Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi
Chương 43
Câu kia “ta muốn miêu mễ”, làm cho Bạch Dạ vừa mừng vừa sợ, chỉ thấy hắn lập tức đã đi xuống ao, lấy tay đem cá nhỏ đặt trên tay chính mình:” Ngư nhi?! Ngươi có thể nói ?”
Tuy rằng đã nằm ở trên tay Bạch Dạ, nhưng mà cá nhỏ vẫn là không ngừng bơi qua bơi lại, cả thân thể đều phát run, miệng vẫn luôn cằn nhằn:” Ta muốn miêu mễ…… miêu mễ đâu?”
” Ta ở trong này!” Bạch Dạ cúi đầu hôn vảy cá nhỏ, lại nói:” Cảm giác được ta không?”
” Ân……”
Cá nhỏ tựa hồ muốn nói lại thôi, Bạch Dạ liền hỏi:” Xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái?”
” Không phải…… cái kia……Ngươi có thể đem ánh mắt nhắm lại không?”
Nhắm mắt….. cá nhỏ là muốn hôn mình sao? Nhưng mà thân hình như vậy thì sao có thể?
Tuy là trong lòng như vậy nghi vấn, Bạch Dạ vẫn là nhắm lại hai mắt.
Nhất thời, trên môi một cỗ nóng rực, Bạch Dạ kinh ngạc mở ra hai mắt, ánh vào mi mắt chính là một gã mĩ thiếu niên cực kỳ thanh tú, hắn cũng đang nhắm mắt, say mê cùng chính mình hôn môi, hàng lông mi thật dài làm cho Bạch Dạ nhìn không chuyển mắt.
” Ngươi……”
Thiếu niên đối Bạch Dạ tràn ra mỉm cười, cũng không để ý thân hình thon dài còn lỏa lồ, liền triển khai song chưởng ôm ngang thắt lưng Bạch Dạ, ngẩng đầu ở bên tai Bạch Dạ nghịch ngợm nói:” Dọa ngươi sợ rồi à?”
” Ngư nhi? Thật là ngươi?” Nguyên nhân làm cho Bạch Dạ kinh ngạc là bởi vì ngoại hình của cá nhỏ. Bộ dáng trẻ con hài đồng trước đây sớm bị thay thế bởi một dáng vẻ thành thục cùng lịch sự tao nhã, tuy nhiên thanh âm vừa nghe vẫn là của cá nhỏ.
” Miêu mễ, ta trưởng thành.” Cá nhỏ trong giọng nói mang theo một loại tự hào cùng tự tin.
Dùng loại thanh âm này cùng người khác nói chính mình trưởng thành, Bạch Dạ mỉm cười, yêu thương vuốt mái tóc dài của cá nhỏ đã thùy đến bên hông, vươn đầu lưỡi hướng đôi môi cá nhỏ khẽ liếm một chút.
Cảm giác ngọt ngào như vậy là do cá nhỏ thật lâu chưa nếm qua, hắn thở dài một tiếng, bắt đầu nhìn bóng hai người in dưới ao, bàn tay trắng nõn đem nước vung lên, tiếp theo cắn môi, rơi lệ.
Miêu mễ vì mình mà lưu lại nhiều lệ như thế, cho nên miêu mễ thích mình.
” Ngư nhi, ta yêu ngươi.”
” Ân?!”
Cá nhỏ trong đầu lại chuyển sang một thắc mắc khác, chính hắn vừa mới ở trong lòng đưa ra kết luận là miêu mễ thích mình, nhưng mà sao lại đột nhiên từ thích biến thành yêu?
” Biết yêu có nghĩa là gì không?” Khi nói chuyện, Bạch Dạ đã muốn đem bàn tay chính mình tiến đến hậu đình cá nhỏ, thân hình cá nhỏ là càng ngày càng hoàn mỹ không tỳ vết, làm cho Bạch Dạ không thể tự kềm chế.
” Vĩnh viễn cùng Ngư nhi một chỗ, miêu mễ sẽ rất khoái nhạc.”
Lại là cái làm cho Bạch Dạ bật cười trả lời, cứ việc như thế, Bạch Dạ vẫn là cố gắng thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:” Thế Ngư nhi có nghĩ là sẽ vĩnh viễn cùng miêu mễ một chỗ?”
Cá nhỏ gật đầu như đồng ý. Đây cũng là điều mà hắn muốn, chính là……
” Chúng ta phải nghỉ ngơi ở đâu?”
” Ngươi nghĩ muốn nghỉ ngơi ở đâu?”
” Phòng của ngươi, có thể chứ? Ta thích cái ao kia, ngươi là trộm làm cái ao kia cho ta đúng không?!” Cá nhỏ còn cười đem từ “trộm “ cường điệu một chút.
Bạch Dạ hai gò má đột nhiên phiếm hồng, hắn cũng muốn đem những ngày lén lút đi đào ao quên đi và còn muốn dùng phép che cái ao lại, nghĩ đến cá nhỏ khờ dại sẽ không phát hiện……
Nhìn hai gò má phiếm hồng của Bạch Dạ, cá nhỏ không chút khách khí sờ lên hai gò má Bạch Dạ cười nói:” Cùng hồng đào giống nhau.”
” Nói bậy!” Cá nhỏ lá gan lớn, dám như thế trêu chọc hắn. Bạch Dạ đem cá nhỏ ôm lấy, hướng gian phòng nghỉ cất bước mà đi, mới phát hiện Bạch Dự bọn họ thật biết điều đã không biết chạy đi bao giờ, như vậy cũng tốt, bằng không để cho mọi người nhìn thấy thân mình loả lồ của cá nhỏ, hắn chắc là sẽ ghen chết luôn.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
206 chương
91 chương
13 chương
41 chương
93 chương