Mĩ nhân khó gả
Chương 25 : Phượng cầu hoàng
A Cửu chờ trong điện Cần Chính một lúc lâu, rốt cục cũng thấy Mộ Thẩm Hoằng tinh thần sảng khoái vui vẻ đi vào.
A Cửu đứng dậy hỏi: “Hoàng huynh vừa đi đâu vậy?”
Mộ Thẩm Hoằng lảng tránh, cười vừa tuấn nhã vừa thần bí: “Tìm ta có việc sao?”
A Cửu dạ, ngại không nói thẳng, chuyện giám thị tình lang nói ra thật có phần mất mặt.
Mộ Thẩm Hoằng cười không hỏi, đi tới bàn ngồi xuống, mở một quyển tấu chương. Từ năm ngoái Tuyên Văn Đế để hắn giám quốc, giao một phần chuyện triều chính cho hắn xử lý, trên bàn có hơn mười quyển tấu chương.
Hắn như thể quên mất sự tồn tại của A Cửu, xem tấu chương rồi lại cầm bút phê duyệt.
A Cửu không thể làm gì khác hơn là tìm cách mở lời: “Hoàng huynh, em có chuyện này muốn nói với anh.”
Mộ Thẩm Hoằng ừ, tiếp tục xem tấu chương.
“Hoàng huynh, Bí Tư Doanh.”
Mộ Thẩm Hoằng lại ừ.
Cửu Công chúa nhíu mày, bất ngờ giật tấu chương.
Lúc này Mộ Thẩm Hoằng mới ngẩng đầu, nhàn hạ dựa lưng ra sau, cười híp mắt hỏi: “A Cửu em muốn nói gì.”
Cửu Công chúa tức giận nói: “Em muốn nói hoàng huynh anh thật đáng ghét.”
Mộ Thẩm Hoằng mỉm cười: “Đáng ghét sao em còn tới tìm.”
Cửu Công chúa oán hận: “Em muốn mượn anh mấy người, sắp xếp vào nhà Thẩm Túy Thạch.”
Mộ Thẩm Hoằng a một tiếng nhạt nhẽo, cười hỏi: “Để làm gì?”
Cửu Công chúa không thể làm gì khác hơn là nói thẳng ý đồ. “Em muốn theo dõi động tĩnh Thẩm phủ.”
Mộ Thẩm Hoằng hướng về phía trước, cười híp mắt nói: “Em muốn biết gì?”
“Em muốn biết có ai ngỏ lời với hắn không, hắn có ý nghĩ khác hay không.” A Cửu ảo não dậm chân, không khỏi có chút ngại ngùng.
Mộ Thẩm Hoằng nghe xong, cười ha hả: “Không có đàn ông nào thích phụ nữ ghen tuông. Đặc biệt là phụ nữ ghen tuông còn đa nghi soi mói. Người của Bí Tư Doanh không phải để theo dõi.”
“Hoàng huynh anh đúng là đáng ghét, quỷ hẹp hòi! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!” Cửu Công chúa thẹn quá thành giận, phẩy tay áo bỏ đi.
An phu nhân chờ bên ngoài, nhìn mặt Công chúa liền biết kết quả.
Bà ta cười nói: “Công chúa, để lão nô thu xếp cho cô, con trai lão nô có biết mấy kẻ ngoài cung.”
A Cửu thở phì phì nặng nề, rất tức tối nói: “Ngươi lập tức thu xếp mấy người cho ta.”
An phu nhân cười nịnh: “Vâng, lập tức đi thu xếp, nhất định sẽ không để Công chúa thất vọng.”
A Cửu lại nói: “Đừng để hắn phát hiện, hành sự cẩn thận một chút.”
An phu nhân khúm núm đáp vâng.
Ra khỏi hang hùm ổ sói, Cung Khanh đi thẳng tới cung Minh Hoa, đi tới ngã tư chợt nghĩ ra một vấn đề nan giải. Giờ về cung Minh Hoa, nếu người khác hỏi say rượu rồi đã đi đâu thì biết trả lời sao? Đặc biệt là Hướng Uyển Ngọc, nếu chị họ tỉnh sớm hơn nàng, nhất định sẽ hỏi đến rõ ràng mới thôi. Đương nhiên không thể nói là bị Thái tử dẫn tới buồng lò sưởi, nếu không, thật đúng là nhảy xuống sông cũng không rửa sạch tiếng nhơ.
Nàng nghĩ ngợi một chút, liền quay bước đi cung Trùng Dương.
Thứ nhất, hôm nay sẽ rời hoàng cung, cả tình và lý đều phải đến chỗ Hướng Thái phi cáo biệt, thứ hai, người khác hoặc là Hướng Uyển Ngọc hỏi, có thể đàng hoàng nói ở cung Trùng Dương cùng Hướng Thái phi, sẽ không ai nghi ngờ.
Đi tới ngoài cung Trùng Dương, đúng lúc gặp Ninh Tâm cô cô đi ra, thấy Cung Khanh liền cười nói: “Thật là trùng hợp, Thái phi phái nô tỳ đi mời tiểu thư đây.”
“Cô cô, Thái phi gọi đến có chuyện gì sao?”
“Thái phi hôm nay bị bệnh, lại biết hôm nay tiểu thư xuất cung, nhất định sẽ đến cáo biệt, nhưng đợi hồi lâu mà không thấy bóng dáng tiểu thư, nóng lòng liền sai nô tỳ đi mời tiểu thư, thế này thật trùng hợp, chắc là tiểu thư cũng nghe được tiếng lòng Thái phi, huyết mạch tương liên quả nhiên không tầm thường.”
“Thái phi bệnh thế nào?”
“Tối qua ăn điểm tâm xong thấy khô họng, nhất thời chờ không kịp uống trà lạnh, kết quả đau bụng.”
“Đã thỉnh thái y chưa?”
“Vừa đi thỉnh, người còn chưa tới.” Nói đến đây, Ninh Tâm khẽ trách âu yếm: “Tiểu thư sao không năng đến thăm Thái phi, hiếm khi tiến cung, giờ đã lại về. Thái phi ngày ngày mong ngóng tiểu thư tới trò chuyện với ngài.”
Cung Khanh quẫn bách cười cười, lòng thầm nói, ta rất muốn đến thăm lão nhân gia, nhưng lại sợ bà cụ gài ta, để ta “tình cờ gặp gỡ” người nào đó, rất khó xử.
Hai người vừa nói vừa vào tẩm cung của Thái phi.
Hướng Thái phi nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn thấy Cung Khanh liền vươn tay, “Nha đầu không có lương tâm, hiếm khi vào cung cũng không đến thăm ta, chê lão thái bà ta vừa già vừa buồn tẻ sao?”
Cung Khanh tiến tới, cầm tay Thái phi, cười hì hì: “Thái phi nói gì vậy, lão nhân gia ngài vui tính như vậy, không biết bao nhiêu người thích.”
“Thích mà ngươi lại không đến.” Hướng Thái phi không nhịn được véo má Cung Khanh, vô cùng trìu mến.
Cung Khanh chỉ cười hì hì không nói, lòng thầm nhủ: cháu sợ đến lại bị lão nhân gia gài.
“Hôm nay sẽ về sao?”
“Vâng, vì phải về nên cháu tới cáo biệt Thái phi.”
Hướng Thái phi vừa nghe liền sầm mặt: “Nha đầu không có lương tâm, bà ngoại cô bị bệnh, vậy mà không chịu ở lại thăm nom?”
Ninh Tâm lập tức nói: “Đúng vậy, Thái phi tuy không thiếu người hầu hạ, nhưng cũng chẳng thân thích gì, tiểu thư nên ở lại hai ngày, chờ Thái phi hết bệnh hãy đi. Thái phi thương yêu tiểu thư nhất, ngày ngày ngóng trông, nhắc nhở. Tiểu thư không đến, không biết Thái phi đã đau lòng thế nào đâu.”
Cung Khanh lập tức cảm thấy cắn rứt lương tâm, nếu để Thái phi và Ninh Tâm nói tiếp thì nàng đúng là loại nhẫn tâm, quá lời thêm một chút chính là bất hiếu. Giờ Thái phi đã bệnh, chắc không còn tinh lực đâu gài nàng, trốn trong cung Trùng Dương, A Cửu cũng không thể tìm tới làm khó, nghĩ vậy, Cung Khanh cười nhận lời.
“Vậy Khanh nhi ở lại thêm hai ngày chăm sóc bà ngoại cô.”
Hướng Thái phi vừa nghe liền vui ra mặt, nắm chặt tay Cung Khanh: “Đứa bé ngoan, bà ngoại cô biết con hiếu thảo.”
“Vậy để cháu đi báo với biểu tỷ một tiếng.”
“Nô tỳ sai người đi là được.” Ninh Tâm nhanh chóng sai thị nữ: “Đi cung Minh Hoa báo với tiểu thư Hướng Uyển Ngọc, Thái phi bị bệnh, Cung tiểu thư ở lại chăm sóc Thái phi vài ngày, Hướng tiểu thư cứ về trước.”
Cùng lúc đấy, trong cung Minh Hoa, Hướng Uyển Ngọc vừa tỉnh, nghe báo Hướng Thái phi bị bệnh, liền cùng cung nữ đến cung Trùng Dương. Thứ nhất cô ta cũng phải cáo biệt Thái phi, thứ hai cũng muốn hỏi Cung Khanh một chút, rượu hoa thần ban có chuyện gì, sao cô ta lại say?
Trước mặt Thái phi, Hướng Uyển Ngọc không tiện lên tiếng hỏi, một mực nháy mắt ra hiệu với Cung Khanh.
Cung Khanh hiểu ý cô ta, liền nói với Hướng Thái phi: “Thái phi, cháu và tỷ tỷ có chuyện riêng muốn nói, Thái phi đừng nghe lén.”
Thái phi cười vẫy tay: “Các tiểu nha đầu thì có chuyện riêng gì chứ, chắc lại là công tử nhà ai tuấn tú phong độ.”
Cung Khanh cười phì: “Thái phi đoán chuẩn quá.”
Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh đi ra hành lang, lập tức liền hỏi: “Vừa rồi ta thật sự say rượu sao? Vô lý, bình thường ta ở nhà uống đến chén thứ mười lăm cũng không say.”
“Bởi vì trong rượu kia Công chúa đã hạ dược, nghe Tiết Giai nói, một giọt liền say.”
Hướng Uyển Ngọc vừa nghe liền giận đến đỏ mặt, “Rốt cuộc tỷ muội chúng ta đắc tội cô ta chỗ nào mà phải năm lần bảy lượt hãm hại. Cậy là Công chúa thì có thể coi trời bằng vung thế sao?”
“Có lẽ cô ta đang lúc tâm trạng xấu, trêu người làm vui, vừa rồi muội nghe cung nữ nói, Hứa Cẩm Ca và Lý Sùng Minh cũng say.”
“Hai người kia chọc vào cô ta thế nào? Thấy ai đẹp hơn liền ngứa mắt sao?”
Cung Khanh cười khổ: “Ai biết được, dù sao rốt cuộc lễ hội hoa cũng kết thúc rồi.”
Hướng Uyển Ngọc hung hăng nói: “Muội xem đi, cô ta gieo gió gặt bão, một ngày kia ta nhất định sẽ đòi cho hết nợ.”
“Hay tỷ tỷ ở lại cùng muội thêm hai ngày, Thái phi bị bệnh, chúng ta chăm sóc bà cụ hai ngày.”
Hướng Uyển Ngọc lập tức nói: “Thái phi nhiều người hầu hạ như vậy, ta thấy một mình muội muội cũng đủ rồi, hơn nữa ta không muốn ở trong cung thêm ngày nào.”
Hướng Uyển Ngọc muốn về nhà ngay, cáo biệt Hướng Thái phi xong liền ra khỏi cung về nhà.
Cung Khanh cũng không muốn ở lại trong cung, nhưng không nhẫn tâm rời đi, tốt nhất là Thái phi khỏi bệnh thật nhanh, vì vậy, nàng hỏi Ninh Tâm: “Cô cô thỉnh Tiết thái y sao?”
“Đúng vậy, mỗi khi Thái phi có bệnh, từ trước tới nay đều là thỉnh ông ấy.”
“Làm thế rất đúng.” Chỉ mong Tiết thái y có thể chữa cho nhanh.
Tiết thái y đến chần bệnh, cùng Hướng Thái phi hiểu mà không nói. Nữ nhân hậu cung bệnh thật thì ít, bệnh vờ thì nhiều, ví dụ như Hướng Thái phi đây, từ khi còn trẻ đã thường xuyên cần bệnh là bệnh. Tiết thái y gặp đã thành quen, rất bình tĩnh kê cho lão Thái phi một phương thuốc dưỡng thân kiện thể, rồi cáo lui.
Hướng Thái phi vui sướng thoải mái tựa vào đầu giường, cười híp mắt nhìn Cung Khanh.
Cung Khanh bị nhìn đến nổi da gà, nhớ lần trước, chính là bị ánh mắt hiền lành này của lão Thái phi cổ động, hứng thú dào dạt đi Dưỡng Hinh Uyển, “ngẫu nhiên gặp gỡ” người nào đó.
Ninh Tâm cô cô cười hì hì đi vào: “Thái phi, thuốc đã sắc xong, Thái tử điện hạ nghe nói ngài bị bệnh, cố ý đến thăm.”
Hướng Thái phi lập tức lộ vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn, như thể không hề hay biết Thái tử điện hạ sẽ giá lâm.
Đối mặt vẻ vô tội của Hướng Thái phi, Cung Khanh rất ngao ngán, rất bất đắc dĩ, cung kính đứng lên, cung nghênh Thái tử điện hạ.
Quả là chiêu hay không sợ nhàm.
Một lát sau, Mộ Thẩm Hoằng đi vào, ánh mắt sâu kín, cười như có như không đảo qua mặt nàng, sau đó cũng lộ ra vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn: “Cung tiểu thư cũng ở đây sao?”
Cung Khanh: “Hồi điện hạ, Thái phi bị bệnh, giữ thần nữ ở đây hai ngày.”
“Thật tốt quá.”
Cung Khanh: “…”
Tốt cái gì mà tốt? Ngài và bà cụ cũng thật ăn ý.
Mộ Thẩm Hoằng đi tới ngồi bên giường Hướng Thái phi, vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Thái phi không thoải mái chỗ nào? Thái y đã đến bắt mạch cho người chưa?”
“Tiết Lâm Phủ đã đến xem. Thái tử gần đây bận rộn chuyện gì? Sao không năng lại đây.”
“Cháu không bận gì, chỉ ở trong phòng lò sưởi đọc sách xem tấu chương.”
Không phải ảo giác chứ, mấy chữ “phòng lò sưởi” hắn như đặc biệt nhấn mạnh … Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, tim nàng lại đập thình thịch, không lẽ, cảm giác khác thường ở môi là …? Vừa nghĩ tới khả năng đó, tim nàng giật thót, loạn nhịp không kiểm soát. Đúng lúc đó, Mộ Thẩm Hoằng cười như có như không nhìn nàng một cái.
Ánh mắt kia thật sâu sắc phong phú khó mà diễn tả. Vì vậy, phỏng đoán kia coi như khẳng định chín phần.
Nếu hắn đã… vậy thì nàng… Hoang mang hồi lâu, cuối cùng nhận ra, ngoại trừ vờ như không biết thì cũng không làm gì được hắn, nàng tự an ủi, bỏ đi, hôn một lần là hôn, hôn hai lần cũng là… phì phì… hừ hừ… cứ coi như muỗi đốt.
Mộ Thẩm Hoằng cười nhìn về phía nàng: “Cung tiểu thư thường đến thăm Thái phi sao?”
“Con bé không năng đến đâu.” Hướng Thái phi thở dài, vô hạn tiếc nuối nói: “Khi cháu và Khanh nhi còn bé thường chơi đùa với nhau, sao càng lớn lại càng xa lạ? Hễ nói là Cung tiểu thư, ta nghe cũng thấy xa cách, khi còn bé hễ thấy con bé là cháu lại gọi Khanh muội muội, thân thiết biết bao. Trong số mấy tiểu cô nương thường tiến cung, cháu thân với con bé nhất.”
Mộ Thẩm Hoằng cười cười không nói.
“Khanh nhi lúc ấy gọi cháu là Thái tử ca ca, thích nhất là bám theo cháu. Hai đứa đứng cạnh nhau rõ ràng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.”
Cung Khanh đỏ mặt, như muốn nghẹn lời… Có chuyện này sao, bà ngoại cô? Ngài đừng ỷ là cháu không nhớ chuyện lúc nhỏ mà nhiệt tình bịa đặt.
Mộ Thẩm Hoằng cong môi cười một tiếng: “Đúng vậy, Khanh muội muội ngày bé hoạt bát dễ thương, khả ái động lòng.”
“Khanh muội muội”! Cung Khanh thấy sống lưng tê dại, tim cũng run rẩy. Thái tử điện hạ, cầu ngài gọi Cung tiểu thư đi.
“Được rồi, Khanh nhi cháu đàn một khúc đi. Thái tử, chắc cháu chưa được nghe con bé đàn, nhạc công trong cung chưa chắc đã bằng đâu.”
Cung Khanh thấy đầu hiện một vạch đen, Thái phi ngài muốn cháu biểu diễn tài năng cho riêng hắn sao?
Mộ Thẩm Hoằng mỉm cười gật đầu: “Thật hay, Lý Vạn Phúc, ngươi đi cầm cây sáo của ta đến đây, Thái phi, chúng cháu hợp tấu một khúc được không?”
“Rất tốt.”
Ninh Tâm cô cô rất nhanh nhẹn, lập tức sai người mang cây tiêu vĩ cầm mà Thái phi yêu thích nhất đến. Lý Vạn Phúc vừa đi đã cầm cây sáo của Thái tử đến.
Cung Khanh bị tốc độ của ông ấy làm cho kinh sợ, Lý tổng quản ông là Thổ Hành Tôn tái thế sao….
“Vậy hợp tấu một khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ đi.” Hướng Thái phi cười híp mắt lên tiếng. (khúc nhạc Tư Mã Tương Như ve vãn nàng Trác Văn Quân)
Cung Khanh: “…”
Quả nhiên lão nhân gia chọn khúc nhạc này, có cần lộ liễu vậy không?
Đối với việc Hướng Thái phi chọn khúc nhạc này, Mộ Thẩm Hoằng cũng không chút bất ngờ. Hiển nhiên, tâm tư Hướng Thái phi như lòng Tư Mã Chiêu (ý là lộ liễu), không chút giấu giếm.
Tiếng địch du dương, tiếng đàn uyển chuyển vang lên trong cung Trùng Dương, không thể không nói, hai người hợp tấu không thể chê.
Hướng Thái phi như còn chưa toại nguyện, cười híp mắt nói: “Nếu Thái tử có thể mỗi ngày đến thổi một khúc, bệnh của ta không cần uống thuốc cũng khỏi.”
Mộ Thẩm Hoằng đặt cây sáo xuống, cười híp mắt nói: “Vậy ngày nào cháu cũng đến.”
Cung Khanh: “…” Bà ngoại cô ngài có bệnh thật không đấy?
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
25 chương
1027 chương
157 chương
427 chương
77 chương