Ăn cơm của Tích Bạch Thần, mặc đồ của Tích Bạch Thần, ngủ trên giường của Tích Bạch Thần, Mễ Lạp thấy mình cũng nên làm chút gì đó cho anh. Cô cầm một cây chổi, lôi một cái giẻ lau, xách một thùng nước, bắt đầu tiến hành tổng vệ sinh toàn bộ tòa nhà cũ này. Tích Bạch Thần cũng cầm một cái giẻ lau chuẩn bị tới hỗ trợ, kết quả lại bị Mễ Lạp đuổi đi một cách vô tình: “Anh đi viết tiểu thuyết của anh đi, đừng đứng đây ảnh hưởng tôi phát huy.” Tổng vệ sinh thôi mà, có gì tốt mà phát huy? Tích Bạch Thần ôm laptop ngồi trong căn đình nhỏ giữa sân, vừa gõ chữ vừa nhìn cô bận rộn. Mễ Lạp dọn dẹp mạng nhện trong ngõ ngách trước, sau đó phủi bụi, quét rác, lau vết bẩn, trong trong ngoài ngoài, cẩn thận, quét tước sạch bóng, còn ghi chú lại cánh cửa sổ nào, vách tường nào, đồ dùng trong nhà nào cần sửa chữa một chút. Diện tích của tòa nhà khá lớn, một hai tiếng đồng hồ chắc chắn dọn không xong, vì vậy Mễ Lạp chia nó ra bốn khu, khu cần tấn công đầu tiên chính là khu dành cho chủ nhà mà Tích Bạch Thần đang ở. Treo ra giường đệm chăn trên giá áo phơi nắng, Mễ Lạp duỗi tay chân một chút, nhìn một phần tư tòa nhà rực rỡ hẳn lên, mặt hiện lên vẻ thành tựu ngập tràn. Đúng lúc này, cô bỗng có cảm ứng, vội chạy vào phòng ngủ, cởi áo sơ mi và quần tây trên người, thay bộ đồ ở nhà ban đầu kia, sau đó gỡ mặt dây chuyền trên cổ xuống, ngay cả băng vải trên chân cũng không bỏ sót. Cảm giác gần thoát ly càng ngày càng mãnh liệt, Mễ Lạp mở cửa phòng, thò đầu ra, hướng về phía Tích Bạch Thần đang ngồi trong đình viện, hô: “Lão Bạch, tôi đi đây, tối nay sẽ qua.” Đang nói chuyện, cơ thể từ từ nhạt dần, tới khi cô thu đầu về, cả người đã biến mất giữa phòng ngủ. Lúc Tích Bạch Thần bước tới, trong phòng ngủ quả nhiên không còn ai, trên ghế là bộ quần áo anh đưa cho cô, trên tay vịn còn còn có miếng băng mà anh đã buộc giúp cô. Trong lòng Tích Bạch Thần thấy nghi hoặc, tại sao trước khi đi cô phải cố gắng để lại những thứ này? Lẽ nào cô không có cách để mang đi? Sải bước tới cạnh sập gỗ, Tích Bạch Thần cầm mặt dây chuyền có khắc “Tiểu Mễ” kia lên, cẩn thận vuốt nhè nhẹ một lúc, sau đó nhìn thoáng qua tờ giấy đặt trên trường kỉ, cầm lên xem, thì ra đây là một danh sách sửa chữa, phía trên ghi lại vài chỗ cần phải sửa, chữ viết thông suốt mượt mà, còn kèm theo một hình vẽ gương mặt đáng yêu. *Chị cửa sổ nói: “Khung của tôi sắp rơi rồi, phải cẩn thận tránh gió nha ~~”, anh bàn nói: “Tôi có bốn chân, một cái cũng không được thiếu!”, ông ấm trà: “Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa ta, đồ cổ hơn trăm năm, cậu ném lung tung thế mà được hả?”…* “Khục.” Tích Bạch Thần nhịn không được bật cười, tâm trạng vốn xấu đi vì sự rời đi của Mễ Lạp đột nhiên lại tươi đẹp hơn. Mễ Lạp về nhà một cách hoàn chỉnh, suy đoán trong lòng đã được nghiệm chứng, cuối cùng cũng không cần lo lắng chuyện mình tự làm mất cơ thể nữa. Đương nhiên, đây chỉ là kết luận sơ bộ, cụ thể còn thay đổi gì, phải chờ tiếp tục kiểm chứng mới biết. “Meo meo ~~” Tiểu Bạch đi tới, cọ cọ bên chân Mễ Lạp: *Em đói bụng ~~* Mễ Lạp dùng một tay ôm lấy nó: “Tiểu Bạch đói bụng hả? Ma ma dẫn con đi ăn.” “Meo meo?” Tiểu Bạch ngửi ngửi người cô, nghẹo đầu quan sát cô một cách tò mò: Sen từ lúc nào mà biến thành miêu ma ma rồi? Mễ Lạp lấy vài loại thức ăn cho mèo ra, hỏi: “Tiểu Bạch thích mùi vị nào?” Tiểu Bạch vươn chân nhỏ vỗ một cách, dứt khoát chọn loại mà nó thích nhất. Mễ Lạp đổ thức ăn cho mèo vào trong chén, rót thêm một chén bột sữa dê, thêm một cái lòng đỏ trứng gà. Bột sữa dê rất bổ, có thể giúp mèo bổ sung chất dinh dưỡng. Mà lòng đỏ trứng gà rất tốt cho lông mèo, mỗi tuần ăn ba bốn cái, có thể giúp bộ lông trở nên mềm mượt sáng bóng hơn. Bây giờ cô đã hiểu rõ ngôn ngữ của mèo tinh, có thể hiểu nhu cầu của bọn nó tốt hơn, tạo cho chúng một môi trường sống thoải mái. Qúa phấn khởi, Mễ Lạp không nhịn được muốn khoe khoang một chút. Vì vậy cô mở livestream, chơi đùa với Tiểu Bạch. *Tiểu Mễ, cô hư quá. Lúc trước livestream đều trang bị kĩ thuật đầy đủ, bây giờ biến thành mèo lười chảy thây rồi.* *Đúng đó, Tiểu Mễ, tôi đang chờ cô đầu độc đây, hun mèo không phải là món ăn của tôi.* *Qua bữa trưa rồi, còn đầu độc làm gì? Tiểu Mễ, chúng ta đi trang điểm nhé?* *Tiểu Mễ đừng nghe bọn họ, hun mèo có gì không tốt, tội lại thích hun mèo!* Mễ Lạp không để tâm tới bình luận trong lúc livestream, một tay cầm gậy vờn mèo, một tay xòe ra, nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, nhảy lên.” Tiểu Bạch nhảy nhẹ lên, vững vàng rơi vào lòng bàn tay của Mễ Lạp, đó đứng nửa người lên vồ lấy gậy vờn mèo. Mễ Lạp chuyển gậy vờn mèo lên vai: “Nhảy thêm cái nào.” Tiểu Bạch đạp vào lòng bàn tay của Mễ Lạp, nhào lên đầu vai của cô, hai chân ôm lấy gò má của cô, ngẩng đầu nhìn về phía cây gậy vờn mèo. Mễ Lạp lại thay đổi vài vị trí khác, dẫn dắt Tiểu Bạch bám vào người cô nhảy lên nhảy xuống. *Phụt, moe chết đi được!* *A a a a, cảm giác trở thành một con mèo quá hạnh phúc!* *Hóa ra gậy vờn mèo còn có hể chơi như vậy.* *Tôi mới thử, mèo nhà tôi chỉ biết đuổi theo gậy, chẳng chịu phối hợp gì cả, còn tức giận trả cho tôi một bộ móng!* Mễ Lạp thả gậy vờn mèo xuống, sờ sờ đầu Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, còn muốn chơi gì không?” Tiểu Bạch nhảy từ trên người cô xuống, chạy lon ton ra khỏi ống kính, mấy giây sau, nó ngậm một con chuột chạy bằng điện về. “Tiểu Bạch cũng biết bắt chuột à, lợi hại quá.” Mễ Lạp khen một câu, sau đó giúp nó mở con chuột chạy bằng điện, con chuột lông nhung từ từ di dộng, còn chưa đi được hơn mười centimet đã bị một bàn chân chộp lấy. Tiểu Bạch nghi ngờ lật ngược con chuột. Ở trong tòa nhà của Tích Bạch Thần, nó từng xem các con mèo khác bắt chuột, động tác nhanh nhẹn, qua lại như gió, làm nó vô cùng hâm mộ. Nhưng bây giờ khi đổi thành mình đích thân ra trận, hình như cũng chẳng khó lắm. Chơi một hồi, Tiểu Bạch thấy không có ý nghĩa, liền ghét bỏ đá nó qua một bên. Mễ Lạp giật giật mày, nói: “Tiểu Bạch, em ở đây chờ chị một chút.” Tiểu Bạch nghe lời ngồi xổm xuống, lướt nhẹ đuôi, nhìn bóng lưng rời đi của Mễ Lạp, bộ dạng nhu thuận hiểu chuyện này lại kéo tới một cơn mưa đạn liếm màn hình. Không lâu sau, Mễ Lạp cầm một chiếc xe ô tô điều khiển từ xa xinh xắn tới, đặt bên cạnh Tiểu Bạch, nói: “Nếu em có thể bắt được nó, tối nay chị sẽ làm món ngon cho em ăn.” Lỗ tai Tiểu Bạch khẽ nhúc nhích, liếc mắt quan sát chiếc xe hơi nhỏ. *Ngay cả chuột em còn có thể bắt được, gián càng không thành vấn đề.* Mễ Lạp: Đây không phải là gián… Cô nghĩ kiến thức phổ thông của Tiểu Bạch rất có vấn đề. Mễ Lạp cũng không giải thích, đặt camera lên cao một chút, cố gắng thu toàn cảnh vào trong, sau đó khởi động ô tô, dạo vòng quanh Tiểu Bạch một vòng, rồi chạy vụt qua một hướng khác. Tiểu Bạch lập tức đuổi theo, nhào lên một cái, mắt thấy sắp đạt tới mục tiêu, chiếc xe kia lại đột nhiên chuyển hướng, nhẹ nhàng lao ra khỏi móng vuốt của nó. Tiểu Bạch vồ lấy khoảng không, lại tiếp tục đuổi theo. Ô tô quẹo trái quẹo phải, hình chữ S, hình chữ Z, di chuyển, thắng gấp, quay đầu xe… chơi đến mức bay lên. Làm Tiểu Bạch mệt muốn xỉu, cuối cùng vồ hụt một cái, trơ mắt nhìn “con gián” trở về lòng bàn tay của Mễ Lạp. Nó ủ rũ nằm thượt trên mặt đất, dùng hai bàn chân che mặt, bộ dạng như mất “thể diện”, hổ thẹn vô cùng. *Cục cưng đừng khóc, tỷ tỷ ôm một cái nè.* *Bé con đáng thương, bị ma ma dạy làm mèo rồi.* *Ha ha ha, sao tôi thấy buồn cười quá.* Mễ Lạp ôm nó vào lòng, an ủi: “Không sao đâu, Tiểu Bạch còn bé, sau này nhất định sẽ trở thành một chú mèo bắt chuột giỏi nhất.” Tích Bạch nắm chặt bàn chân nhỏ: “Không, em muốn trở thành một con mèo bắt gián giỏi nhất!* Mễ Lạp: Thật sự cái đó không phải là gián… Sau khi kết thúc livestream, Mễ Lạp liền phổ cập kiến thức phổ thông cho Tiểu Bạch. Những thứ khác đều học rất nhanh, duy vẫn nhận thức xe ô tô điều khiển từ xa chính là gián. Thấy xe cộ qua lại trên đường, nó vừa rét run, vừa ép buộc mình tự tăng buff cho bản thân: *Dù tộc gián có mạnh tới đâu, tộc mèo tinh chúng ta cũng không sợ!* Chạng vạng, Mễ Lạp bỏ thêm một miếng thịt ức gà vào bữa tối của Tiểu Bạch, tỏ vẻ dỗ dành. Lúc trước cô đã đăng tin xin nghỉ trên diễn đàn, bèn quyết định làm mọt ở nhà, dùng hai ngày này để làm một kẻ nhàn rỗi. Trước đây sau mỗi lần nhập vào vật còn sống, chừng khoảng hai ba ngày cô không thể xuyên qua lại, nhưng lần ấy sau khi bị Tiểu Bạch từ trong cơ thể đẩy ra ngoài, cô đã trực tiếp xuyên qua, cũng không cần kéo dài thêm. Lần này là cả thân xác và linh hồn đều xuyên qua, không biết lại phải chờ thêm bao lâu. Đang lúc suy tư, ý thức đột nhiên mơ màng hẳn. Mễ Lạp giật mình nói: “Nhanh vậy à?!” Trước mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã lên ghế sa lon, hồn phát đã không thấy đâu. Tích Bạch Thần ở trong đình viện cả một buổi chiều để viết tiểu thuyết, cả người đều tiến vào trạng thái xuất thần, ngay cả cảm giác đói cũng bị lãng quên. Mặt Trời chiều ngã về tây, mọi hộ gia đình đều đã có khói bếp, mùi cơm bay theo gió tới. Tích Bạch Thần lại giống như chẳng ngửi thấy gì, vẫn tiếp tục tập trung gõ bàn phím. *Lão Bạch, ăn cơm!* Tiếng gọi của Mễ Lạp đột nhiên truyền từ phòng bếp đến. Tích Bạch Thần ngơ ngẩn ngước mắt lên, dường như cho là mình nghe lầm. *Mau vào ăn cơm, tôi làm cho anh nhiều món ngon lắm này.* Tiếng nói lại vang lên lần nữa, rốt cuộc Tích Bạch Thần cũng hoàn hồn, lưu văn bản thật nhanh, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp. Trên chiếc lò trong phòng bếp, có ba món mặn một món canh, trong nồi còn có cơm nấu bằng lửa củi nóng hầm hập, nhưng trong phòng bếp lại không có ai. “Tiểu Mễ?” Tích Bạch Thần nhìn bốn phía. *Tôi ở đây.* Tiếng nói từ đống củi bên phải truyền đến. Tích Bạch Thần theo tiếng gọi nhìn sang, tầm mắt từ từ hạ xuống, chợt thấy một con … khỉ? Một bộ lông nâu vàng, hai chân đứng thẳng, hai tay chống nạnh, trên lưng còn quấn một cái khăn lông. Một đôi mắt tròn vo khó chịu trợn trừng với Tích Bạch Thần: *Nhìn cái gì? Chưa thấy một con khỉ biết nấu cơm à?* Tích Bạch Thần: “…” Qủa thật chưa từng thấy. Mễ Lạp hoàn toàn không ngờ lần này cô lại xuyên thành một con khỉ, hơn nữa còn là một con khỉ đực. Làm người hai mươi mấy năm, lòng thể diện cơ bản không thể khiến cô thản nhiên mang chim mà đi dạo. Vì vậy chuyện thứ nhất cô làm sau khỉ trở về, chính là tìm một cái khăn lông làm “tả lót” cho mình. “Cái khăn đó…” Tích Bạch Thần chần chừ mở miệng. *Không sai, là khăn lau mặt của anh.* Mễ Lạp khoanh tay nói, “Ngại quá, tạm thời không tìm được cái thích hợp, anh chịu khó đổi cái mới nhé.* Tích Bạch Thần nhìn cái tên đã dùng khăn lau mặt của mình làm tả lót mấy lần, biểu cảm “một lời khó nói hết”. *Ăn cơm đi, một cái khăn lau mặt đổi cho anh một bữa cơm, anh cũng đâu có lỗ.* Mễ Lạp đu đưa tới trước bếp, nhảy lên ghế, bày cơm nước ngay ngắn lên bàn nhỏ. Tích Bạch Thần rửa sạch tay, ngồi đối diện cô, nhịn không được hỏi: “Không phải tu thành hình người rồi à?” Mễ Lạp vung hầu quyền lên: *Yêu quái cường đại như tôi, hình dạng người thường sao có thể thỏa mãn nhu cầu tôi được chứ.* Tích Bạch Thần cười ha ha: “Hình người không thể thỏa mãn cô, lẽ nào cô còn muốn trở thành quái vật thời tiền sử?” *Tôi thiên biến vạn hóa, có cái gì mà biến không được?* Tích Bạch Thần trầm mặc một lúc, nghiêm túc nói: “Loài người là sinh vật thượng đẳng có trí tuệ cao nhất trên địa cầu bây giờ, biến thành người tuyệt đối là một lựa chọn tốt, cô suy nghĩ lại đi.” *Hửm?* Mễ Lạp cố tình nói, *Tôi nghĩ chó mèo cũng không ngốc như con người.* “Con người có tuổi thọ cao hơn chúng, ăn ngon hơn chúng, ngủ thoải mái hơn chúng, còn có thể tự chọn lấy cách thức sống thích hợp với mình, quan trọng hơn là nhân loại có thể nuôi mèo nuôi chó nuôi gà nuôi vit, nuôi bất kì sủng vật nào mà mình thích.” Tích Bạch Thần kể những điều tốt khi làm người một cách tỉ mỉ. Mễ Lạp buột miệng nói tiếp một câu: *Có thể nuôi anh không?* Tích Bạch Thần: “… Có thể!”