Trời đã chuyển đêm, đường khuya thanh vắng, heo hút và đặc biệt là tối đen như mực. Xoan không dám đi đường ruộng, hơn nữa tầm này cũng chẳng có ai ra ngoài nên Xoan đi đường làng trở về nhà. Đã gần 12h đêm, gió lúc thì thổi xì xào cả những bụi tre, lúc thì lại tĩnh lặng như tờ. Đi tới khu vực giếng làng, gió lùa vào miệng giếng tạo nên những âm thanh như có người đang huýt sáo. " Híu.....hiu.....hiu...." " Vù....Ù...ù.....ù..." Xoan bỗng nổi da gà, bình thường sẽ chẳng có gì, nhưng mới sáng nay người ta phát hiện thi thể Mão chết nổi dưới giếng, vớt xác Mão lên xong cũng chưa ai đậy miệng giếng lại, bởi nghe đâu ngày mai, ngày kia là làng tập trung bơm nước giếng lên để làm cái gì đó. Nừa đêm, nửa hôm, đi qua cái giếng có người mới chết, Xoan thấy mình hơi dại khi không nghe lời Bảy ngủ lại đó quá đêm. Giờ đã đi quá nửa đường, băng qua cái giếng này rẽ trái đi vài trăm mét nữa thôi là về đến nhà rồi, Xoan nhắm mắt cố gắng rảo bước thật nhanh. Tưởng nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy gì, nhưng ngay sau khi vừa nhắm mắt thì trong đầu Xoan lại tưởng tượng ra toàn những hình ảnh đáng sợ. Mà cũng không hẳn là tưởng tượng bởi nó xuất hiện một cách vô cùng rõ ràng. Xoan có cảm giác khi Xoan đi vội qua giếng thì trên thành giếng hình như đang có ai ngồi nhìn theo từng bước chân của Xoan. " Hi...Hi..Hi....Hi..Hi...Hi..." Tiếng cười khúc khích của trẻ con đang vang lên văng vẳng trong đầu của Xoan, Xoan không xác định được tiếng cười đó ở đằng trước, hay đằng sau vì nó phát ra từ cả bốn phía. Khi đã đi qua khu vực giếng, Xoan rùng mình đứng sững lại bởi chắc chắn cô vừa nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc đang gọi tên mình ở phía sau lưng: " Xoan.....ơi.." Không thể nào nhầm được, giọng nói đó rõ ràng vừa gọi đích danh tên của cô. Toàn thân run rẩy, cổ họng khô cứng vì từ nãy đến giờ gần như Xoan không dám thở mạnh, da gà nổi hết cả lên, ban đêm trời hơi se lạnh nhưng mặt Xoan đang túa ra những giọt mồ hôi lăn xuống gò má. Sau 2 giây, không còn nghe thấy giọng nói đó gọi tên cô thêm một lần nào nữa. Xoan vừa bước, đầu vừa khẽ ngoái lại phía miệng giếng để nhìn, nhưng tuyệt nhiên không có ai ở đó cả. Bước vào đoạn đường đất dẫn về nhà, hai bên đường độc tre là tre, gió từ đâu bỗng thổi đến khá mạnh khiến cho những rặng tre khẽ lay động, tiếng thân tre khẽ va vào nhau kêu kẽo kẹt, lá tre xào xạc.....Nhưng lẫn trong những âm thanh ken két, kèn kẹt ấy, tiếng trẻ con cười lại vang lên, nó vang lên rõ mồn một, chẳng phải do gió, mà chính xác, từ trong những bụi tre có tiếng trẻ con cười, không phải 1 mà là nhiều điệu cười khác nhau... " Hi....Hi....Hi..." " He....He....He..." " Kéc.....kẹt.....kẹt....ẹt..." Đã đi được thêm chục mét nữa, nhưng sao Xoan cứ có cảm giác đằng sau đang có ai nhìn mình. Một lần nữa, Xoan đánh bạo quay đầu về sau, thì lần này, cô hét thất thanh rồi co chân bỏ chạy thật nhanh: - - Á.....M..a......Ma.... Khác với ban nãy, lần này Xoan nhìn thấy đúng là đang ngồi trên thành giếng là một người đàn ông với dáng ngồi vắt chéo chân, hai tay đặt trước, dù khá xa nhưng chẳng hiểu tại sao Xoan lại nhìn rõ ánh mắt của người này đang nhìn chằm chằm vào Xoan một cách đầy oán hận. Chạy về đến nhà, bên nhà Mão vẫn còn lờ mờ ánh đèn dầu, tiếng khóc của vợ Mão vẫn khẽ vang lên từng hồi, chỉ có điều có lẽ bây giờ vợ Mão cũng không còn sức để mà khóc to được nữa. Xoan sợ bị vợ Mão nhìn thấy nên cực kỳ khẽ khàng mở nhẹ cánh cổng đi vào nhà. Trong nhà Xoan tối om, cũng phải thôi, Xoan đi từ trưa, nhà chỉ có cái Mị vừa mù, vừa câm thì làm sao thắp được đèn. Chắc giờ này nó cũng ngủ rồi, bỏ đi cả ngày, nhưng giờ Xoan chỉ thấy sợ hãi, thấp thỏm bởi những thứ cô nhìn thấy và nghe thấy ở khu vực giếng làng ban nãy. Phải vào tận trong nhà, đóng cửa, chốt chặt lại, Xoan mới châm đèn dầu rồi ngồi lấy vạt áo lau mồ hôi đang chảy ướt cả tóc mái, mặt mũi. Một lúc lâu sau Xoan mới hoàn hồn, từ bé đến giờ, chưa bao giờ Xoan gặp ma, cũng chưa bao giờ Xoan thấy sợ như lúc này. Còn đang rùng mình vì cái bóng đàn ông ngồi trên thành giếng, rồi những tiếng cười khúc khích của trẻ con hai bên đường sau những rặng tre thì Xoan suýt chút nữa đứng tim, phải nói là trong khoảnh khắc Xoan đã sợ đến chết điếng khi từ đằng sau vừa có một bàn tay khẽ đặt lên vài của cô. Xoan chỉ dám đảo mắt nhìn xuống vai xem đó là tay của ai, nhưng rồi bàn tay vừa bám vào vai Xoan ấy tiếp tục huơ vào không trung, lại thêm một bàn tay bám vào ghế mà Xoan đang ngồi. Xoan trợn mắt, há hốc mồm khi nhận ra đó chính là con Mị, nó vẫn chưa ngủ, nó đang đi lại lang thang trong nhà, tay cái Mị đang mò mẫm để dò đường, hình như nó không biết Xoan đang ngồi ở đây. Vậy mà ban nãy Xoan cứ mơ hồ khi mới bước vào nhà là con Mị đang nằm trên giường, nãy giờ Xoan ngồi ở ghế đây mà không hề hay biết phía sau lưng mình con Mị đang quờ quạng, mà sao nó cũng không phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Bị con gái vô tình dọa cho một trận muốn đứng tim, lại thêm những cảm xúc dồn nén từ khi quay về từ nhà Bảy Dao, Xoan nghiến răng nghiến lợi, mọi tức tối, bực bội, lo sợ không biết trút vào đâu, Xoan kéo giật tay con Mị lại rồi gằn giọng chửi bới: - - Con khốn, mày dọa chết tao rồi....Sao giờ này mày còn chưa chịu ngủ. Vừa chửi, Xoan từ bóp chặt lấy cái cẳng tay gầy nhóc của con bé Mị rồi cứ thế bấu bẹo. Xoan còn dúi đầu con Mị, vò đầu nó khiến cho mớ tóc vốn đã bết, rối trên đầu nó giờ đây lại càng thảm hại hơn. Đánh con xong, Xoan hất tay ra khiến cho con bé lảo đảo rồi ngồi thụp xuống đất. Dưới ánh đèn dầu leo lắt, con Mị với mái tóc xõa rũ rượi che kín khuôn mặt, một tay nó ôm lấy cánh tay vừa bị cấu, bẹo, tay còn lại nó chống xuống đất. Xoan thở hồng hộc, có lẽ có nơi để trút giận nên sau khi đánh con Mị, Xoan lại đỡ sợ hơn. Xoan quát: - - Đứng dậy....Mày còn định ngồi đó ăn vạ à.....Ngủ đi, mai tao nấu cơm sớm cho mà ăn. Mặc kệ con Mị, Xoan lên giường ngả lưng, cả ngày hôm nay vật lộn, mây mưa xác thịt với Bảy Dao, giờ đã quá nửa đêm, Xoan cũng thấm mệt, mọi sợ hãi, bực dọc khi nãy Xoan đã trút cả lên đầu đứa con gái vừa mù, vừa câm.....Con Mị vẫn ngồi đó, nó không đứng dậy, có vẻ như nó cũng đã quen rồi, những vết bầm tím trên tay, trên người nó không phải tự nhiên xuất hiện. Đây không phải lần đầu tiên nó bị trút giận kiểu như thế này. Chẳng ai biết cả, bởi nó có bị đánh, có bị chửi thì cũng chỉ có một mình nó chịu đựng. Nó đâu có nói được với ai, đã mấy năm qua, kể từ ngày bố nó chết, nó chỉ là thứ để cho mẹ nó đay nghiến, rủa xả, hành hạ mỗi khi mẹ nó đi đâu quay về nhà. Trên giường, mới đây thôi mà Xoan đã ngủ, lúc này đã hơn 12h đêm, trên giường Xoan ngủ say như chết, thi thoảng còn phát ra tiếng ngáy nhẹ. " Cạch " Tiếng chốt cửa được mở ra, cái Mị mở he hé cánh cửa rồi từ từ bước ra bên ngoài. Bên trong nhà, Xoan tất nhiên vẫn không hề hay biết vì cô ngủ rất say. Chính Xoan có lẽ cũng không hiểu tại sao ban đêm cô ngủ không biết trời đất đâu đến như vậy. Cái Mị mở cổng bước chân đất rời khỏi nhà, đã mấy ngày nay, đêm nào nó cũng đi như thế. Trời đêm sương xuống, cái Mị chạy tung tăng trên con đường đất vắng vẻ, nó nhoẻn miệng cười rất tươi. " Hi....hi....hi...." Hình như đáp lại tiếng cười của Mị là nhiều giọng cười khác, trong không trung khẽ vang lên những giọng nói lạ kỳ: " Hi...hi....Đi...chơi...nào...." " Nhanh...lên...He...he..he....Nhanh....lên...." " Mị....Mị....Mị....tới....rồi....Hí....hí....hí...." Đâu đó trong làng bất chợt vang lên tiếng chó tru: " À...hú......à....hú.....hú...." [......] Nằm trên giường, thầy Lương bất chợt tỉnh giấc, ông mở to hai mắt, tiếng chó tru vào giữa đêm thêm một lần nữa khiến thầy Lương không ngủ được. Những ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, mặc dù đã tìm ra cách, tìm được người hóa giải bùa yểm của Cao Côn lên long mạch của làng Văn Thái, nhưng suốt từ tối đến giờ, thầy Lương vẫn bồn chồn không yên. Một linh cảm xấu vẫn đang hiển hiện trong tâm trí ông rằng mọi chuyện vẫn còn nhiều bí ẩn. Bản thân là một thầy bùa mang trong mình kiến thức uyên thâm, từng là đệ tử chân truyền của vị đạo sĩ mai danh ẩn tích bên Trung Quốc. Cho dù hiện tại khả năng của thầy Lương đang bị kìm hãm, hạn chế bởi thầy đang ở trong khu vực kết giới do thuật trấn yểm của Cao Côn tạo ra nhưng với thiên phú trời ban từ khi sinh ra, thầy Lương biết từ lúc con cá trắng chết quẫy lên khỏi miệng giếng, rồi sau đó nước giếng bị nhiễm độc là chướng khí của làng qua mỗi ngày lại càng tích tụ nhiều hơn. Ban đêm xuống ma quỷ hoành hành, âm binh, cô hồn lang thang vất vưởng. Ban đầu thầy Lương chỉ nghĩ đó là do long mạch bị kìm tỏa, vượng khí biến mất khiến cho âm khí bắt đầu tràn lan....Đêm nào chó cũng tru lên một vài tiếng dai dẳng, không nhắc đến bởi trước mắt, lo hóa giải trấn yểm của long mạch là điều quan trọng nhất, nhưng bên cạnh đó cái chết của con Vàng cùng với cái chết của Mão vẫn còn là điều mà thầy Lương băn khoăn cả ngày hôm nay. Mọi chuyện trong làng không chỉ dừng lại ở vấn đề long mạch..