Những người khác có lẽ còn có thể cảm thấy cố tình gây sự, dù sao công chúa đã chết mười ba năm, nếu thật là lúc ấy làm, tuổi Cố Chiêu cũng chưa thành niên. Không chỉ nữ lớn đến mười tám thì thay đổi, nam thay đổi lên cũng không kém, làm sao có thể cách nhiều năm như vậy còn liếc mắt một cái nhận ra, việc này căn bản không có khả năng. Diệp Bạch đã thấy qua ảnh chụp của vị công chúa ấy, lại có tám phần tương tự với khuôn mặt của Cố Chiêu. Cô ta được cứu ra ngoài, Diệp Bạch lại cố ý lưu ý một chút. Hắn phát hiện đứa trẻ kia cũng không phải chỉ có mười tuổi, mà là khoảng mười hai mười ba tuổi, chẳng qua bởi vì hoàn cảnh nơi này không tốt dinh dưỡng không đầy đủ, nhìn sơ qua mới chỉ có không đến mười tuổi. Cố Chiêu thấy hắn bận rộn, cười cười, “Không có khả năng.” “Mẹ là người nhất quán dịu dàng, dù bọn hạ nhân phạm sai cũng không đành lòng quở trách, đối đãi người bên mình lại càng ôn hòa, sao sẽ vô duyên vô cớ ngăn trở tình cảm của người bên mình.” Chẳng qua nhìn thấy thiếu niên vì anh mà làm lụng vất vả, Cố Hầu tước cảm thấy vẫn vô cùng thoải mái, “Có thời gian này, không bằng em đến xoa bóp vai cho tôi.” Ngày ấy người bên cạnh một vị hầu tước hình như đã làm như vậy. Cố Chiêu huyễn tưởng trong lòng, Diệp Bạch lại dùng một móng vuốt trực tiếp đẩy người ra, người sau hết sức bất mãn, duỗi dài tay ra kéo người lại đây, “Em phản rồi.” Diệp đại miêu quả thực muốn tạo phản. Nếu bàn về vũ lực, ở dưới tình huống không vận dụng tiên lực, Diệp Bạch tất nhiên bị vây thế yếu, nhưng hắn giương nanh múa vuốt vô cùng liều lĩnh, Cố Chiêu lại không muốn tổn thương hắn, lúc này mới khó khăn lắm đánh ngang tay. Vừa làm ầm ĩ như vậy quả thực ném bỏ chút nghi hoặc lúc trước, hai người anh tới tôi đi vô cùng kịch liệt, trong lúc còn kèm theo lời nói. “Cào chết anh!” “Cả ngày đọc mười tám chiêu lấy lòng chủ nhân đi nơi nào, có thể gây sức ép như vậy.” “Tôi mới là chủ nhân của anh.” Diệp đại miêu hừ lạnh một tiếng, rõ ràng người này là người nuôi mèo của hắn mới đúng, nói như thế nào chủ nhân cũng là hắn, mười tám chiêu lấy lòng chủ nhân nên để đối phương đọc. Nghĩ đến liền làm, hắn xoay người muốn đi tìm sách trở về, quản gia lại bất ngờ gõ cửa, hội báo: “Quốc vương bên kia phái người đến mời.” Quốc vương cho mời, vẫn phải đi. Tuy nói luôn ngăn cản không cho anh thăng tước vị, nhưng Cố Chiêu vẫn vô cùng bội phục ông ngoại của mình. Đối phương do một nô lệ sinh, trong hoàng cung, thuở nhỏ vô cùng chịu kỳ thị. Nhưng cuối cùng, ông đoạt vị, người phong Cuồng Hoan quán là ông, người chế định rất nhiều pháp luật có lợi cho nô lệ cũng là ông. Hơn nữa… Cố Hầu tước chậm rãi nói: “Kỳ thật ông cũng từng giúp anh rất nhiều lần, dường như cũng không chân chính muốn cho anh gặp phải nguy hiểm.” Quốc vương phái người tới đưa bọn họ cùng nhau đón vào hoàng cung, Diệp Bạch cũng ở trong hàng ngũ được mời, sau khi Cố Chiêu biết sự thật trong lòng hơi có chút bất an, không rõ ràng lắm rốt cuộc ông ngoại muốn làm gì. Bên kia Diệp đại miêu lại cảm thấy đây là một cơ hội, một cơ hội cởi bỏ rất nhiều mê hoặc, cho nên vui vẻ dự tiệc. Lão quốc vương đã sáu mươi hai tuổi, nhưng trông vẫn vô cùng tinh thần. “Đến đây.” Đối phương ngồi ở chủ vị, tiếp đón bọn họ ngồi xuống, “Người một nhà, không cần phải làm mấy nghi thức xã giao này, lại nói tiếp cũng đã lâu không gặp riêng con tử tế.” Cố Chiêu cảm thấy hơi giật mình. Từ sau khi cha mẹ tai nạn máy bay qua đời, không biết là sợ thấy người đau lòng, hay là nguyên nhân khác, bọn họ đã rất ít gặp mặt. Dù mỗi lần gặp lại cũng đều làm theo phép, cũng chưa từng nói chuyện đến vấn đề riêng. Đối phương tuy từng giúp anh, nhưng cũng ở trên tước vị, trên những nơi khác ngáng chân anh. Đối với ông ngoại này, kỳ thật anh cảm thấy hết sức phức tạp. Diệp Bạch nhìn ra trong mắt đối phương là thật sự có hoài niệm, bởi vậy cũng lôi kéo Cố Chiêu để anh hoàn hồn, song phương đơn giản ân cần thăm hỏi một lần quốc vương mới nhìn về phía Diệp đại miêu. “Cũng là đứa trẻ tốt.” Cảm khái xong, ông mới lại hỏi, “Hai đứa là nghĩ thế nào.” Sớm lúc trước gọi Diệp Bạch cùng đi thì Cố Chiêu đã đoán được có thể là quan tâm vấn đề riêng của hai người. Dù sao nhiều năm qua, bất luận nam nữ anh đều không biểu hiện ra hứng thú, đối với thiếu niên lại thật sự cưng chiều quá phận, bị cho là thật sự động lòng cũng không gì đáng trách, nhưng mà… có khả năng đây chỉ là kết quả bởi thôi miên ám chỉ. Nếu nói là lúc ban đầu, anh có thể sẽ trả lời, tạm thời như thế, sau này lại nhìn. Lúc còn yêu thích thì sủng ái, đợi đến có một ngày nhìn thấy chân tướng, không thích thì sẽ buông bỏ. Nhưng hiện giờ, anh phát hiện chỉ nghĩ đến hai chữ buông bỏ, trong lòng đã hốt hoảng phát đau, chỉ sợ là… “Không bỏ xuống được.” Anh thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Bọn con sẽ vẫn luôn bên nhau.” Bất luận là bởi vì thôi miên hay là cái gì khác, hiện tại anh thật sự thích người này, thích đến mức không muốn tách ra, thích đến mức muốn vĩnh viễn ở bên nhau. Lão quốc vương nhìn anh như vậy, trong mắt cảm khái hoài niệm càng ngày càng đậm. “Năm đó,” dừng hồi lâu, lời chưa hết mới nói ra miệng, “Năm đó mẹ con mang theo cha con tới gặp ông thì cũng nói những lời hoàn toàn giống vậy.” Cố Chiêu cười cười, “Bọn họ quả thật cả đời đều ở bên nhau.” Tuy rằng thời gian quá ngắn, nhưng lúc còn sống thật sự ân ái vô cùng, khiến người khác hâm mộ. Cho nên, “Chúng con cũng sẽ mãi bên cạnh nhau, cứ như vậy cùng nhau đến già.” Diệp Bạch cảm thấy cảm động, thần sắc lại vô cùng đắc ý. Lão quốc vương hơi thay đổi sắc mặt, nhìn đến hắn lại thay đổi trở về, nhịn không được hỏi: “Còn cậu, không nói chút gì?” “Không nói.” Diệp đại miêu quyết đoán lắc đầu, dừng một chút lại bổ sung, “Đây vốn là sự thật, anh ấy không rời khỏi tôi.” Meo meo dùng vẻ mặt đắc ý, trong lòng vui mừng, lão quốc vương nhìn mà lắc đầu liên tục rồi bật cười, “Nghe nói cậu cũng coi như người thông minh, chẳng lẽ không biết lúc này phải nói mấy lời dễ nghe à?” Diệp Bạch cường điệu, “Những lời đó đã rất êm tai.” Ở hắn xem ra, cho phép người nuôi mèo thích mình chính là lời nói dễ nghe nhất, còn về hắn cũng không rời khỏi đối phương, vĩnh viễn cũng không cần mất mặt nói ra. Lão quốc vương nhìn hắn như vậy, ngược lại nở nụ cười. “Phản ứng này thật ra không giống với năm đó.” Ánh mắt của ông dường như xuyên thấu thời gian, trở lại cái ngày hai mươi lăm năm trước, “Cha con cam đoan một đống lời dễ nghe, câu đó từ đó à, còn lãng mạn hơn trên tiểu thuyết viết ra, nói đến Uyển Nhi cảm động tới nước mắt đều chảy ra.” Cố Chiêu lôi kéo Diệp Bạch, muốn cho hắn mang chút đầu óc ra cửa. Bình thường nhìn qua cũng rất thông minh biết diễn kịch, lúc này sao lại dại dột không biết nói chuyện, nếu ông ngoại không hài lòng mà làm cái gì, nhìn xem em muốn khóc thế nào. Diệp đại miêu căn bản không nghe nhắc nhở. Đối với hắn, cho dù là diễn kịch cũng có mấy lời không thể nói, rõ ràng chính là người nuôi mèo theo đuổi hắn trước, lại một bộ không rời khỏi hắn, hắn chỉ là ‘cố mà làm’ thỏa mãn đối phương, cũng vì thế đuổi theo mấy cái thế giới mà thôi. Bộ dạng ngạo kiều lại tự đắc như vậy, khiến Cố Hầu tước đau đầu đồng thời lại cũng khiến lão quốc vương cười đến thoải mái. “Thật sự là không giống, cũng hi vọng kết cục của hai đứa có thể không giống.” Thần sắc Cố Chiêu nhất thời biến đổi. Cha mẹ của anh ân ái cả đời, hi vọng kết cục bọn họ không giống, ông ngoại đây là đang rõ ràng nguyền rủa anh và Diệp Bạch không lâu dài à. Nhìn ra bất mãn của anh, lão quốc vương cười lạnh một tiếng, “Ân ái cả đời? Con cho rằng cha con là chim tốt gì, lời ngon tiếng ngọt ăn mứt kẹo mà thôi, nếu không phải gã, sao Uyển Nhi còn trẻ tuổi đã không ở nhân thế chứ.” Diệp Bạch: “…” Hắn vẫn cảm thấy chuyện xưa hẳn có bản cũ khác, nhưng không ngờ lại là như vậy. Năm đó cha mẹ Cố Chiêu chết căn bản không phải ngoài ý muốn, Mục Uyển là năm đó bị Cố Công tước cùng một người phụ nữ thiết kế, về phần Cố Như Hưng tất nhiên cũng chết ở tại chỗ. “Ông phát giác không đúng, đuổi tới…” Lão quốc vương hai mắt rưng rưng, nhịn không được nghẹn ngào ra tiếng, “Chỉ tiếc vẫn chậm, bọn họ đã động thủ.” Cố Như Hưng năm đó là vì thân phận công chúa mà thông đồng Mục Uyển, cũng một bộ chí ái diễn vô cùng thành công, lừa gạt được người khác cũng lừa chính mình. Chỉ tiếc, sợ là ngay cả chính gã cũng không ngờ rằng sau này sẽ xuất hiện một chân ái, gã cùng với một nô lệ nữ tính yêu nhau, hơn nữa có con. Trong lúc đó bọn họ giấu diếm rất tốt, Mục Uyển càng không nghi ngờ đến phương diện này. Nhưng nữ nô lệ lại không cam lòng không danh không phận, cô ta một lòng thượng vị, nhưng Cố Như Hưng cưới chính là công chúa không thể có người khác hầu hạ ấm giường. Thế cho nên sau đó, đối phương hoặc là không làm, báo sự thật cho công chúa được chiều chuộng nuôi dưỡng từ trong hoàng thất ra, thế cho nên sự tình bùng nổ. Mục Uyển hoàn toàn không biết nên làm thế nào, nên xin giúp đỡ với người cha vẫn luôn yêu thương mình. Cố Như Hưng cũng không biết việc này, gã phát lửa giận rất lớn với nô lệ đó, cuối cùng lại thua dưới nước mắt của đối phương. Sau đó bọn họ định ra một kế sách, lừa Mục Uyển đi ra ngoài du lịch cũng thiết kế một hồi ngoài ý muốn. Chỉ tiếc lúc cuối cùng sắp thành công, lão quốc vương mang theo một đám thuộc hạ tự mình đuổi tới. “Lúc ấy ông cho bọn họ một lựa chọn, giữa bọn họ chỉ cho sống một người.” Diệp Bạch khẽ giật mình. Loại lựa chọn này ở trên những người khác nhau sẽ không có cùng kết quả, nhưng nếu đặt ở trên hai người trong câu chuyện, “Bọn họ đều động thủ với đối phương?” Lão quốc vương gật đầu. Cố Như Hưng băn khoăn đứa bé trong bụng đối phương nên hơi chút do dự, trong nháy mắt, dao găm đã chạm vào trái tim của gã, thậm chí rất sợ gã không chết còn rút ra bổ mấy đao. Kết quả trào phúng cỡ nào, cái gọi là chân ái chính là như vậy. “Còn về tai nạn máy bay.” Lão quốc vương giải thích: “Lúc ấy vừa khéo có một máy bay xảy ra sự cố, ông đã sửa lại danh sách thành viên, chế tạo thành kết quả vợ chồng bọn họ đồng thời gặp nạn.” Cố Chiêu lặng im hồi lâu, mới hỏi: “Người phụ nữ cùng đứa trẻ kia đâu?” Kết cục của câu chuyện cũng không nói tới hai người kia, tuy rằng anh cảm thấy dựa theo sự sủng ái của ông ngoại đối với mẹ chắc chắn sẽ không bỏ qua đối phương, nhưng nghĩ đến đôi mẹ con trong Cuồng Hoan quán của Chu Chính, trong lòng anh giật mình nhịn không được hỏi. Lão quốc vương trào phúng cười. “Ông vốn định lưu lại chậm rãi xử lý, nhưng không nghĩ tới bởi vì xử lý lễ tang mẹ con nhất thời sơ sẩy, đã làm cho người chạy thoát.” Dừng một chút, ông mới nói tiếp, “Năm đó ông âm thầm tra xét hồi lâu đều không tra ra được, mà việc này lại không thể để lộ, nên vẫn luôn kéo cho tới bây giờ, mãi đến khi việc của Chu Chính phát sinh.” Diệp Bạch hoàn toàn hiểu rồi. Người đàn bà trong Cuồng Hoan quán kia nói là sự thật, mẹ Cố Chiêu quả thực ngăn trở ‘chân ái’ của bọn họ, nhưng nếu chính cô ta không câu dẫn chồng người ta thì sao có thể bị ngăn trở chứ? Cuối cùng Cố Như Hưng chết lại càng trào phúng, bị chính cái gọi là ‘chân ái’ thọc đao, còn đao đao trí mạng. Chẳng thể trách… Chẳng thể trách thái độ quốc vương đối với Cố Chiêu kỳ quái như thế, vừa hỗ trợ lại chèn ép, hoàn toàn khiến người khác đầu óc lơ mơ. Một mặt là con ruột của con gái mình thương yêu nhất, một mặt là con ruột của tên cặn bã kia, thân kiêm huyết mạch của hai người mà quốc vương yêu nhất cùng hận nhất, Cố Chiêu chịu đãi ngộ quả thực không ngạc nhiên chút nào.