Mĩ nhân khó gả
Chương 48 : Ngang tài ngang sức
Cung Khanh nghe xong liền giật mình, không ngờ nàng đã tránh mặt mà vẫn không ngăn được chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhưng càng là thế lại càng phải thản nhiên bình tĩnh, nếu lộ ra chút bối rối và căng thẳng gì, sẽ thành có tật giật mình. Vì vậy, nàng bình tĩnh cười thản nhiên: “Xem ra Thẩm đại nhân say thật rồi mới nhận nhầm người.”
Mộ Thẩm Hoằng cười càng mê người: “A Cửu rất tức giận.”
Cung Khanh cười thầm: ta thấy ngài mới là người giận, giận còn sợ mất mặt, phải lôi người khác ra làm lá chắn, đến mức đấy sao điện hạ?
Nàng cười, dang tay ôm thắt lưng hắn, kiễng chân hôn khẽ lên yết hầu hắn.
Hừ, không tin ngài phớt lờ được chiêu này.
Thái tử điện hạ lập tức bị một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt.
Cung Khanh khép hờ đôi mắt ướt át nhìn hắn, nũng nịu hỏi: “Vậy… phu quân có giận không?”
Vừa ôm vừa hôn vừa làm nũng, làm sao giận tiếp được, trong lòng có chút ghen tuông nhưng không thể thừa nhận, nếu nhận thì cho thấy bản thân hẹp hòi.
Hắn nghiêm mặt nói: “Vi phu há có thể là kẻ nhỏ mọn.”
Nàng bĩu môi: “Thiếp mong mỏi phu quân tức giận ghen tuông.”
“Tại sao?”
“Ghen tuông mới cho thấy trong lòng phu quân có thiếp. Ví dụ như… ” Cung Khanh đưa mắt, cố ý nói giọng chua chát: “Thiếp nghe nói phu quân thích Kiều Vạn Phương, buồn đến không ăn được cơm.”
Những lời này, không chỉ trả đũa, còn truyền đạt uyển chuyển nàng rất quan tâm tới hắn. Chiêu này quả là đòn sát thủ, Thái tử điện hạ vốn buồn phiền canh cánh từ lâu là nàng có chút tình cảm nào với mình không, giờ nội tâm mừng như điên, nhưng vẫn phải đóng băng cơ mặt, nghiêm trang hỏi han: “Ai nói ta thích cô ta?”
“Chính miệng Tiết Giai nói.”
Ánh mắt Mộ Thẩm Hoằng nặng nề, nghiêm mặt nói: “Lời của cô ta nàng đừng tin.”
Cung Khanh hất cằm, cười: “Thiếp không tin người ngoài chỉ tin phu quân, vậy còn phu quân?”
Chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn sao? Điện hạ?
Nụ cười rạng rỡ, lời nói rung động lòng người, ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, tim hắn tan chảy, không kiềm chế được dịu dàng hôn nàng, nỉ non: “Tiểu hồ ly, tất nhiên ta cũng chỉ tin nàng.”
Kế hoạch tỉ mỉ để khiêu khích của Tiết Giai, đối với Cung Khanh mà nói chỉ như trò trẻ con, đưa tay là giải quyết xong, nàng ôm Mộ Thẩm Hoằng, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Phu quân thấy A Cửu và Thẩm đại nhân có thích hợp hay không?”
Mộ Thẩm Hoằng cười cười: “Người trong cuộc u mê. Ta và mẫu hậu đều thấy không hợp, chỉ có con bé u mê cố chấp.”
“Nếu thiếp đã gả cho phu quân, A Cửu cũng là em chồng thiếp. Dù trước kia nhiều lần ức hiếp thiếp, nhưng nếu đã là người nhà, thiếp cũng hy vọng cô ấy có thể tìm được một lang quân như ý. Tính tình Thẩm Túy Thạch thật sự không hợp với cô ấy, nếu miễn cưỡng thành hôn, chắc chắn là một đôi vợ chồng bất hoà. Phu quân là huynh trưởng của A Cửu, chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn?”
Mộ Thẩm Hoằng véo mũi nàng, nói: “Nàng yên tâm, hôn sự của hắn và A Cửu chắc chắn không thành.”
“Nếu đã thế, nên để hắn làm quan ngoài kinh thành, chặt đứt ý nghĩ của A Cửu, hắn cũng có thể tìm một lương duyên cho bản thân.”
“Chuyện này ta sẽ thương nghị với phụ hoàng.”
“Phu quân túc trí đa mưu, nhất định có thể thuyết phục phụ hoàng.”
Hắn chẳng còn tâm trí nào, vừa hôn vừa hỏi: “Vậy Khanh Khanh định cám ơn ta thế nào?”
Nàng mỉm cười: “Tặng phu quân một bình dấm chua.”
“Nhiều hoa đào như thế, nàng nói xem nên phạt nàng thế nào.”
Cung Khanh hừ một tiếng: “Điện hạ quên rồi sao, vào lễ hội hoa, thiếp không nhầm thì phải đến hai mươi tư vị giai nhân, ôi chao, mỗi người một vẻ, Hoàn béo Yến gầy, điện hạ nhìn có hoa mắt không.”
Dám so đào hoa với nàng, được, tính xem ai nhiều hơn ai.
Mộ Thẩm Hoằng cười khan.
“Ôi chao, người nào đó còn chọn một vị mỹ nhân nổi bật làm hoa thần, có thể thấy lòng đã thích giai nhân kia đến thế nào… “
Thái tử điện hạ quyết đoán bịt luôn đôi môi anh đào gay gắt dồn người ta đến chân tường.
Trở lại chuyện A Cửu, vừa nghe Thẩm Túy Thạch gọi Cung tiểu thư, một ngọn lửa giận dữ bùng lên, cô ta liền phẩy tay bỏ đi. Hắn đã gọi tên tình địch, cô ta còn mặt dày chăm sóc hắn thì quá nhục nhã, đường đường Công chúa làm sao chấp nhận được. Tự ái kết hợp với thất vọng khiến nỗi buồn bực càng thêm bùng nổ, cô ta lập tức dẹp luôn kế hoạch đã thương lượng cùng Tiết Giai.
Tiết Giai âm thầm lắc đầu. Thiếu kiên nhẫn, thật là đồ thành sự không đủ bại sự có dư.
A Cửu nổi giận đùng đùng trở lại cung Dục Tú, đuổi hết cung nữ ra ngoài, vung tay hất hết bút mực trên bàn xuống đất
Tiết Giai khẽ bước tới, dịu dàng nói: “Công chúa bớt giận.” Đây chính là kết quả cô ta mong muốn, A Cửu càng hận Cung Khanh, cô ta càng có cơ hội. Mà Thẩm Túy Thạch chính là công cụ tốt nhất khơi mào cơn giận của A Cửu.
A Cửu hằm hè nói: “Phải làm thế nào mới có thể khiến hắn quên tiện nhân kia?”
Tiết Giai thở dài: “Thẩm đại nhân sở dĩ đối với cô ta nhớ mãi không quên, chủ yếu là bởi vì năm đó cô ta ra ơn cứu mạng. Dù Công chúa đối tốt với hắn đến đâu, cũng làm sao hơn được ơn cứu mạng.”
A Cửu cắn răng nói: “Không sai. Trừ phi cô ta chết, bằng không ta vĩnh viễn không thắng được.”
Tiết Giai vừa nghe liền cười: “Công chúa nói rất đúng, người chết nói thế nào cũng không tranh giành được với người sống.”
A Cửu vừa rồi là buột miệng, giờ nghe Tiết Giai nói xong lại ngây ngốc, “Cô ta là Thái tử phi, sao có thể…”
Tiết Giai: “Mùa thu hàng năm Hoàng thượng đều đến núi Nam Hoa săn bắn, đó là một cơ hội tuyệt hảo. Chỉ cần Công chúa an bài thật chu đáo, tất cả sẽ chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.”
Nhiều năm trước, tiên đế vốn muốn truyền ngôi cho lão Duệ Vương, sau đó Tuyên Văn Đế cùng lão An Quốc công viễn chinh Cao Xương, chiến công trác tuyệt, mới khiến tiên đế thay đổi chủ ý lập làm Thái tử. Sau khi đăng cơ, bởi vì triều đình ổn định dân chúng an cư, Tuyên Văn Đế ngày càng an nhàn, chỉ cần hưởng lạc, nhưng vẫn xem trọng võ công như trước, săn bắn mùa thu là sự kiện cố định hàng năm. Chân núi Nam Hoa cỏ cây tươi tốt, chim thú đa dạng, mùa thu hàng năm Tuyên Văn Đế đều đến núi Nam Hoa cử hành săn bắn mùa thu, sau đó tổ chức đại hội đốt lửa bên hồ Nguyệt, nướng con mồi săn được, nhắm cùng rượu ngon, quân thần đồng khánh, vui quên trời đất.
Đây đúng là một cơ hội tuyệt hảo, A Cửu thả lỏng hơn.
Tiết Giai lại nói: “Phải tận dụng thời cơ, nếu cô ta không chết, dù Công chúa có gả cho Thẩm đại nhân, tương lai Thẩm đại nhân sẽ thường xuyên chạm mặt với cô ta, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.”
Không sai, A Cửu cắn răng, đồng ý với Tiết Giai trong yên lặng. Chỉ có điều… phải an bài thế nào để thành ngoài ý muốn?
Hôm sau, Thẩm Túy Thạch vừa ra khỏi điện Cần Chính, Lý Vạn Phúc tiến tới thi lễ, “Thẩm đại nhân, nương nương cho mời.”
Thẩm Túy Thạch ngẩn ra, tưởng là Độc Cô Hoàng hậu, đi theo Lý Vạn Phúc một lúc, mới phát hiện Cung Khanh đang ngồi trong đình chờ, rõ ràng đang nhìn hắn mỉm cười, sau lưng nàng là Vân Diệp và Vân Hủy.
Thẩm Túy Thạch bước tới bái kiến.
Người đã dẫn tới, Lý Vạn Phúc liền khom người cáo lui, Cung Khanh cố ý để Lý Vạn Phúc đi thỉnh Thẩm Túy Thạch, tất nhiên là sợ Mộ Thẩm Hoằng ghen.
“Thẩm đại nhân miễn lễ, mời ngồi.” Cung Khanh nhẹ nhàng nói tiếng mời, đi thẳng vào vấn đề: “Công chúa có ý với Thẩm địa nhân, nhưng chưa chắc đã là tình cảm sâu sắc, chỉ là tham vọng sở hữu thôi. Chinh phục, thuần phục, mà không phải ái mộ. Ta vốn kính trọng con người Thẩm đại nhân, nếu Thẩm đại nhân muốn tránh Công chúa thì nên rời khỏi kinh thành, ra khỏi tầm tay của Công chúa.”
Thẩm Túy Thạch tuyệt đối không ngờ Cung Khanh gặp hắn để nói những lời này, trong lúc nhất thời có chút lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.
“Thẩm đại nhân thanh cao ngay thẳng con người thẳng thắn vô tư lại không khom lưng trước quyền thế, căn bản không thích hợp ở lại chốn kinh thành nước sâu sóng cả này.”
Thẩm Túy Thạch ngẩn ra, lập tức có cảm giác tri âm.
“Nếu Thẩm đại nhân muốn chặt đứt ý nghĩ của Công chúa, sau khi đi khỏi kinh thành hãy nhanh chóng lập gia đình.”
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt.
“Nếu Thẩm đại nhân còn ở lại kinh thành ngày nào, A Cửu còn đó, liệu có ai dám gả cho đại nhân?” Cung Khanh thở dài, cảnh ngộ này của hắn thật giống nàng.
“Đại nhân nên tìm một cơ hội thích hợp nói với Hoàng thượng, Thái tử điện hạ nhất định sẽ thúc đẩy chuyện này.”
Thẩm đại nhân đứng dậy tạ ơn: “Đa tạ nương nương lo lắng, vi thần chắc chắn sẽ báo đáp ân tình của nương nương.”
“Thẩm đại nhân quá lời, chút ân mọn có đáng gì.”
Cung Khanh đứng dậy rời đi, nhìn bóng giai nhân thướt tha, Thẩm Túy Thạch hít vào một hơi thật sâu, đúng vậy, kinh thành thực sự không phải là nơi để hắn ở lại lâu dài, rời đi mới là thượng sách.
Mộ Thẩm Hoằng phụ trách chuẩn bị sự kiện săn bắn mùa thu, ngày nào cũng bận tối mũi tối mặt. Cung Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ban đêm không đợi hắn trở về luôn giả vờ ngủ trước, để tránh bị hắn đòi hỏi.
Hai ngày đầu Mộ Thẩm Hoằng vẫn không nỡ đánh thức nàng, chịu đựng đến ngày thứ ba thì muốn bốc hỏa, không chịu đựng được trêu chọc nàng.
Cung Khanh vốn cố kiềm chế, dù hắn trêu thế nào cũng giả vờ ngủ say, cho đến khi hắn cù thì nàng đành đầu hàng mà lộ nguyên hình.
“Dám giả vờ ngủ gạt ta.” Mộ Thẩm Hoằng đè tới, đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng.
“Phu quân, không phải thiếp gạt ngài, là sợ ngài mệt, muốn ngài nghỉ ngơi sớm.” Cung Khanh hai mắt ướt át, thở hổn hển, thật quá dễ thương động lòng người.
Hắn véo mũi nàng, cười nói: “Ta không mệt.”
Kết quả là đêm này không những không tránh được, còn bị đòi hết nợ của hai ngày trước, quá nửa đêm mới buông tha nàng. Sáng hôm sau ngủ dậy eo như muốn gẫy, thỉnh an đế hậu xong nàng liền về phòng nằm, nửa canh giờ sau mới phát hiện có chu kỳ, hỏi sao lại đau lưng dữ dội thế.
Cung Khanh âm thầm mừng rỡ, cứ tưởng với tần suất của hai người chắc chắn mang thai, ai ngờ trời cao chiếu cố, không trúng thưởng. Giờ còn được nghỉ ngơi mấy ngày không bị hắn bắt nạt, nghĩ đến đây, nàng lại thấy đau lưng đau bụng cũng là hưởng thụ, liền nằm trên giường, ôm lò sưởi tay.
Mộ Thẩm Hoằng hôm nay về rất sớm, vào tẩm điện thấy bên trong im ắng, liền rón rén đi tới trước giường, Cung Khanh cũng không ngủ, mở to mắt nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào.
Hắn thấy thế rất vui, bận rộn một ngày, trở lại tẩm cung có gì sung sướng hơn ôm giai nhân trong vòng tay.
“Phu quân ngài đã trở về.” Cung Khanh chủ động vòng tay ôm cổ hắn, dâng bờ môi mềm.
Mộ Thẩm Hoằng lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng cố nén cảm xúc mừng như điên.
Buồn bực hai mươi năm, không phải ngày một ngày hai mà giải tỏa xong.
“Khanh Khanh, mấy ngày nữa sẽ săn bắn mùa thu, trang phục cưỡi ngựa của nàng đã chuẩn bị xong chưa?”
Cung Khanh gật đầu, lại hôn lên môi hắn, cười thật quyến rũ.
Mộ Thẩm Hoằng càng ngạc nhiên, liền đặt nàng xuống, thở gấp nói: “Sao hôm nay Khanh Khanh lại tuyệt vời thế này?”
“Chẳng lẽ bình thường thiếp rất tệ sao?” Nàng khép mắt, hờn dỗi xoay người. Sau mấy phen trêu chọc, hắn đã không khống chế được nữa.
“Tất nhiên lúc nào cũng tuyệt.”
“Hôm nay thiếp đặc biệt cao hứng.”
“Có chuyện vui gì sao?”
Hắn đã không kiềm chế nổi, đưa tay thăm dò trong chăn.
“Hôm nay thấy chu kỳ.”
Ngón tay cứng đờ.
Nụ cười mỹ nhân ngây thơ xinh đẹp, quyến rũ dễ thương, tựa con tiểu hồ ly.
Hắn thở hổn hển, xoa nắn bầu ngực tròn căng, khẽ cấu véo một chút, cắn răng nói: “Tiểu nha đầu, chờ mấy ngày nữa ta sẽ đòi hết nợ.”
“Thiếp không sợ.” Nàng kéo chăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to long lanh như ngọc, cười giảo hoạt, thật là càng lúc càng trêu ngươi, hắn toàn thân bốc hỏa, không thể làm gì khác hơn là đi tắm nước lạnh.
Một đêm đấy, mỹ nhân ngủ rất vô kỷ luật, chân ngọc vắt ngang, tay ngọc mơn trớn, đặc biệt nghịch ngợm, chuyên chọn những chỗ không thể đụng chạm.
Sáng sớm hôm sau, gương mặt tuấn tú của Thái tử điện hạ hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Cung Khanh giả vờ ngủ lặng lẽ nhìn vẻ khốn đốn của hắn, thầm cười hả hê: điện hạ ngài cũng có ngày hôm nay, bình thường đều là ngài sinh long hoạt hổ chèn ép ta, điện hạ, để “báo đáp” ngài, mấy ngày tới thiếp sẽ chăm sóc ngài thật chu đáo… .
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
25 chương
1027 chương
157 chương
427 chương
77 chương