“Ueda, cậu khá lắm.” Giọng điệu Jin vững vàng, ngữ khí lạnh tựa băng. Nhận được cú điện thoại của Jin, Ueda điềm nhiên nằm dài trên ghế sô-pha đọc tạp chí. Mang chiếc mặt nạ dưỡng da, Ueda khẽ chếch mép, muốn cười mà không dám. Đặt điện thoại di động lên bàn, anh chậm rãi vừa bóc mặt nạ, vừa vỗ nhè nhẹ để da mặt hấp thu chất tốt hơn. Giọng Jin rỉ rả bên tai, xem chừng nãy giờ chưa hề dừng để thở, Ueda nhếch cười, không đoái hoài gì đến lời cằn nhằn lải nhải của Jin mà chỉ hỏi, “Hai đứa dễ thương hen?” Câu hỏi chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng đủ để Jin cứng họng, bao lời muốn nói bị nuốt ngược trở về. Đưa mắt nhìn hai đứa bé bên cạnh mình, Jin không khỏi ưỡn ngực, giọng đầy tự hào, “Đương nhiên rồi.” Rồi bất giác Jin cười khổ, hai người thân nhất lại bắt tay nhau phản bội anh bao nhiều năm, khiến Jin không khỏi tự vấn phải chăng mình quá thất bại. “Cậu biết từ khi nào?” “Ngay từ đầu.” Ueda thản nhiên bỏ một trái dâu vào miệng, không chút áy náy bứt rứt tựa hồ những gì anh làm rất đỗi bình thường cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. “Ngay từ đầu!!!” Jin cắn răng, cao giọng lớn tiếng. “Sao cậu không nói cho tôi??” “Cậu có hỏi tôi à?” Đuôi mày Ueda hơi nhướn lên như thể cười cợt, nhiều năm rồi chưa thấy tên này nóng nảy như thế, chỉ đáng tiếc không được chứng kiến tận mắt. Jin hơi khựng lại, nhiều năm trước khi chuyện xảy ra, quả thật anh tìm đến Koki, tìm mẹ, tìm người nhà của Kazuya, nhưng lại không nghĩ là Ueda. “Tôi hỏi rồi cậu có nói không?” Có cho tiền Jin cũng không tin Ueda có lòng như thế. “Không.” Ueda bật cười khanh khách. “Cậu…” Jin cứng họng, tới tận hôm nay, Jin mới thấm thía những nhận xét của mọi người về cái máu lạnh trong Ueda. Jin hừ một tiếng, “Tôi còn không biết từ khi nào cậu thân với Kazuya như thế.” Với Ueda mà nói, thay vì muốn giúp Kazuya, còn không bằng bảo cậu ta khoái coi phim hay thì đúng hơn . Ueda cười khúc khích. Cũng chẳng phải vì thân thiết gì, chỉ là trùng hợp chứng kiến phải chuyện nên không muốn bỏ lỡ cơ hội ngồi hàng ghế đầu. Quen nhau nhiều năm, quả nhiên phản ứng của Jin giống hệt dự đoán của Ueda từ lúc đầu. “Cậu không biết nhiều chuyện lắm.” Điềm nhiên thưởng thức ly trà, Ueda buông thõng một lời như thế. Jin cố gắng kiềm mình. Anh biết nổi giận với Ueda là vô ích, càng làm căng, tên này lại càng phấn khích. Giờ nghĩ lại, có khi chuyện anh bỏ lỡ Florence hết lần này đến lần khác cũng không hẳn ngẫu nhiên. “Còn bao nhiêu người biết nữa? Koki?” Tên này mang danh thám tử mà không thể điều tra ra Kazuya đã đi đâu, đành bó tay chịu trói, ban đầu Jin đã hơi nghi ngờ, chẳng lẽ tên này cũng là đồng bọn? “Tên đó à?” Tôi không biết cậu ta biết những gì.” Ueda cười cười. “Ít ra tôi không nói gì với cậu ta cả.” “Nếu tôi hỏi mẹ của bọn nhỏ là ai, cậu có nói không?” Dù đã biết câu trả lời nhưng vẫn ôm chút hi vọng mà lên tiếng hỏi. “Cậu nói xem?” Giọng điệu Ueda thấm đượm sự kiêu ngạo khiến người ta không khỏi cau mày. Jin chưa kịp nghiến răng đốp lại, Ueda đã nhẹ giọng, “Để Kazuya tự mình nói với cậu thì tốt hơn.” Ueda ngước mắt nhìn chùm đèn rạng rỡ lủng lẳng trên trần nhà, thở dài một tiếng, chuyện này trừ Kazuya ra, còn ai có thể giải thích rõ ràng hơn? Mà ngay cả chính Kazuya làm được không cũng là một vấn đề. Rốt cuộc là duyên hay nghiệt khi hai người tái ngộ? Jin trầm mặc. Nếu Kazuya chịu nói, anh cần gì phải cuống cuồng tức tối thế này. “Ueda, cậu nợ tôi đấy, biết không?” Không thể truy cứu chuyện này vì Ueda vẫn còn khả năng giúp đỡ anh sau này. “Biết.” Đầu dây bên kia cười bật lên mấy tiếng khúc khích, tựa hồ thấu hiểu. Cúp điện thoại, Jin mỗi tay dắt một đứa nhỏ xuống lầu ăn cơm. Tranh cãi với người yên tâm an lòng thì ít mà hao tổn chất xám thì nhiều. Khi hai đứa nhóc nói người thường xuyên đến thăm và mang đồ của mình đến cho Kazuya là Ueda, Jin không quá giật mình, nhưng nói về chuyện lúc trước, anh thật không nghĩ người biết mọi chuyện lại là Ueda. Jin tựa vào đầu giường, ngắm nhìn Kazuya thay quần áo. Động tác em có chút chần chừ và ngại ngùng, nhưng lý trí cứ thế dần rời bỏ Jin khi từng mảnh da thịt trơn nhẵn hiển lộ, thân thể mảnh khảnh vẫn vương vấn chút gì đó của thời niên thiếu. Chiếc áo ngủ ca-rô được mặc vào người Kazuya, cảnh đẹp trước mặt bị che khuất nhưng Jin vẫn chăm chú nhìn, không hề dời mắt. Kazuya vừa nằm lên giường liền được kéo ôm vào lòng mà hôn thật sâu. Một khi Jin biết đã nhiều năm như thế, Kazuya chưa từng ruồng bỏ hay quên mình, cái ý nghĩ độc chiếm càng lớn mạnh trong Jin, không một khoảnh khắc nào muốn buông rời em. Môi say đắm cùng môi, giờ phút này càng ngọt đến say lòng, dịu dàng mà nóng bỏng liếm mút lấy cánh cổ gợi cảm trắng nõn của Kazuya, cảm giác người trong lòng mình mỗi lúc một run rẩy. Bất giác Kazuya cảm giác những nụ hôn âu yếm có chút khác biệt với bình thường. Anh chậm rãi nhắm mắt, chấp nhận trầm mình trong nỗi đê mê của loại mật đường nồng đậm, cái ngọt ngào vừa chạm vào đầu lưỡi đã man theo từng dây thần kinh, truyền khắp thân thể, không hề khiêu gợi, không chút dục vọng, chỉ đơn thuần một vị ngọt thấm lòng đến rơi lệ. “Kazuya, anh chỉ còn bảy ngày.” Lời thì thầm dịu nhẹ của Jin bên tai pha lẫn tiếng thở dài. Lòng Kazuya không khỏi đau xót, cậu xoay người, si ngốc nhìn gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn nhàn nhạt cùng ánh mắt chân thành. Rồi bàn tay bắt đầu mân mê cởi mở những nút áo của Jin, Kazuya làm sao không biết hai đứa chẳng còn bao nhiêu thời giao, nên ngại ngùng gì một khoảnh khắc trầm mình, bỏ hết thảy mọi lo lắng nghi vấn đằng sau. Dù suy nghĩ là thế, gương mặt vẫn không nhẫn được mà đỏ ửng, hàm răng trắng đều cắn lấy bờ môi mỏng, toát ra một khí khái của một thiếu niên ngây ngô. Giữ lại bàn tay đang nghịch ngợm trên ngực mình của Kazuya, Jin lại ôm chầm em vào lòng, “ý anh không phải như vậy, em biết mà.” Bờ môi vuốt ve lấy khóe mắt người tình. “Kazuya, về Nhật với anh đi.” Người đang nằm trong ngực chợt rùng mình, cái đầu nhỏ lắc nhẹ. “Jin… em không thể.” “Vậy em sẽ mãi mãi ở chỗ này mà đợi anh sao?” Cằm tựa trên đỉnh đầu Kazuya, cánh mũi tham lam lấy mùi hương quen thuộc của em. Trầm mặc, đắn đo, rốt cuộc vẫn lựa chọn không lừa dối. “Thật xin lỗi, Jin. Em… không thể.” Jin không nói gì, vòng tay ôm Kazuya càng xiết chặt, cái đắn đo của em đã trả lời anh. Đáp án của Kazuya không ngoài dự liệu nhưng Jin thực chỉ muốn hỏi em thêm một lần cuối. Đóng nhốt người ấy trong ***g ngực của mình, rồi rướn người tắt đèn. “Jin?” Kazuya ngẩng mặt ngước nhìn, Jin im lặng chấp nhận như vậy khiến anh có chút bối rối. Bàn tay xoa lấy đầu Kazuya, áp mặt em trở vào ngực mình, giọng Jin bình thản, không nghe ra bất cứ giận dỗi hay ủy khuất nào, thậm chí lại có phần ôn nhu, “Ngủ đi.” Không muốn đoái hoài tới cái lợi, cái hại, một đêm hay hai đêm, giữa hai người tuyệt không phải là một tầng đen tối. Màn đêm mờ, Jin nheo mắt, một ánh quang dịu nhẹ.