến tôi thấy khó mở miệng à nha!" Như có ai đó gõ mạnh vào tim Âu Dương Hạo Nhiên một cái, giống như có thứ gì đó giấu sau tờ giấy đã rách toác ra. Thái Noãn nhìn người đang chạy vội ra ngoài, lại quay đầu nhìn Âu Dương Quản đang khoanh hai tay trước ngực nhìn mình, cười bảo, "Chờ lâu như vậy, muốn nói gì thì cứ nói ra đi!" Lần đầu tiên phải đối mặt với thành thị xa lạ như vậy, với một người trước giờ chỉ sinh hoạt trong khu chung cư, cây cối, bụi cỏ, tầng hầm ga ra chính là nhà của cậu, nhưng hôm nay phải bước ra thế giới rộng lớn với dáng vẻ một con người, đến cuối cùng thì cậu phải đi đâu đây?  Đi không mục đích, tuy là hiện tại cậu đã quen đi bằng hai chân, nhưng nếu đi lâu sẽ thấy rất mệt. Vương Miêu tìm một nơi ngồi xuống, bụng đói, lại khát nữa... Qua Tết, đường phố lại trở về với cái dáng vẻ xe cộ tấp nập bình thường. Con đường này, dường như Vương Miêu có chút ấn tượng, hình như là lúc tới công ty, Âu Dương sẽ lái xe chạy ngang qua đây. Loài mèo có khả năng nhớ đường rất tốt, cho dù là đi tới một nơi xa xôi, nhưng sau một phen lặn lội, chúng cũng có thể tìm trở về ngôi nhà của mình. Nhớ tới Âu Dương Hạo Nhiên, Vương Miêu cảm thấy lòng mình đau đớn. "Hi! Cưng à, có một mình sao?" Một người ăn mặc màu mè, tai có nhiều lỗ thủng đi tới, nở nụ cười xấu xa, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi. Vương Miêu biết trên thế giới này còn có một thứ gọi là người xấu tồn tại, cậu lập tức cong cặp đùi đang đau nhức lên chạy một hơi. Đây là lần đầu tiên Vương Miêu chạy nhanh như vậy, bên tai là gió lạnh thổi vù vù, phía sau còn có người đuổi theo mình. Chờ đến khi cậu chạy lẫn vào trong đám đông, tiếng bước chân ấy mới biến mất. Thở hổn hển, Vương Miêu ngẩng đầu nhìn bốn phía, vừa rồi cậu lo chạy một mạch, cũng không biết làm sao lại chạy tới lối dành cho người đi bộ rồi. Hai bên là những dãy cửa hàng xinh đẹp, khắp nơi đều là các món ăn bình dân, mùi thơm bay lên khiến Vương Miêu phải nuốt nước miếng ừng ực. "Đến đây, đến đây, đậu hủ thối ngon tuyệt đây! Mùi thối ăn ngon, ba mươi đồng một xâu đây!" Trước quầy bán đậu hủ thối, một người trạc tuổi trung niên đang rao to, Vương Miêu đi tới, nhìn mấy miếng đậu hủ bị ném vào trong chảo mỡ. Lúc vào thì màu trắng, lúc ra thì màu vàng kim óng ánh, căng tròn mập mạp, lại bị xỏ vào trong một que tăm, quệt một chút tương hải sản hoặc tương ớt lên, cắn một miếng... "Thế nào, có muốn ăn một xâu không?" Ông chú đó thấy Vương Miêu đứng lưu luyến trước quầy mình, cho là cậu không dám ăn, vội vàng quảng cáo, "Ngửi có hơi thối nhưng ngon lắm đó! Nếu không ngon thì không lấy tiền, thế nào, thử một xâu đi nha?" Vương Miêu thấy mấy người tới ăn đều phải lấy một ít tiền xu đưa cho ông chú đó, nhưng cậu lại không có tiền. Vương Miêu nhìn thoáng qua miếng đậu hủ thêm lần cuối, lắc đầu, tìm một chỗ đất trống ngồi xuống. Không biết... Sau khi phát hiện mình đi rồi, Âu Dương Hạo Nhiên có thấy sốt ruột hay không?Vương Miêu ôm đầu gối, đêm càng khuya trời càng lạnh, người trên đường cũng giảm dần, có lẽ cậu nên tìm một chỗ qua đêm thôi. Bấy giờ, ngay cả nhờ đến bảo vệ trị an trong khu, Âu Dương Hạo Nhiên cũng không tìm được người. Tuy nhiên, anh cũng không thể đi báo cảnh sát, bởi vì thứ nhất là phải mất tích bốn mươi tám tiếng đồng hồ mới có thể lập án, thứ hai là Vương Miêu không có hộ khẩu, đến cả một tấm hình của cậu anh cũng không có, làm sao mà nhờ người ta đi tìm giúp được. Lái xe trên đường tìm kiếm, mới ban đầu Âu Dương Hạo Nhiên còn im lặng, nhưng mắt thấy đêm ngày càng khuya, lại nghĩ tới chuyện một người khờ dại, xinh đẹp như Vương Miêu ở bên ngoài một mình, thế là anh bắt đầu hô to. "Vương Miêu... Vương Miêu..." Âu Dương Hạo Nhiên hạ kính xe xuống, cúi người nhìn mỗi một góc ven đường mà Vương Miêu có thể nấp được. "Vương Miêu, về nhà thôi!" "Vương Miêu, về nhà đi, tôi không mắng cậu nữa đâu!" "Vương Miêu..." Gọi tới mười hai giờ khuya, Âu Dương Hạo Nhiên không kêu nổi nữa, cộng với mấy ngày tăng ca liên tục đã khiến anh mệt mỏi vô cùng. Vì an toàn, Âu Dương dừng xe lại, phát hiện trong lúc tình cờ mình đã chạy tới bên dưới công ty. Cách lớp kính xe, anh nhìn thấy một khối gì đó đang rúc bên bồn hoa, không nhúc nhích. Âu Dương Hạo Nhiên nổi giận, rồi lại cố bình tĩnh xuống, sau đó bấu chặt bàn tay mình như tự ngược đãi bản thân, rối rắm không sao tả được. Ôm theo tâm trạng đau xót mở cửa xe ra, Âu Dương Hạo Nhiên bước nhẹ tới, ngồi xổm trước mặt Vương Miêu. Tóc cậu bị hõm một chỗ, ban chiều anh không phát hiện, có lẽ là đã bị lửa gas làm cháy xém rồi. Rốt cuộc thì cậu ta đã nghĩ gì mà đi nấu ăn kia chứ... Lại xuất phát từ động cơ gì... Chẳng lẽ anh còn chưa lo cho cậu đầy đủ hay sao? Người trước mắt anh, rốt cuộc thì trong cái đầu bé xíu của cậu ta đang suy nghĩ chuyện gì... Anh thật sự đoán không ra... Âu Dương Hạo Nhiên ôm người đang ngủ say vào lòng, vuốt nhè nhẹ lên mái tóc cháy xém của cậu, bật cười, rồi lại ôm chặt cậu, cứ như cả đời này cũng không muốn buông ra. () Nằm trong vòng tay ấm áp, Vương Miêu tỉnh dậy, mở to mắt ra đã nhìn thấy người cậu muốn tránh đi, cậu ngây ra một hồi sau đó bắt đầu giãy giụa kịch liệt. "Ngoãn ngoãn theo tôi về nhà!" Sao Âu Dương Hạo Nhiên có thể buông cậu ra được chứ? Anh khiêng cậu, quẳng vào ghế sau, rồi lập tức cho xe chạy một mạch trở về. Không biết hai người trong nhà đã đi đâu rồi, cửa sổ mở, nhưng xung quanh vẫn còn mùi khói dầu nhàn nhạt. Vừa vào cửa, tầm mắt Vương Miêu lại dừng trên cái bàn ăn trống không, trên bàn đó từng có món ăn do cậu vất vả làm ra, tất cả đều bị Âu Dương Hạo Nhiên quẳng đi hết rồi... "Có đói không?" Vương Miêu khẽ gật đầu, rồi ngồi trên salon cọ cọ bàn chân. Âu Dương Hạo Nhiên mở TV lên, pha cho cậu một ly trà trái cây nóng hổi. Để phòng ngừa Vương Miêu chạy trốn, Âu Dương Hạo Nhiên khóa cửa nhà lại rồi mới vào bếp, làm thức ăn khuya cho cái người bụng đã đói vang kia.  Dù là sủi cảo, nhưng với người đã đói đến phờ phạc như hai người mà nói, đã là mỹ thực tuyệt trần rồi. Âu Dương Hạo Nhiên cho vào bát Vương Miêu rất nhiều thứ, anh biết cậu không thích ăn da, rồi lại cưng chiều lấy da ra hết, chỉ để thịt cho cậu ăn. Lúc đó, Vương Miêu cúi đầu ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn chờ đợi, đến khi nhìn thấy thứ trong bát mình, cậu nhịn không được, ngẩng lên nhìn Âu Dương Hạo Nhiên. Vẻ mặt của Âu Dương Hạo Nhiên thật dịu dàng, Vương Miêu nhìn thẳng vào mắt anh, trong đó đều là bóng dáng của cậu. "Xin lỗi, ngày mai... cậu có thể nấu cơm cho tôi ăn nữa không?" Nghe Âu Dương Hạo Nhiên nói vậy, Vương Miêu lại cúi đầu, tim đập mạnh, đến cả đôi tai cũng đỏ bừng lên. Trong phòng im ắng, sủi cảo trên bàn tản ra mùi thơm mê người. Âu Dương Hạo Nhiên là một người phong lưu, từng trải sự đời, vậy mà lúc này anh vẫn thấy khẩn trương vô cùng, đến cả thìa cũng cầm không xong, chẳng những làm sủi cảo rơi xuống bàn, lại còn làm văng nước tung tóe ra bên ngoài. "Ờ... Vương Miêu... Cậu cảm thấy tôi... ờ... ý tôi là..." Âu Dương Hạo Nhiên quyết định không ăn nữa mà chỉ cầm thìa khuấy khuấy nước trong bát, "Tại sao... cậu lại nấu cho tôi ăn?" Vương Miêu thật khó mở miệng, câu phức tạp như thế, sao cậu có thể nói được? "Xin lỗi!" Rõ ràng là Âu Dương Hạo Nhiên đã nhận ra là Vương Miêu không thể nói một câu dài như vậy, anh nở nụ cười trầm thấp, "Tôi cho cậu mấy lựa chọn, nếu cậu thấy đúng, thì gật đầu, được không?" Vương Miêu gật đầu. Âu Dương Hạo Nhiên hắng giọng, nói: "Thứ nhất, cậu thích tôi; thứ hai, cậu thích tôi; thứ ba, cậu thích tôi!" Thích là gì? Vương Miêu biết. Cậu xem trên TV, xem tranh, rồi cả sách nhiều như vậy, còn có "tri thức" mà Thái Noãn đã truyền thụ cho cậu, cậu biết là trong lòng cậu rất rất rất rất rất rất muốn một thứ gì đó, và hiện tại thứ mà cậu muốn, chính là có thể ở cùng Âu Dương Hạo Nhiên. Cậu để ý thái độ của anh với cậu, để ý lời nói, hành động của anh với cậu, để ý mỗi một chuyện nhỏ nhặt của anh, cậu để ý, cậu lo lắng, cảm thấy vui vẻ, thấy ủy khuất. () Vương Miêu gật đầu ba cái liên tục, trong miệng cậu còn đang ngậm một miếng thịt không kịp nhai, môi bị nước súp nóng làm đỏ bừng, tỏa ra lời mời gọi không nói nên lời. Thấy Vương Miêu đáp lại mình, tim Âu Dương Hạo Nhiên đập lên thình thịch, mãi tới mấy giây sau mới khôi phục lại tốc độ ban đầu, nhưng khóe môi anh đã không tự chủ được, cong lên. Những người có kinh nghiệm trong giới từng nói với anh rằng, chỉ có mất đi mới hiểu được quý trọng. Hôm nay chỉ thiếu chút nữa anh đã đánh mất bảo bối trời ban cho mình, đồng thời, cho tới hôm nay anh mới hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của mình. Thứ tình cảm ấy đã nảy sinh từ rất lâu rồi, có lẽ là ngay cái lúc nhìn thấy Vương Miêu nó đã bắt đầu bám lấy anh. Vương Miêu nuốt miếng thịt vào, buông thìa, đứng dậy, nghiêm trang nói với Âu Dương, "Thích!" Hai người, một đứng một ngồi, Vương Miêu chỉ cao hơn Âu Dương một chút. Vương Miêu chợt nhớ tới bộ dạng Thái Noãn và Âu Dương Quản lúc ở cùng nhau, lập tức đưa đôi môi mình tới, hôn lên môi Âu Dương Hạo Nhiên một cái rõ kêu. Âu Dương Hạo Nhiên không ngờ là cũng có ngày anh rơi vào thế bị động như vậy, đứng ngây ra như bị sét đánh trúng. Không hổ là tay lõi đời trong tình trường, tất nhiên là Âu Dương Hạo Nhiên đâu thể ngồi yên, mồi ngon đã đưa tới trước miệng, lý nào lại buông tha. Nhưng Vương Miêu không phải là số 0 bình thường, nếu vội vàng ăn sạch cậu, nhất định sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Vì thế, sau một phen cân nhắc, Âu Dương Hạo Nhiêm ôm Vương Miêu vào phòng, khóa cửa lại. Hơi thở hai người đều dồn dập, Vương Miêu bị hôn tới thất điên bát đảo, ngã xuống giường thành hình chữ đại, áo cũng bị kéo tới ngực, hai điểm đỏ như ẩn như hiện. Cậu không biết cảm giác này là thế nào, đôi mắt to ngập sương, bản năng động vật như bảo cậu đưa tay tự an ủi cái nơi đã ngẩng đầu lên kia. () Cảnh tượng này đúng là rất kích thích, khiến Âu Dương muốn chảy máu mũi. Mở điều hòa, xả nước nóng, Âu Dương Hạo Nhiên cố nén xúc động, kéo cậu đi tắm. Hai người một trước một sau ngồi vào trong bồn, làn da vô cùng mẫn cảm của Vương Miêu vừa tiếp xúc với nước ấm lập tức biến thành màu hồng phấn, mịn màng vô cùng. "Ưm..." Vương Miêu khó chịu, vặn vẹo cơ thể. Sao mà phía sau Âu Dương lại nóng như vậy... cổ còn hơi ngứa... thật khó chịu... khó chịu thật... Âu Dương Hạo Nhiên hôn nhẹ lên cái cổ trắng nõn của Vương Miêu rồi cầm khăn mặt ướt nước mơn trớn xương quai xanh, cho tới trước ngực mới dừng lại. Vương Miêu hơi ưỡn về trước một chút, muốn được vuốt ve thật nhiều. "Bõm" Chiếc khăn trên tay Âu Dương rơi xuống nước, chìm ngỉm. Nơi nào đó vừa bị Âu Dương vuốt ve dựng thẳng lên, cảm giác như có cơn gió lạnh thổi qua, khiến cậu rùng mình.  Âu Dương Hạo Nhiên lập tức dùng đầu ngón tay kẹp lấy hai điểm trước ngực Vương Miêu, xoa nắn nhẹ nhàng, khoái cảm như dòng điện chạy tán loạn khắp cơ thể cậu. "Ô ô..." Vương Miêu giãy khỏi bàn tay to khiến cậu dục tiên dục tử, xoay người nép vào lòng Âu Dương, cọ cọ hạ thể của mình lên người anh. Chiếc khăn tuột khỏi người cậu, để lộ thứ nhỏ bé dễ thương đang ngâm mình trong nước. Chút lý trí còn sót lại của Âu Dương Hạo Nhiên chỉ còn được một sợi, không, là nửa sợi. "Nếu sợ đau thì không làm nữa..." Âu Dương Hạo Nhiên cúi đầu, cắn cắn môi Vương Miêu. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu cứ chạy quanh, nhưng cũng bị anh kéo ra, cắn lên nhè nhẹ. Vương Miêu còn chưa chuẩn bị tốt, Vương Miêu sợ đau, lần đầu tiên, anh không muốn cho cậu có ấn tượng xấu. Âu Dương đè Vương Miêu tới bên mép bồn, mắt nhìn thấy một lọ bôi trơn ở phía trên bệ. Trong nhà anh chưa bao giờ có thứ này, có lẽ là của anh hai và Thái Noãn để lại. Đây là lần đầu tiên anh thấy biết ơn đôi tình lữ đột nhiên tới ở nhờ này. "Vương Miêu, ban đầu có hơi khó chịu, ráng nhịn chút nha?" Âu Dương Hạo Nhiên không biết, trước đó Vương Miêu đã có mặt tại hiện trường quan sát, kế tiếp phải làm gì, cậu cũng đã chờ đợi lâu rồi. Ban nãy, cậu còn đang thấy khó hiểu, không biết vì sao Âu Dương cứ sờ sờ người cậu hoài mà không cho cậu cưỡi lên người anh... "Âu Âu, ưm..." Được người tình cho phép, Âu Dương Hạo Nhiên bắt đầu nhanh tay lẹ chân thực hiện công tác khuếch trương. Quệt kem bôi trơn lên tay mình, vì để bảo trì chút lý trí cuối cùng, Âu Dương ôm Vương Miêu như ôm gấu Koala, đưa ngón tay vào trong hậu huyệt cậu. () Bị vật lạ xâm nhập, tuy chỉ là đầu ngón tay thôi nhưng cũng làm Vương Miêu thấy khó chịu vô cùng. Thế là cậu càng ôm chặt cổ Âu Dương Hạo Nhiên, vùi mặt mình lên vai anh, đôi mày nhíu chặt.