Miêu Sinh Doanh Gia FULL
Chương 57
Năm đó Diệp Bạch dốc sức nghiên cứu thay đổi não người, vì thế còn nghiên cứu một ít tâm lý học, cuối cùng đương nhiên không thành công.
Nhưng mà đời này lại không cần nhiều tri thức, trực tiếp đối mắt một cái, sau đó có thể thành công thôi miên người ta, mà còn là thôi miên mức độ sâu.
Giải quyết xong tên đàn ông có ý xấu, hắn mới bắt đầu hồi tưởng chuyện này.
Lúc bạn tiên hạ phàm gặp phải loại trường hợp này đương nhiên cũng không đến nỗi trực tiếp trúng chiêu, nhưng hắn ta lựa chọn thôi miên người đàn ông kia hỗ trợ che giấu, cuối cùng vẫn là bị người vạch trần chạy đi ra ngoài.
Kết quả này thật ra vô cùng bình thường.
Bởi vì thiết kế tính kế nguyên chủ cũng không phải một người, điểm ấy kỳ thật từ trong trí nhớ là có thể đoán ra được.
Từ lai lịch của thuốc đến người mời rượu, liên lụy vào ít nhất có ba người, nhưng mà bạn tiên chưa từng trải qua âm mưu quỷ kế, đương nhiên không nghĩ tới phương diện này.
Tuy rằng cuối cùng cũng thành công giải quyết gã đàn ông trước mặt, lại bị những người khác cứng rắn vạch ra sự thật.
Diệp Bạch cả người nóng lên, tương đối không dễ chịu.
Bởi vì uống qua rượu, trong đầu lộn xộn, ngay cả động một cái cũng có hơi choáng.
Nếu không như thế, vừa rồi hắn cũng không đến nỗi không muốn cho người kia dìu hắn lại đây.
Bầu không khí trong phòng rất không tốt.
Lúc này hắn cần được tắm nước lạnh, hoặc là nơi tương đối im lặng lạnh lẽo, mà không phải phòng ngủ tràn đầy tiếng thở dốc, thậm chí trên quần áo còn truyền đến mùi rượu khó nhịn.
Hắn chỉ có thể tận lực lui mình vào trong góc, nhiệt độ trên vách tường thoáng lạnh, tiếp xúc lên có thể giảm nhẹ một chút khô nóng trên người.
Ở một phòng khác của tòa đại trạch này, cũng có một người đàn ông nằm trên mặt đất thở gấp không dứt.
Đó là một gian phòng theo dõi, đủ để có thể nhìn thấy bất kỳ nơi nào trong trạch viện này, nếu trên màn hình lớn biểu hiện ra hướng đi của mỗi tuyển thủ, mà bị phóng đại ở giữa lại chính là gian phòng nơi Diệp Bạch ở.
Cố Chiêu đứng ở đó, con mắt híp lại nhìn thiếu niên lui ở trong góc, lại quay đầu nhìn thoáng qua cấp dưới đã sắp ‘không được’.
Đúng là một đôi mắt xinh đẹp.
Trong nháy mắt ngẩng đầu giống như có lưu quang chớp động, làm cho người ta không dời nổi mắt.
Người đàn ông trong theo dõi chơi càng thêm kịch liệt, Cố Chiêu nhịn không được nhíu mày, lại trở lại trực tiếp đánh ngất xỉu cấp dưới không nên thân nhà mình cho xong việc.
Chờ anh xử lý xong việc này, Diệp Bạch bên kia đã có người bắt đầu gõ cửa, gõ tượng trưng vài cái, một đám người liền nối đuôi nhau mà vào.
Có chừng mười mấy người, đều là trước kia đã nói đánh bài với nhau.
Hoạt động này được xem như tương đối thịnh hành trong quý tộc, cho nên đám người bọn họ cũng nhất định sẽ chơi, thậm chí có người cảm thấy sẽ trở thành mục thêm điểm.
Bất luận có phải hay không, trong khoảng thời gian mỗi người đều đang hết sức biểu hiện mình này, loại hoạt động tiếp cận hướng về quý tộc chắc chắn không phải ít, bạn chơi bài đương nhiên là đối thủ của mình.
Hôm nay bọn họ đến tìm Diệp Bạch và Địch An đánh bài.
Cửa đều để xong, cho nên cũng không khóa, nhưng chẳng ai ngờ rằng sau khi đi vào sẽ nhìn thấy loại hình ảnh này.
Địch An một người dâm đãng ở trên giường làm các loại động tác khiến người khác mặt đỏ, còn phát ra đủ loại rên rỉ mê người, mà Diệp Bạch… mọi người nhìn thiếu niên rúc vào góc tường, đối phương một bộ bị hù đến, mặt có chút hồng nhìn vô cùng ngượng ngùng.
“Đây… đây là có chuyện gì?”
Dẫn đầu hoàn hồn chính là một cậu trai nhỏ xinh, cậu ta mở to miệng biểu đạt không thể hiểu được của mình, Diệp Bạch biết đối phương là thật sự khiếp sợ, “Địch An anh ấy…”
Diệp Bạch rụt rụt đầu, “Tôi không biết, cậu ấy vừa tiến vào thì như vậy.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu, “Còn không cho phép tôi nói ra, bằng không cho tôi khó chịu.”
Lúc này thiếu niên rúc vào góc, khuôn mặt đỏ hồng, chớp đôi mắt ướt sũng nhìn rất đáng thương, nhưng trên thực tế… đều bởi vì liên quan với dược vật.
Nhưng hiện tại mọi người tin là được.
Diệp Bạch nhân lúc nói chuyện quét thần sắc mọi người một lần, phát hiện hai người trong đó mà lúc trước hắn khoanh vùng từ trong trí nhớ bạn tiên quả nhiên thần sắc không giống người bên ngoài.
Một người chính là cậu trai dẫn đầu lên tiếng trước, cậu ta rõ ràng khiếp sợ không phải cảnh tượng hoang đường trong phòng, mà là người tạo thành chấn động.
Người kia là một nữ sinh núp ở phía sau, đối phương đang nhíu mày khó hiểu nhìn hắn.
Những người khác đều thật sự kinh ngạc, có lẽ trong đó còn pha một tia vui sướng khi người gặp họa, vì mình thiếu một đối thủ mà cảm thấy may mắn, cũng có khinh thường khinh bỉ.
Tương đối mà nói, chỉ có hai người đó thần sắc quá mức riêng biệt, hiển nhiên đối với sự tình hôm nay cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ còn tham dự kế hoạch.
Diệp Bạch khẽ cười một tiếng, quả nhiên đúng với phỏng đoán lúc trước của hắn.
Bên này hỗn loạn rất nhanh bị càng nhiều tuyển thủ phát hiện, ngay sau đó là nhân viên phụ trách trông coi chỉ đạo bọn họ.
Hiển nhiên thấy nhiều loại chuyện này, những người đó rất nhanh kịp phản ứng, đi phòng tắm lấy nước lạnh giội qua.
Trong đó còn có một người, thần sắc phức tạp nhìn Diệp Bạch rúc vào góc tường.
Hiển nhiên, thủ đoạn hãm hại lẫn nhau giữa các tuyển thủ quá nhiều, Diệp đại miêu bị coi thành người động thủ.
Trên thực tế quả thật cũng là hắn làm, chẳng qua không phải bỏ thuốc đơn giản như những người này dự đoán, vì thế… “Sao không có tác dụng, lại đến một thùng.”
Cho đến khi giội ba thùng nước lạnh, Địch An mới hơi tốt hơn một ít.
Ám thị của Diệp Bạch có ý vị quá nặng, ngay cả người cách màn hình cameras bên kia cũng trúng chiêu, Địch An ở gần ngay trước mắt chịu ảnh hưởng đương nhiên khá sâu.
Càng chưa kể lúc ấy anh ta đầy lòng đầy mắt đều là hình ảnh nguyên chủ sắp ‘tự mình biểu diễn’, cho nên sau khi trúng chiêu càng thêm khó có thể thoát khỏi.
Nước lạnh giội lên trên thân thể quá kích thích, lúc này anh ta mới hơi chút hoàn hồn.
Dị năng không giống với thôi miên đơn giản, đối phương cơ bản sẽ coi chuyện đó trở thành sự thật, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không cảm thấy có gì sai, cho nên anh ta căn bản không nghĩ đến là Diệp Bạch đã làm cái gì.
Trong nháy mắt đó trí nhớ ở chỗ Địch An là trống không.
Lúc này tuy anh ta có chút không rõ, nhưng chỉ cho là mình trúng xuân dược cầm giữ không được, sau đó khi mình giải quyết bị mọi người nhìn thấy, cả người đều choáng váng.
Thoáng khôi phục ý thức vẻ mặt sắc bén trừng mỗi người ở hiện trường, nhất là hai người lúc trước liên hợp với anh ta muốn hại nguyên chủ.
Đến lúc này, Diệp đại miêu càng thêm xác định suy đoán của mình.
“Cậu bị loại bỏ.”
Quản sự không mang tình cảm đứng ở nơi đó tuyên bố kết quả, “Ở một lát sẽ có người mang cậu đi hậu viện, mấy ngày nữa sẽ bị đưa về địa chỉ lúc đầu cùng những người bị đào thải khác.”
Địch An không dám tin nhìn tất cả chuyện này.
Mọi người xung quanh trên mặt lộ ra hoặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoặc may mắn, hoặc nét mặt hưng phấn.
Mặc cho ai đã kiến thức đến cuộc sống trong phủ quý tộc, cũng sẽ không muốn trở lại địa phương lúc đầu, hiện tại bị loại bỏ không phải mình đương nhiên may mắn, sự thật đào thải một kẻ địch lại làm cho bọn họ hưng phấn không thôi.
Diệp Bạch đang nhớ lại lúc bạn tiên bị loại bỏ.
Lúc ấy tình huống còn phức tạp hơn một ít, bởi vì Địch An bị thôi miên hỗ trợ che giấu, phụ trách vạch trần chuyện này là cậu trai lên tiếng trước.
Bạn tiên vốn không có ý định lưu lại, cho nên đi được thống khoái, Địch An thì khác.
“Tôi là bị hại, thật sự, bọn họ… nhất định là bọn họ cho tôi uống thuốc.” Địch An chỉ vào mọi người, ngón tay hoảng loạn: “Bọn họ, nhất định là bọn họ làm.”
Quản sự cười cười, để cho người ta trực tiếp lôi người đi.
Quý tộc nơi này đối với nô lệ từ trước đến nay không xem ra gì, bởi vậy ngay cả bộ quần áo cũng chưa cho anh ta khoác vào, trần truồng bị ném đến hậu viện không để ý tới nữa.
Diệp Bạch rúc ở góc tường, thoáng rõ ràng.
Những người này cũng không phải không rõ trong đó có vấn đề, chỉ là lười xử lý, dù sao chỉ là đám người không quan trọng lắm, đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ cũng không người cẩn thận điều tra.
Chỉ cần không đặt ở bên ngoài, những người này bình thường đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, mãi đến khi ảnh hưởng lớn giống hiện giờ, mới trực tiếp ra tay xử lý.
Động tác gọn gàng, căn bản mặc kệ đúng sai.
Sự tình lấy việc Địch An bị mang đi làm chấm dứt, một đám tuyển thủ đã có hơn phân nửa chuẩn bị trở về đi nghỉ ngơi.
Một nam một nữ mà trước đó Diệp Bạch đã chú ý lại không động, bọn họ nhìn giường lớn lại nhìn Diệp Bạch, nghĩ đến lúc trước xác thực đã bỏ thuốc, cũng nhìn thấy người uống hết, sao cuối cùng lại là một kết quả như vậy.
Cô gái nhìn gò má đỏ bừng của Diệp Bạch, như có điều suy nghĩ.
“Anh ta không sao chứ!” Nghĩ nghĩ, cô ta cuối cùng vẫn giả vờ lơ đãng nói, “Địch An cũng đã bị mang đi, mặt còn hồng như vậy, hay là bị cảm!”
Lời tuy nói như vậy, lại không người cảm thấy là thật sự cảm mạo.
Luận đến mức độ uy hiếp, hôm qua nguyên chủ mới tiếp xúc qua với Cố Chiêu hiển nhiên càng sâu, lập tức có người ánh mắt sáng lên muốn tiến đến xem xét.
Diệp Bạch sớm biết không tránh được, bởi vậy tự nhiên có làm chuẩn bị, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, đã có một người đẩy đám người hai bên ra đi tới, cúi đầu nhìn hắn nở nụ cười.
“Thẹn thùng như vậy?”
Cố Chiêu nhíu mày, sau đó nhìn khắp bốn phía, dường như có chút bất mãn: “Trên giường đều là nước còn ở thế nào, được rồi, cũng không cần thu thập, người do tôi mang đi trước.”
Mọi người: “…”
Vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị lập tức bắn qua, Diệp Bạch cố chống một đường đi theo Cố Chiêu, chịu đựng quần áo ma xát dẫn đến cảm giác tê dại.
Thật vất vả chờ vào phòng mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức ở trên mặt đất không chịu đứng lên, lúc này nhiệt độ đã qua một ít, nhưng vẫn rất không dễ chịu.
Cố Chiêu quay đầu lại nhìn hắn nửa ngày, mới kéo người tới phòng tắm ném vào.
Diệp Bạch vươn tay đổi nước ấm thành nước lạnh, ở bên trong không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm Cố Chiêu, nhìn mãi đến khi người sau nổi giận trong lòng, đây là mẹ nó ánh mắt gì.
Một bộ ‘Chỉ biết anh không có lòng tốt, có ý đồ đối với tôi’.
Cố Hầu tước trực tiếp bị tức nở nụ cười, “Sao, bây giờ không phải là lúc buông lời với tôi như ngày hôm qua à?”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
43 chương
183 chương
25 chương
11 chương
84 chương