Mịch ái truy hoan
Chương 5 : Chương 2.1
Trong trường đại học, dưới gốc đại thụ thanh u yên tĩnh. Tốp năm tốp ba sinh viên ngồi ở ghế dài, hưởng thụ thời gian ưu nhàn sau giữa trưa.
“Ha ha ha!” Một trận tiếng cười thanh thúy dễ nghe vang lên,“Trời ạ, Meo Meo học tỷ, chị cũng quá khoa trương rồi!”
Lã Tân Mạn ngồi ở giữa – người được nhóm học muội gọi bằng biệt danh là Meo Meo — bất đắc dĩ thở dài một hơi. Thân là học tỷ, lại luôn bị nhóm học muội cười nhạo, cô sớm đã thành thói quen.
“Trong cùng một thời gian, có thể chạy ba phòng học giúp điểm danh, bút tích còn không giống nhau!” Cam Huệ học muội đầu tiên cười hớn hở nói: “Meo Meo học tỷ thật sự là danh bất hư truyền!”
“Hôm nay đặc biệt mạo hiểm, khi chuyển phòng học đang chạy như điên ở trên hành lang , bị trợ giảng gặp được!” Một học muội khác âm điệu cũng hưng phấn dâng cao,“Kết quả Meo Meo học tỷ chỉ cười với trợ giảng một cái, trợ giảng đã cho chị ấy đi rồi!”
“Chị đã bị đuổi học, cho dù bị bắt, cũng có thể làm gì được chị ?” Lã Tân Mạn nhún nhún vai, miệng tận lực giả bộ thoải mái.“Dù sao chị nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại không thể ngồi ở nhà nên đến trường học giúp các em thôi.”
Tuy rằng miễn cưỡng cười vui, nhưng mỗi người đều nghe được cô đơn trong giọng nói.
Nhóm cô gái vừa rồi vẫn còn cười nói hớn hở, đột nhiên đều tĩnh lặng lại. Nửa ngày, mới có học muội nhỏ giọng hỏi:“Meo Meo học tỷ, đã bắt đầu học kỳ lâu như vậy, người nhà chị còn chưa phát hiện sao?”
Lã Tân Mạn lại là miễn cưỡng cười cười,“Chị mỗi ngày vẫn là giả bộ đi học, hơn nữa, người nhà của chị đều bề bộn nhiều việc.”
“Đến việc chị bị đuổi học cũng không biết?” Học muội đồng tình sờ sờ cánh tay của cô,“Meo Meo học tỷ, nếu ba mẹ chị biết, chị …… sẽ thực thảm rồi ?”
“Ba mẹ chị thì không sao, chủ yếu là anh chị……” Nói xong, Lã Tân Mạn nhịn không được đánh cái rùng mình.
Cô là hòn ngọc quý trên tay mà cha mẹ trung niên mới có, không tính là cưng chiều, nhưng cũng rất ít thật sự ra mặt giáo huấn cô — đương nhiên cũng là bởi vì cha mẹ bận bịu công việc.
Nhưng, này không nhắc tới, Lã Tân Mạn chính là không lo không cầu lớn lên, bởi vì cô còn có một người anh!
Lã gia đại ca từ nhỏ thông minh ổn trọng, đối với em gái yêu quý bụng làm dạ chịu, nhận trách nhiệm quản giáo. Lã Tân Mạn dưới sự giám sát của anh trai tài cao vĩ đại, khổ sở trưởng thành.
Là nói a, như thế nào đều là nam nhân, có loại như anh trai cô nề nếp tới cực điểm, cũng có giống như Chúc Bỉnh Quân dùng cười nói để đối xử người khác như vậy, chưa nói đến việc gì chì là về mặt hình tượng tiêu sái ? Kém thật nhiều a.
Nghĩ đến Chúc Bỉnh Quân, nghĩ đến cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia, dáng người thon dài, mi mắt hơi nhướng biểu tình cười như không cười…… Tim của cô đột nhiên bình bịch bình bịch, dùng sức nhảy mạnh.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ở hộp đêm, toàn bộ ánh mắt của cô liền bị hấp dẫn, rốt cuộc dời không đi. Tuy rằng cũng hiểu được chính mình nông cạn, còn bị nhóm học muội giễu cợt nói chỉ số thông minh thoái hóa, nhưng là –
Ai, còn có ai so với nhóm học muội càng hiểu biết cô chứ ?
Các cô đều là từ thời tiểu học, trung học đi lên cùng nhau, nhóm học muội cùng Lã Tân Mạn có giao tình thâm hậu, cũng đều hiểu biết thật sâu, Meo Meo học tỷ nhìn như vạn người mê này, trong lòng cũng là bé ngoan nhu thuận quy củ; Cho dù người theo đuổi không thiếu nhưng do cô ở trong sự bảo hộ của mọi người, dưới sự quản giáo của anh trai, thủy chung không rơi vào lưới tình.
Cũng đến lúc rồi!
Cho nên, từ khi biết Meo Meo học tỷ tiếp cận vị bác sĩ Chúc này, nhóm học muội lập tức nghĩa bất dung từ hợp thành đoàn người thân hữu nhiều mưu trí, vận dụng tất cả trí tuệ, cố gắng giúp cô thu thập tin tức, phân tích tình hình chiến đấu, bắt chước tình cảnh……
“Đến đây đến đây!” Đột nhiên, học muội bên cạnh lấy khuỷu tay huých cô một cái, ra sức áp xuống nhưng lại khó nén hưng phấn mà thông báo cho cô,“Học tỷ, nhanh chút, người đến rồi!”
“Các em thật là lợi hại, cư nhiên có thể tra được hành trình của anh ta ?!” Lã Tân Mạn cả người tán thưởng. Ngay cả khóa học mà Chúc Bỉnh Quân mỗi học kỳ đều đến trường học cũng có thể tra được, nhóm học muội đều có thể đi mở phòng trinh thám.
“Đừng lãng phí thời gian, mau đi qua!”
“Chờ một chút, trước sửa sang lại trang phục dung nhan……”
“Trang điểm lại trước mới đúng, mau đưa má hồng ra đây nữa!”
Sau một trận luống cuống tay chân, Lã Tân Mạn bị một phen đẩy dời đi vòng vây, còn có chút khiếp đảm quay đầu nhìn nhìn nhóm học muội.
Nhóm học muội lập tức giả bộ thành người qua đường, nhìn bầu trời, nhìn, nhìn cây, nói chuyện phiếm…… Hoàn toàn bỏ mặc.
Lã Tân Mạn đành phải kiên trì tiến lên, chiếu theo kịch bản có sẵn, ngăn trở đường đi của anh ta –
“Ngay cả ở trong này cũng gặp được cô?” Chúc Bỉnh Quân đương nhiên là thấy cô, cũng thấy một đám cô gái lén lút kia, khóe miệng nhịn không được nói.“Hiện tại lúc này…… Các cô đều trốn học sao?”
Trốn học là nhóm học muội, cô không có; Trên thực tế, nàng căn bản ngay cả trường học cũng không có.
Nhưng Lã Tân Mạn không nhiều lời, chính là ngây ngốc nhìn anh.
Làm sao có thể đẹp như vậy chứ? Áo sơmi trắng, quần dài sẫm màu, cho rằng rất đơn giản, lại rất có khuynh hướng cảm xúc. Ở hộp đêm, ở bệnh viện, ở trường học…… Mặc kệ ở đâu, anh ở trong đám người, vĩnh viễn là người hấp dẫn ánh mắt cô nhất.
Đối với vẻ mặt chuyên chú của cô, Chúc Bỉnh Quân bên trong bất đắc dĩ còn mang theo chút tò mò, rốt cuộc là bối cảnh cùng gia đình như thế nào, dưỡng ra một cô gái quỷ dị như vậy?
Hơn nữa, thời gian này bị cô làm cho tâm thần không yên, cảm thấy dường như đến đâu cũng đều gặp được cô, quỷ ảnh lay động, nhiễu loạn tâm tình bình tĩnh từ trước tới nay của anh.
Cứ để vậy mãi cũng không được, không bằng giải quyết một lần đi.
Lập tức anh hai tay ôm ngực, giống như ưu nhàn đứng yên, giơ giơ cằm lên với cô ,“Nói đi, cô luôn luôn xuất hiện trước mặt tôi, rốt cuộc muốn thế nào?”
“Em…… Em chỉ là muốn nhìn thấy anh.” Cô ngập ngừng trả lời.
“Hiện tại cô đã thấy, có lời gì muốn nói?”
Ánh mắt cô mở thật to, “Em, em, em……” Nửa ngày không thể nói rõ, cư nhiên là lắp bắp, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên theo.
“Cô ngay cả chính mình muốn cái gì cũng không biết, cứ như vậy đuổi theo con trai ?” Chúc Bỉnh Quân nghĩ đến bộ dáng cô ngày đó cùng bác sĩ Lưu song song rời đi, miệng tựa như van vòi nước bị hư (TNV: woa, anh ăn giấm sao ^O^),“Ở quán đêm tùy tiện coi trọng ai, liền đi theo sao? Cha mẹ cô, lão sư đều dạy cô như thế nào ? Hay là đám tỷ muội kia trợ giúp?”
“Chúng em…… Là em……” Lã Tân Mạn bị nói á khẩu không trả lời được. Cho dù có gì nói muốn nói, cũng bị giáo huấn mang theo lạnh nhạt trong miệng anh làm sợ tới mức cũng không nói ra được.
“Cô đã muốn qua hai mươi tuổi, cũng không phải tiểu nữ sinh, nhưng chỉ số thông minh như thế nào tựa hồ còn dừng lại ở thời kì cô bé?” Anh giống như buông tha cho lắc đầu,“Ngoài trường học ra, thế giới còn rất lớn, có rất nhiều người, rất nhiều việc đáng để cô chú ý –”
Ngay cả vui chơi Chúc Bỉnh Quân đều đặt ra mục tiêu rõ ràng, đương nhiên khinh thường loại nhàn nhàn không có việc gì làm này, cuộc sống không hề có phương hướng, cuộc sống ngu muội không có phiền não!
“Xin cô trước khi làm rõ ràng chính mình muốn nói cái gì đừng phiền tôi nữa!”
Sau khi bỏ xuống câu này, anh ở trước mắt bao người, nghênh ngang mà đi.
———————
“Em đã nghĩ rõ ràng. Em muốn anh làm bạn trai của em!”
Ba tuần sau, lời thổ lộ mang tính chấn động, cùng với một bó hoa bách hợp, tại ba giờ hai mươi phút chiều, làm cho y tá tiểu thư ra ra vào vào, dì thư ký, cùng với nam nhân vật chính bị thổ lộ, tất cả đều ngây người.
Lời thổ lộ chi tiết nói rằng, một thân váy âu phục tuyết trắng, cùng bó hoa bách hợp cô ôm trong lòng chiếu rọi lẫn nhau, thuần khiết như nhau, tản ra hương thơm mê người.
Nhưng là, Chúc Bỉnh Quân là cả kinh, bị cái loại lời nói thẳng thắn không hề cố kỵ này làm chấn kinh nói không nên lời.
Ngây người một lúc lâu, anh mới hồi phục tinh thần lại, vị tiểu thư này thổ lộ về thời gian, địa điểm tất cả đều không đúng, bên cạnh có nhiều người xem lắm, toàn bộ rất vớ vẩn đi!
Lập tức anh đứng dậy, tiếp nhận bó hoa bách hợp kia, đưa cho thư ký tròng mắt đều mau rớt ra bên cạnh, thuận thế đem đẩy cô ra bên ngoài.“Lí tiểu thư, phiền cô một chút.”
“Nhưng là……” Cô còn muốn xem kịch vui a!
Chúc Bỉnh Quân ôn hòa nhưng kiên trì đem toàn bộ người xem mời đi ra ngoài, đóng cửa, trở lại đối mặt với Lã Tân Mạn. Cũng là mở miệng ra, lại khép lại, lại mở ra, suy nghĩ nửa ngày, nửa chữ cũng phun không được.
Thấy anh như vậy, cô nhịn không được thản nhiên cười. Trong ngượng ngùng mang chút bướng bỉnh, chính là cái loại này khủng bố nhất, lúm đồng tiền vừa thanh thuần vừa quyến rũ.
“Cô……” Chúc Bỉnh Quân tâm cứng rắn, lắc đầu,“Hiện tại là thời gian làm việc, cô không thể nói đến là đến như vậy.”
“Là anh bảo em về nghĩ rõ, em đã nghĩ tốt lắm, cho nên chạy đến nói cho anh nha.” Tiếng nói mềm mại như là tiểu nữ sinh làm nũng, hoặc như là vội vã muốn tranh công, một đôi mắt đen to tha thiết nhìn anh.“Hơn nữa người đăng ký hôm nay của anh đã đầy, còn phải trực đêm, không thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi, sẽ đến ngày mai mới xong nha.”
“Cô làm sao mà biết nhiều như vậy?” Chúc Bỉnh Quân ánh mắt chuyển lợi hại.
Cô mở to hai mắt, rất vô tội nhìn anh. Thoạt nhìn càng khả nghi.
Tuy rằng có đám “Học muội” quân sư quạt mo kia hỗ trợ, nhưng anh cảm giác được đến, Meo Meo đối với bệnh viện tựa hồ có độ quen thuộc nhất định. Thuận miệng nói ra, lại cảm thấy rất tự nhiên, này đó đều là ngụy trang không được.
“Cô rốt cuộc là ai, tên gọi là gì? Ít nhất, lấy giấy chứng minh ra luôn cho tôi xem.” Miệng nói vô cùng giống cảnh sát kiểm tra hộp đêm.
“n? Cái gì? Giấy chứng minh –”
Cô còn chưa nói xong, đã bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh gãy. Thư ký ở bên ngoài nói:“Bác sĩ Chúc, chủ nhiệm tìm nha!”
Chúc Bỉnh Quân vừa nghe đến hai chữ “Chủ nhiệm”, vẻ mặt rùng mình, bất chấp đang kiểm tra, lập tức mở cửa ra,“Buổi chiều chủ nhiệm không phải đi họp sao?”
“Không hiểu, giống như có việc gì gấp, thư ký vừa gọi tới nói 5 phút sau trở về đến bệnh viện.”
“Tôi đây hiện tại liền đi qua văn phòng anh ấy.” Chúc Bỉnh Quân quay đầu, nói với cô: “Tôi hiện tại có việc, cô muốn hay không trước…… d?”
Mới nhoáng lên một cái, Lã Tân Mạn đã muốn chảy nhẹ qua bên người bọn họ, như chim nhỏ giống nhau, lập tức đã không thấy tăm hơi, liền tiếng gặp lại cũng chưa nói.
Nhìn bóng hình xinh đẹp yểu điệu của cô nhanh chóng rời đi, Chúc Bỉnh Quân ngốc ở tại trận, sau một lúc lâu không hoàn hồn được.
Tiểu quỷ này rốt cuộc đang làm cái gì ? Một cỗ cơn tức không thể phát tiết xa lạ đột nhiên lên đến. Nào có người như vậy, chuyện còn chưa giải thích rõ ràng, mỗi lúc đều là xuất hiện trước mắt anh, sau khi hung hăng nhiễu loạn tâm thần anh, lại đột nhiên biến mất!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
76 chương
53 chương
144 chương
867 chương
1 chương
9 chương