Mịch ái truy hoan
Chương 9 : Chương 4.1
Sự việc đã bại lộ dưới tình huống này, không biết rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Anh của Lã Tân Mạn kiêm trình chạy trở về, trực tiếp chỉ huy. Công việc hàng đầu, chính là lập tức giúp cha mẹ quay lại bệnh viện chính mình để phục vụ, sắp xếp vào ở phòng bệnh hạng nhất. Lã phụ là phó viện trưởng tiền nhiệm, Lã mẫu là giáo sư dạy dỗ không ít bác sĩ học viện y bổn viện, hầu hết y hộ viên chức đều toàn lực ứng phó.
Loại thời điểm này, Lã Tân Mạn lại lui thành một khối. Cô như một đứa trẻ bị đặt nhầm chỗ, ở trong tiếng người chẩn đoán ồn ào như nước chảy, ngoan ngoãn đợi ở góc, một nơi kín đáo nhất.
Nhưng ở lại phòng bệnh lâu nhất cũng là cô. Đợi khi anh hai cô trong tình huống hai việc công và tư phát hiện khác lạ, Lã Tân Mạn đã hơn một tuần không đi học, đều ở bệnh viện cùng cha mẹ.
Vừa tra ra –
Lã gia đại ca tức đến thiếu chút điên mất!
Em gái nhìn như nhu thuận, hôm trước vẫn còn đi đến trường bình thường, cư nhiên đã bị đuổi học! Chẳng những bị đuổi học, còn nói dối!
Cũng là một nháo như vậy, mọi người trong khoa mới phát hiện, Lã chủ nhiệm chẳng những có một cô em gái nũng nịu, hơn nữa, lúc anh mắng em gái cũng giống như mắng nhóm bác sĩ trong viện, hoàn toàn không lưu tình, đập bàn, rống giận đều có, cho dù cửa phòng chủ nhiệm khóa chặt bên ngoài vẫn là nghe thấy tình hình chiến đấu khủng bố.
Đáng sợ nhất là, cô em gái này…… như thế nào rất nhìn quen ? Cô ấy…… đã từng tới khoa, nhưng, là tới tìm một người khác.
Mà tại loại thời buổi rối loạn này, không ai dám ở trước mặt chủ nhiệm nói nhiều một chữ, liền ngay cả Hoàng Giai Cần cũng đều lựa chọn trầm mặc, trước giữ bí mật có vẻ tốt.
Nếu để Lã Nho Hạo biết em gái mà anh bảo hộ quản giáo nghiêm mật chu đáo, cư nhiên là theo tay chơi thanh danh vang dội nhất trong viện……
Quả bom nguyên tử này rơi xuống đầu thì dù là bị đuổi học, nói dối tất cả đều sẽ biến thành bé nhỏ không đáng kể! Lã Tân Mạn, Chúc Bỉnh Quân hai người đều đã phi thường, phi thường, phi thường thảm, thảm đến không có người có thể tưởng tượng nổi.
“—Hệ ngoại ngữ rất khó học sao? Không cần tính toán, không cần đọc lịch sử, học tiếng Anh học từ nhỏ đến lớn đại, hệ ngoại ngữ còn học được đến bị đuổi học? Em rốt cuộc còn có thể làm cái gì?” Giọng tức giận mắng thẳng rơi ra ngoài văn phòng.
Nghe một chút, này căn bản là ba ba đang mắng con gái đi! Giống như là anh trai mắng em gái sao ?
Lã Tân Mạn không biết ngập ngừng trả lời cái gì, lại chọc giận Lã Nho Hạo!
“Không có hứng thú? Không có hứng thú sẽ không học? Em lại đối với cái gì có hứng thú? Lại học đến cái gì?” Có người tức đến đập bàn,“Có phải lên đại học kết giao bạn bè hư hỏng hay không? Em thành thật nói đi!”
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh thon dài tiêu sái theo bên cạnh mọi người vây quanh ở bên ngoài nghe lén đi qua, anh đi nhanh, không chút do dự đi hướng văn phòng chủ nhiệm, thân thủ chuẩn bị mở cửa –
“Chờ một chút! Bác sĩ Chúc, chủ nhiệm đang ở……” Thư ký chủ nhiệm vội vàng ra tiếng ngăn lại.
Chúc Bỉnh Quân căn bản tai không nghe thấy, anh mở cửa, trực tiếp đi vào.
Sau khi đi vào, muốn dùng hết toàn bộ ý chí, mới có thể khắc chế chính mình, không nhìn tới cái tiểu nữ sinh vẻ mặt nước mắt co rúm lại ở một bên kia.
Lã Nho Hạo đang trong cơn thịnh nộ thấy anh tiến vào, cũng sửng sốt một chút, lập tức lãnh nghiêm mặt, trực tiếp hạ lệnh trục khách:“Bác sĩ Chúc, cậu đi ra ngoài trước, tôi có chút việc riêng tư.”
“Độ bình giám báo cáo năm nay sơ thảo đã xong, chủ nhiệm muốn xem trước một chút hay không?” Chúc Bỉnh Quân không nhanh không chậm, giơ lên một tập giấy trong tay.
Chuyện bình giám của bệnh viện không phải là nhỏ, là buổi diễn thuyết vào đầu hàng năm, Lã Nho Hạo quả thật có hạ lệnh, kêu Chúc Bỉnh Quân phụ trách bình giám báo cáo chính quy của khoa, cũng có giao phó anh nhất định phải cố gắng tăng tốc hoàn thành, không cho phép trì hoãn.
Nhưng là, tại thời điểm mấu chốt này đưa báo cáo lại đây……
Chỉ thấy Lã Nho Hạo sắc mặt một trận xanh, một trận trắng, đấu tranh tư tưởng một lát, rốt cục vẫn là công việc tạm thời chiến thắng phẫn nộ. Anh ấy căm giận nói:“Đưa báo cáo lại đây.”
Báo cáo vừa lấy đến trên tay, hai vị bác sĩ lập tức bắt đầu thảo luận. Lã Tân Mạn bị lặng ở một bên bắt tay vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không bằng nói rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
“Chỗ này, tôi không phải đã nói qua, không thể viết như vậy sao?” Lã Nho Hạo một mặt nhìn báo cáo, một mặt nhăn mày rậm lại, còn vùi đầu sửa chữa,“Nói lại với cậu trọng điểm một lần …… Meo Meo, em đi về trước. Bất quá anh nói còn không có xong, tối nay nói sau.”
Nguy hiểm thật, tạm thời được giải cứu ; Chính là, hoàng tử đến giải cứu cô, ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái.
Từ sau khi anh cô trở về, Chúc Bỉnh Quân giống như là tiêu thất trong thế giới của cô. Hai người hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt, nói chuyện, ngay cả cô vụng trộm gọi điện thoại, gửi tin nhắn qua, đều không có hồi âm.
Vốn nghĩ chị Giai Cần sẽ lập tức nói cho anh cô về cô cùng Chúc Bỉnh Quân; Nhưng là, cách nhiều ngày như vậy, bùng nổ cũng là chuyện cô bị đuổi học.
Sợ lâu như vậy, nhưng là hiện tại đuổi học loại việc nhỏ này, cô giống như một chút cũng không để ý.
Ngày đó rõ ràng anh buông hết thảy chạy tới cùng cô, rõ ràng cho cô một cái ôm gắt gao kiên định, mãi đến khi…… mãi đến khi chị Giai Cần đến.
Mãi đến khi…… anh biết thân phận của cô – em gái ruột người lãnh đạo trực tiếp của anh.
Nghĩ đến đây, biểu tình của cô càng bi thảm.
Phải, cô ngay từ đầu đã biết anh là ai, cũng biết cô không nên tiếp cận anh. Nghĩ đến chỉ cần vụng trộm, cẩn thận tính chuẩn lúc anh hai không ở đây đi gặp anh, sẽ không có việc……
Đương nhiên, Lã Tân Mạn không có đến loại trình độ chính xác này, nghĩ đến không thể lừa gạt được cả đời. Nhưng, cô mặc dù ở bên ngoài nhu thuận cố ép xuống ức chế, nhưng vẫn còn một viên nhảy lên, thậm chí có chút phản nghịch, theo bản năng muốn khiêu chiến nguy hiểm.
Tuy rằng biết sẽ thực thảm, cô vẫn là…… dường như bị quỷ che mắt tiếp cận anh.
Anh tức giận sao? Tức cô lừa gạt, giấu diếm? Nếu ngay từ đầu biết cô là em gái Lã chủ nhiệm, anh nhất định sẽ bảo trì khoảng cách, dù sao, toàn thế giới đều sợ anh trai cô ……
Thực trầm trọng chậm rãi đi trở về phòng bệnh hạng nhất của cha, Lã Tân Mạn kinh ngạc phát hiện, ngoài ba đang nghỉ ngơi còn có mẹ cô cũng ở đây.
Lã mẫu chịu là vết thương nhẹ, không cần nằm viện. Vài ngày gần đây tuy rằng trên người còn có thương, nhưng là cử động đã tự nhiên, chính như mọi người đoán trước, giáo sư lập tức về tới cương vị công tác là việc sớm muộn.
Nhưng là giờ phút này bà đang ngồi ở trước giường của chồng, giống như đang ngẩn người. Hoàng hôn bên trong, Lã Tân Mạn đột nhiên từng đợt kinh hãi – người mẹ luôn luôn giỏi giang kiên cường, vĩnh viễn tràn ngập năng lượng, cư nhiên……
Cư nhiên, thoạt nhìn rất già.
Cha cũng vậy. Tình trạng phục hồi như trước kia sau khi phẩu thuật cũng tốt, nhưng người cha trong ấn tượng luôn tây trang thẳng, trong nho nhã mang theo uy nghiêm lại tóc rối loạn, thân áo ngủ, tình cảnh ngay cả hành động đều phải người nâng…… Vẫn là làm cho Lã Tân Mạn phi thường hỗn loạn, thậm chí là sợ hãi.
“Mẹ.” Cô nhỏ giọng gọi.
“A, Meo Meo.” Lã mẫu nghe tiếng như ở trong mộng mới tỉnh, quay đầu nhìn con gái. Bà híp mắt nhìn đã lâu, mới thì thào nói:“Con…… đã lớn như vậy.”
Một câu không hiểu đầu đuôi này làm cho Lã Tân Mạn toàn thân lạnh cả người,“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có cái gì không thoải mái sao? Con lập tức gọi anh hai lại đây –”
“Không cần, anh con gần đây làm cho mọi người đều thực khẩn trương.” Lã mẫu mệt mỏi cười cười,“Con tới bồi ba mẹ ngồi một chút.”
Cô đến gần, mới phát hiện, tay cha và mẹ là nắm cùng một chỗ.
Từ khi có trí nhớ tới nay, cha mẹ vĩnh viễn mỗi người một việc, trừ phi ngày lễ đặc biệt, nếu không cả nhà ngay cả cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm đều rất ít. Lần này sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, người nhà nhưng thật ra bởi vậy được chặt chẽ ở chung một đoạn thời gian, chẳng qua, là ở trong bệnh viện –
“Bị anh con mắng sao?” Lã phụ ngồi dựa vào đầu giường, suy yếu nhưng ôn hòa nhìn con gái duyên dáng yêu kiều,“Gần đây con cũng không đi học, ở lại bên này bồi ba ba, không quan hệ sao?”
“Con…… đã bị đuổi học.” Đầu cô đều không nâng lên được, thực gian nan báo cáo,“Thi cũng không thi tốt, sau đó…… lúc lão sư điểm danh lại…… không tới.”
Cha mẹ đều không có bộ dáng thực kinh ngạc, đại khái đã nghe nói.“Như vậy a.”
Vốn nghĩ đến sẽ là tận thế, không nghĩ tới khi sự việc thật sự đã bại lộ, cũng không khủng bố như vậy.
“Kia, chuẩn bị thi chuyển trường, hoặc là……” Thân là giáo sư Lã mẫu tính toán,“Hoặc là sang năm lại thi một lần? Hiện tại bắt đầu chuẩn bị, tìm lão sư đến học bổ túc, hẳn là có thể thi được điểm cao.”
“Con không muốn đi học.” Không biết không nên dũng khí, Lã Tân Mạn đột nhiên đánh gãy mẹ, thốt lên.
Ba mẹ Lã gia đều kinh ngạc nhìn cô. Con gái nhỏ luôn luôn tĩnh quá đáng cư nhiên nói trách móc, hơn nữa, nói được chém đinh chặt sắt như vậy, thật sự thực dị thường.
“Làm sao có thể không đi học? Con ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp –” Lã mẫu không kiên nhẫn nói.
Lã phụ nắm chặt tay vợ một chút, ý bảo bà đừng vội mắng con gái, sau đó, thực từ ái nhìn Lã Tân Mạn, nhẹ hỏi: “Vậy con muốn làm cái gì, Meo Meo?”
Kết hôn. Cô thiếu chút nữa lại thốt lên.
Cô thật sự muốn kết hôn. Ở nhà giúp chồng dạy con, làm cái loại hang ngày xem thấy trên phim ảnh, rất có khuynh hướng cảm xúc làm mẹ. Công việc của ông xã việc một chút cũng không sao, đi ra ngoài hộp đêm chơi đùa xã giao cũng không sao, chỉ cần anh ta cuối cùng vẫn trở lại bên người cô, cho cô một cái mỉm cười ôn nhu.
Cô sẽ ngoan ngoãn phục tùng anh ta, hỏi han ân cần, khúm núm cũng không sao –
Trong bất tri bất giác, cô đã muốn đem Chúc Bỉnh Quân trở thành nam nhân vật chính trong mộng tưởng hão huyền của chính mình.
“Con xem, con ngay cả chính mình muốn làm cái gì cũng không biết, như vậy –” Lã mẫu lại không nhịn được.
Lã phụ đột nhiên thở dài một hơi, đem vợ giật nảy mình.
“Làm gì phải như vậy? Đời người tựa hồ cũng không cần mỗi một bước đều tính toán rõ ràng, kết quả là vẫn có khả năng một cái ngoài ý muốn, liền tan thành mây khói.” Ông tiếng nói suy yếu lại ôn hòa.
“Ba ba……”
“Mấy ngày nay ba ba suy nghĩ rất nhiều, cũng hàn huyên rất nhiều với mẹ con.” Ông nói cho con gái,“ Trong nháy mắt ba ba xe bị đụng, ý niệm duy nhất trong đầu là, từ nhỏ đến lớn đều không có hảo hảo cùng các con.”
“Ba ba hiện tại không có việc gì thì tốt rồi!”
Lã phụ mỉm cười, khóe mắt tất cả đều là nếp nhăn hiền lành,“Con vẫn đều thực ngoan, cũng không dám để cho người lớn quan tâm; Cũng bởi vì này dạng, chúng ta chưa bao giờ biết con rốt cuộc muốn cái gì, không vui cái gì. Meo Meo, muốn làm cái gì thì đi làm đi, ba mẹ sẽ ủng hộ ngươi.”
“Nhưng là ít nhất phải tốt nghiệp đại học đã.” Lã mẫu cường hãn cả đời vẫn lo lắng như cũ.
“Ai, coi như hết, tốt nghiệp đại học thì thế nào, một lần đụng xe, có văn bằng đại học cũng sẽ không chết chậm hơn.” Lã phụ tay kia vỗ vỗ vợ,“Cùng lắm thì chúng ta muôi con gái cả đời, cũng không phải nuôi không nổi.”
Kỳ thật chính là đối thoại rất đơn giản, lại làm cho Lã Tân Mạn chống chịu không được, nhiều cảm giác không ngừng mãnh liệt lắm, cô đành phải tùy tiện tìm cái lý do, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, muốn tìm một góc không người trốn đi.
Nghiêng ngả lảo đảo, cô mờ mịt đi vào cửa sau ngoài bãi đỗ xe nhỏ. Ngã ngồi ở bên bồn hoa, cô đem khuôn mặt vùi vào trong lòng bàn tay, thật sâu hít thở, một chút, lại một chút –
Cô thiếu chút nữa liền mất đi cha mẹ. Vẫn cảm thấy xa cách, nghĩ đến cha mẹ vĩnh viễn coi trọng nhất là sự nghiệp, thậm chí hoài nghi quá tình yêu của bọn họ; Nhưng tại lúc sống chết trước mắt, cha cô nghĩ đến lại vẫn là người nhà.
Vì sao phải chờ tới tai nạn xe mới có thể nghĩ vậy ?
Cô thật tình muốn là cái gì? Có phải bắt đầu từ giờ phút này nên chặt chẽ nắm lấy hay không?
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
76 chương
53 chương
144 chương
867 chương
1 chương
9 chương