Miêu Hành Bá Đạo
Chương 10 : Tân văn
Cứ như vậy, bác sĩ Mao siêu cấp nghiêm cẩn lại lãnh đạm cùng vĩnh viễn tràn ngập sức sống, não tàn vô cực hạn đại tác gia bắt đầu cuộc sống ở chung của bọn họ.
Mà những sự tình không hay ho Mao Thư Trần suy nghĩ trước đó cũng không phát sinh, một chuyện cũng không phát sinh, có thể nói hai người bình bình an an vượt qua tuần thứ nhất ở chung.
Một tuần qua đi, tim Mao Thư Trần bị treo gắt gao rốt cuộc có thể thả xuống: tuy rằng Hà Trung Toàn này thoạt nhìn không có não, còn luôn gặp rắc rối nhưng liên tưởng đến thân phận ‘tài nữ tác gia’ của hắn, nghĩ con người hắn không phải nhìn qua mạnh mẽ như vậy, thậm chí nội tâm có thể phi thường trầm ổn. Hơn nữa một tuần ở chung này, tuy rằng mỗi ngày đều phải đối mặt với nhiệt tình tiếp đón quá mức của hắn, nhưng hắn không có làm cho mình gặp phiền phức gì… Nghĩ như vậy, Mao Thư Trần đem cấp bậc nguy hiểm của Hà Trung Toàn từ 100 giảm xuống còn 60, biến thành cấp bậc ‘còn chờ quan sát’.
Chỉ là đối với một gã bác sĩ khoa tiết niệu ngày ngày từ sáng đến tối, thậm chí suốt đêm trực ban không dùng giá trị bình thường để suy nghĩ, hắn căn bản tưởng tưởng không ra cuộc sống của một tác gia là như thế nào.
— Hà Trung Toàn đã nhiều ngày sở dĩ thành thành thật thật buồn bực trong thư phòng không ra, hoàn toàn bởi vì hạn cuối giao bản thảo của hắn đã đến.
Hà Trung Toàn nôn nóng chấp tay sau mông thong thả bước trong thư phòng, kiểu đầu hơn 500 đồng của hắn sớm bị hắn vò thành ổ gà. Giá sách vốn ngay ngắn chỉnh tề nhất cũng bị hắn quăng lung tung khắp nơi, có quyển còn đang lơ lửng đảo vài vòng trên không. Hắn vung tay lên, quyển sách kia liền bay đến tay hắn, hắn lại vung lên, quyển sách kia liền soàn soạt lật từ đầu đến cuối, sau đó liền bị hắn ghét bỏ một lần nữa ném lên mặt đất.
Ngoại trừ sách ra, còn có báo chí, tạp chí đều bay múa trong không trung, theo hắn gọi bay nhanh vũ động, nhưng này đó đều không làm cho Hà Trung Toàn xuất hiện linh cảm sáng tác.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn tràn ngập buồn rầu, đôi mắt đen tràn đầy nét nặng nề, một bộ dáng chó nhà có tang không hay ho.
Bởi vì nôn nóng cùng buồn rầu, yêu lực của hắn hoàn toàn không khống chế được, không chỉ có lổ tai, cái đuôi hiện ra, thậm chí hai tay hai chân đều biến thành chân chó.
Đệm thịt thật dày mang theo thô ráp giữa lớp lông mao mềm mại đặt lên bàn phím, móng chó thật dài làm cho bàn phím đều là những vết cắt.
“Uông ngao… Ta lệnh cho mi mau biến trở về!!!” Hà Trung Toàn táo bạo hướng về chân chó của chính mình gào to. Từng tác gia đều trải qua hạn cuối giao bản thảo, không giống nhau chính là chỉ có rất ít người sẽ bảo trì tâm tính vững vàng đối mặt với hạn cuối giao bản thảo — trong số bọn họ có nghiêm khắc yêu cầu bản thân hoàn thành bản thảo trước hạn cuối, còn một bộ phận giống như chó chết, vô vạn kéo dài thời gian giao bản thảo.
Mà từ trước nay, chó ngốc ngay thẳng đến bây giờ đều không có học được bản lĩnh giả chết, mỗi lần mắt thấy đến ngày giao bản thảo, hắn liền nôn nóng như đến kỳ động dục, trong miệng ô ô kêu cái gì mà bản thân cũng không hiểu, hai mặt đỏ đậm, bộ lông bẩn thỉu, đầu sắp nổ tung.
Khi chuông điện thoại trong thư phòng vang lên, những bộ sách đang bay múa bên cạnh Hà Trung Toàn bỗng chốc đứng lại giữa không trung, ngay cả Hà Trung Toàn cũng cứng ngắc không nhúc nhích.
Nhưng tiếng chuông không có dừng lại, vẫn như trước không nhanh không chậm vang lên.
Giống như ở trên đã nói, Hà Trung Toàn còn chưa học được cách giả chết, cho nên trong lòng hắn nhanh chóng tràn ngập bất mãn, nhưng vẫn chậm chạp cầm lấy điện thoại, đặt lên tai nghe. Cùng lúc đó, sách bên người hắn cũng từ giữa không trung rơi xuống đầy mặt đất.
“Này, Tâm Trung Khả Nhân lão sư, bộ mới của ngài tiến triển tới đâu rồi?” Đầu kia vang lên một giọng nam khàn khàn dịu êm, Hà Trung Toàn thậm chí có thể nghĩ đến lúc người đàn ông đang nói lời này, khóe miệng nhất định hơi nhếch lên.
“Ách…” Hà Trung Toàn phi thường cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Anh cũng biết, những thứ như linh cảm này nọ…”
“Tóm lại chính là bút của cậu một chút cũng chưa nhích được đúng không?” Đầu kia vang lên tiếng người vẫn dịu êm như thế, nhưng Hà Trung Toàn khẳng định, lông mày hắn hiện tại nhất định nhẹ nhàng nhíu lại.
Hà Trung Toàn ho khan một tiếng: “Này, Mạnh ca, gần đây tôi được dì cả đối đãi như con trai ruột, vẫn còn trong nhà tôi đây!” Hà Trung Toàn không biết nói dối, nói một lời nói dối quá gập ghềnh.
Người được gọi là Mạnh Ca chính là biên tập phụ trách của Hà Trung Toàn, tên đầy đủ là Mạnh Nam, phụ trách nhận bản thảo, sửa chữa, xuất bản các tác phẩm của ‘Tâm Trung Khả Nhân’, bình thường cũng sẽ cùng hắn thảo luận nội dung của sách mới, cả nhà xuất bản ngoài trừ hắn cùng với chủ biên ra không ai biết Tâm Trung Khả Nhân trên thực tế là một người đàn ông cao lớn, thô kệch, dị thường không biết điều. Bởi vì tính cách hắn dịu dàng, lại thập phần cứng cỏi, cho nên phi thường thích hợp tiến hành thúc giục bản thảo. Hắn năm nay 35 tuổi, so với Hà Trung Toàn được cho là 28 tuổi lớn hơn không ít, nhưng vẫn kiên trì gọi Hà Trung Toàn là ‘lão sư’, xem như nể mặt mũi hắn. Cho dù Hà Trung Toàn muốn tha bản thảo, cũng phải cẩn thận ngẫm lại nên đối đáp với đại ca này như thế nào.
Ở đầu bên kia điện thoại, Mạnh Nam nghe được lý do này của hắn, tạm dừng trong chốc lát, tiếng động ngón tay đánh lên mặt bàn truyền đến qua điện thoại: “… Lão sư, cho dù cậu muốn tha bản thảo, cũng phải đổi cái lý do đứng đắn hơn có phải hay không? Cho dù thật sự là nữ tác giả cũng không có tình huống ‘một tháng đến một lần, một lần đến một tháng’.”
Hà Trung Toàn đỏ mặt nói: “Chỉ là, chỉ là tôi thật sự không viết ra được… Đề tài nghệ nhân gia công kim cương lần trước thật sự rất phí tiền!”
“Thế 6 khách trọ kia đâu? Tuy rằng đề tài hơi cũ nhưng tôi tin tưởng lão sư ngài vẫn có thể viết ra được khác biệt.”
Hà Trung Toàn vươn móng vuốt nhức đầu: “Tôi thật sự quảng cáo cho một người thuê phòng, nhưng hắn không đồng ý cùng tôi tinh thần phân liệt diễn 6 người.”
Mạnh Nam lại trầm mặc: ” — Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Hà Trung Toàn đang cầm điện thoại cúi đầu xuống.
“Lão sư, ngài thật sự một chút ý nghĩ đều không có sao?” Mạnh Nam đối với việc này phi thường buồn rầu, Hà Trung Toàn có tài, thật sự rất có tài, nhưng đối với một tác giả mà nói có tài thôi chưa đủ, có đôi khi cũng cần phải đón ý nói hùa thị trường. Hắn trước đó cũng thảo luận qua rất nhiều đề tài với Hà Trung Toàn, cắt bỏ một ít đề tài quá mức bình thường hoặc không dễ dàng phù hợp thị hiếu, sau đó, số đề tài thích hợp để viết không tính nhiều lắm.
“Muốn nói đề tài cũng không phải không có…” Hà Trung Toàn ma xui quỷ khiến mở miệng.
“Hửm?” Giọng nói Mạnh Nam hơi cao lên, chỉ cần tác giả nguyện ý viết, có ý nghĩ, như vậy cái đề tài gì cũng không phải vấn đề quá lớn.
“Tôi muốn viết một câu chuyện về bác sĩ khoa tiết niệu vừa khiết phích lại biệt nữu (vừa thích sạch sẽ lại không được tự nhiên).
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
12 chương
122 chương
91 chương
18 chương
31 chương
7 chương