Mị Hương
Chương 79 : Ngọt ngào
Tạ Đằng nhẫn nhịn chừng ấy tháng, chỉ một lần đối với hắn là chưa đủ, hai người chơi đùa mãi đến khi Diêu Mật la không chịu nổi, Tạ Đằng mới buông tha cho nàng. Cả người Diêu Mật mềm nhũn không chút sức lực, vừa kề gối nàng liền thiếp đi.
Tạ Đằng ngủ thẳng đến ngày hôm sau, nghe được tiếng động thì mở mắt, chỉ thấy màn trướng đỏ thẫm nhẹ nhàng lung lay, nến long phượng còn chưa cháy hết tỏ lờ mờ trong phòng. Hắn vén chăn cũng tên là long phượng hợp hoan lên, lần mò vào trong, thơm tho ấm áp, vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể Diêu Mật, không khỏi cất tiếng gọi: “Tiểu Mật!”
“Ừm!” Giọng nói của Diêu Mật truyền đến từ sau bình phong, kèm theo là tiếng nước chảy, nàng đang rửa mặt.
“Vẫn còn sớm, sao không ngủ thêm một lát?” Tạ Đằng vươn vai cười nói.
“Sớm chỗ nào? Mặt trời đã leo đến đỉnh rồi!” Diêu Mật thẹn thùng, hôm qua mệt muốn chết khiến hôm nay nàng ngủ dậy trễ. Nếu trong phủ có mẹ chồng phải hầu hạ, e rằng đã lớn chuyện.
Tạ Đằng lơ đểnh nằm xuống trở lại, nói: “Sợ cái gì? Tất cả đã có ta.”
Diêu Mật có chút dở khóc dở cười, đây không phải là vấn đề có sợ hay không! Nàng trả lời: “Phải dâng trà, không thể lỡ giờ.” Lại bổ sung: “Chàng cũng mau đứng lên đi, đừng để người ta chờ!”
Đợi Diêu Mật rửa mặt xong, bước qua bình phòng ngồi vào bàn trang điểm, Tạ Đằng cũng khoác áo rời giường, nhưng hắn không vội rửa mặt, mà cầm lược chải tóc cho Diêu Mật, xong nhìn nàng trong gương, thấp giọng nói: “Thấy ta chải đầu cho nàng thế nào?”
“Chàng đừng quấy rối, rửa mặt nhanh lên.” Diêu Mật cười e thẹn: “Trong phích còn nước nóng, chàng nên pha nước lạnh rồi rửa. Nếu không đủ, ta sẽ gọi người mang nước đến.”
Tạ Đằng nở nụ cười, hôn nhẹ lên tóc Diêu Mật: “Ta luôn rửa nước lạnh, không dùng nước nóng.” Nói xong lại thấy Diêu Mật né không cho hắn áp tới, Tạ Đằng liền cúi đầu nói bên tai Diêu Mật: “Tối hôm qua làm nàng đau sao?”
Diêu Mật không khỏi lườm hắn, nàng vén tóc quan sát cổ mình, rất sợ để lại dấu vết, quả nhiên trên hõm vai có mấy vến ngấn, nàng liền oán giận: “Chàng nhìn này, làm sao ta gặp người khác đây?”
“Đổi áo cổ cao chút là được.” Tạ Đằng không khỏi cười ‘ha ha’, nhìn vết tích trên người nàng nói: “Ta thoa thuốc mỡ cho nàng.” Vừa dứt lời liền cầm thuốc mỡ qua giúp Diêu Mật thoa lên cổ, thoa xong lại cúi đầu nói: “Có cần thoa chỗ ấy không?”
“Phụt!” Diêu Mật phì cười, ban ngày ban mặt, nói cái gì vậy chứ?
Tạ Đằng tiếp tục không sợ chết: “Nếu không, buổi tối ta thoa giúp nàng.”
Diêu Mật cầm lược ném hắn, phát cáu: “Câm miệng!”
Tạ Đằng đưa tay bắt chiếc lược, cười ha hả: “Ta giúp nàng vẽ mi.”
“Chàng ngồi sang bên đi, nháo nữa là muộn thật đấy.” Diêu Mật cản Tạ Đặng, thấy hắn cuối cùng cũng ra sau bình phòng, nàng lúc này mới ngồi xuống trang điểm.
Mấy a hoàn đợi ngoài cửa phòng nghe được âm thanh thì muốn đi vào, nhưng không thấy Diêu Mật gọi nên dừng bước, liếc mắt nhìn nhau, rồi lui ra phía sau vài bước.
Quản gia nương dẫn người đến, thấy mấy a hoàn quy củ thì thầm gật đầu. Bà vẫy tay với một a hoàn trong đó, thấy a hoàn chạy tới thì mở miệng hỏi: “Có gọi người vào không? Có cần nước nóng không?”
“Thưa không gọi người, cũng không cần nước nóng.” A hoàn đỏ mặt: “Chỉ nghe bên trong có tiếng nói chuyện, tướng quân và phu nhân đã thức dậy.”
Quản gia nương gật đầu: “Nhớ kĩ, phu nhân không gọi, nhất định không được tự ý đi vào.”
“Vâng!” Nha đầu vội vàng gật đầu.
Trong phòng, Tạ Đằng ra sau bình phong rửa mặt, sạ một lúc lại cất giọng: “Tiểu Mật, quần áo ta thì sao?”
Diêu Mật giật mình: “Chàng không mang quần áo vào à?”
Tạ Đằng nói vọng ra: “Ta tưởng rằng từ nay về sau, những chuyện này là do nàng quản mà.”
Diêu Mật mím môi, vừa tìm quần áo vừa nói: “Vậy người hầu hạ chàng trước đây thì sao?”
“Nàng không biết?” Tạ Đằng kinh ngạc, “Ta nghĩ nàng đã ái mộ ta, không phải ta không lấy chồng, cái gì của ta cũng tìm hiểu hết.”
Diêu Mật đỏ mặt, vắt quần áo lên bình phong, thấp giọng nói: “Đặt ở đây, tự chàng mặc lấy.”
“Giúp ta mặc đi mà!” Tạ Đằng cầu xin, “Không dễ gì cưới vợ, phải cho ta hưởng thụ tư vị được vợ hầu hạ chứ!”
Diêu Mật bất đắc dĩ, đành phải đi qua bên kia bình phong, cầm lấy quần áo, chợt một làn sáng lóa lên, Tạ Đằng đứng dậy từ thùng tắm, nói: “Nhìn tư thái của tướng công nàng đi, đẹp không?”
“Không biết xấu hổ.” Diêu Mật cười đến đỏ mặt, nàng nhìn cũng không dám nhìn, chỉ đưa quần áo tới rồi nói: “Mặc quần áo vào!”
Hai người ầm ĩ một hồi, rốt cuộc cũng mặc xong, Tạ Đằng bế Diêu Mật ra bình phong, đặt nàng trước gương trang điểm, nhìn nàng chải đầu búi tóc, cài đồ trang sức xong xuôi, liền xoay trái xoay phải tán thưởng: “Thật đẹp!”
Diêu Mật ngọt ngào trong bụng: “Được rồi, chàng ngồi xuống mau, ta giúp chàng chải một kiểu tóc anh tuấn.”
Tạ Đằng vội vàng ngồi xuống, đợi Diêu Mật chải tóc cho hắn xong, hắn hài lòng ngắm nghía, sau đó thì bắt đầu trách móc nhũ mẫu của mình: “Tạ ma ma tay to, mỗi lần đều tùy tiện vấn tóc cho ta, đến nhìn cũng không nhìn, cứ thẳng tay đâm trâm vào rồi bỏ đi.”
Diêu Mật vô cùng vui vẻ. Nàng thật không ngờ Tạ Đằng không có người hầu hạ! Hắn không muốn a hoàn vào phòng, lại ngại gã sai vặt ồn ào, cuối cùng bên người chỉ còn mình nhũ mẫu hầu hạ. Mắt nhũ mẫu Tạ ma ma của hắn kém, bà luôn khuyên hắn gọi một a hoàn vào phòng, hắn không gọi, kết quả là mỗi lần chải đầu Tạ ma ma đều chải qua loa cho xong chuyện.
Lát sau, hai người mặc xong quần áo, có a hoàn vào bê thùng nước ra ngoài, có bà tử đến thu dọn giường chiếu, yên lặng không tiếng động dọn dẹp xong xuôi thì ra ngoài.
Khi hai người đến đại sảnh, trong cung có ý chỉ truyền đến, khen tỷ muội Diêu Mật hiền huệ, lệnh các nàng phải thực hiện tốt trách nhiệm của nữ quyến Tạ gia, hiếu kính lão tướng quân, rồi ban tặng vài thứ.
Mọi người vội vàng tạ ân. Người tuyên chỉ là Cao công công, ông nói vài câu chúc mừng đám Tạ Đằng và Diêu Mật, đòi phần thưởng cho mình, sau đó mới cười tủm tỉm rời đi.
Tạ Đoạt Thạch chờ không kịp, sớm đã gọi quản gia nương mau mau bưng trà lên, cười nói: “Cháu dâu dù đã kính trà, nhưng ta vẫn muốn uống thêm một lần nữa.”
Mọi người nghe xong, không khỏi nở nụ cười.
Tỷ muội Diêu Mật nhận trà, người trước người sau lên kính, đợi Tạ Đoạt Thạch nhận trà xong, phát lì xì cho các nàng, các nàng lại bắt đầu kính những người khác trong tộc Tạ gia.
Chốc lát kính trà hoàn thành, nhận thân thích xong xuôi, mọi người ngồi xuống bắt đầu trò chuyện.
Đến khi khách tan, Sử Tú Nhi lén kéo Diêu Mật tới hỏi: “Tiểu Mật, muội khỏe chứ?” Sao lại thành thế này, có phải tối hôm qua bị ngược đến chết đi sống phải phải không?
Diêu Mật đỏ hồng hai má, tình chị em tốt quá đôi khi cũng không tiện mà! Xem đi, chuyện gì cũng hỏi được. Nàng ‘khụ’ một tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Sai rồi, sai rồi, xưng hô sai rồi!”
Sử Tú Nhi đứng hình một chút mới phản ứng lại, nàng che miệng gian: “Đại tẩu, tẩu có khỏe không hả?”
Thoáng chốc Phạm Tinh cũng sít lại gần, thấp giọng nói: “Diêu tỷ tỷ, Sử tỷ tỷ, tối hôm qua sợ khiếp ấy! Khăn voan vừa vén lên, vậy mà không phải là Tam tướng quân, lúc đó ta thật bối rối.”
Nói đến việc này, Diêu Mật và Sử Tú Nhi cũng cảm thán: “Rõ ràng là nhận ra nhau, khi bái đường cũng có lên tiếng xác nhận, cứ nghĩ rằng sẽ không nhầm, ai ngờ cũng sai. May mà bái đường thêm một lần nữa, bằng không, trong lòng thế nào cũng ngờ vực lại bái nhầm.”
Các nàng đang tán dóc thì quản gia đi tới ngượng ngùng mở miệng: “Phu nhân, trong phủ không ai quản lý, không biết…”
Trước đây Tạ Đoạt Thạch mời Mạnh Uyển Cầm tới quản sự, mấy hôm nay lo hôn sự thì mời hai mợ của Diêu Mật, hôm qua Diêu Mật xuất giá, hai người này dặn dò suốt đêm rồi cáo từ, nói rằng phủ tướng quân đã có ba vị chủ mẫu, các bà không thích hợp nhúng tay vào. Hôm nay quản gia và quản gia nương bận đến sức đầu mẻ trán, bây giờ lại có việc cần bẩm báo với Tạ Đoạt Thạch, lại bị Tạ Đoạt Thạch trừng mắt: “Không phải đã cưới ba cháu dâu rồi sao? Giờ còn hỏi ta?”
Quản gia bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận chạy tới hỏi Diêu Mật.
Diêu Mật nghe xong, reo lên: “Trương bá, chúng ta mới xuất giá mà! Sao không cho chúng ta nghỉ ngơi một chút, chưa gì đã trọng trách đầy người thế?”
Trương bá lại ngượng ngùng, nói nhỏ: “Phu nhân còn chưa biết, từ năm ngoái khi phu nhân về nhà mẹ đẻ, phủ tướng quân đã hơi lộn xộn! Bây giờ phu nhân đã trở về, phải nhanh chóng quản gia sự, nếu không lại thêm loạn.”
Tỷ muội Diêu Mật ở phủ tướng quân quản lý gia sự nửa năm, đã quen thuộc với mọi người mọi việc trong phủ, các nàng nghe quản gia nói xong, chỉ biết cười khổ: “Đem sổ sách tới đây thôi, dù sao cũng phải để mắt đến.”
Tới chiều, các nàng đã phân công lại như trước kia. Diêu Mật quản lý lễ viếng xã giao, mọi thứ trong khố phòng, các khoản thu chi ngày tết ngày lễ. Sử Tú Nhi lo việc thu mua của trù phòng và thức ăn cho mọi người. Phạm Tinh xử lý mọi việc liên quan đến vườn tược và khuê phòng.
Rất nhanh sau đó mọi việc đã ngăn nắp đâu ra đấy, mọi người không còn rối ren, có việc gì đều biết tìm ai mà bẩm báo.
Các nàng ở đây quản lý sổ sách, phân công hạ nhân làm việc, bận đến chạng vạng vẫn chưa xong. Tạ Đoạt Thạch lại cùng huynh đệ Tạ Đằng ngồi trong vườn uống rượu ngắm hoa, cười ‘ha ha’ nói: “Nhìn xem, cháu dâu vừa tới, chúng ta đã an nhàn.”
Bọn họ chuyện trò, sớm có a hoàn đến đưa bánh, thay trà, cung kính bẩm: “Lão tướng quân, tướng quân, chút trà bánh này là ba vị phu nhân vừa làm, thỉnh tướng quân và ba vị tướng quân nếm thử, nếu hợp khẩu vị sẽ làm nhiều hơn.”
“Là bánh hoa quế.” Tạ Đằng chọn lấy một miếng nếm thử. “Rất ngon.”
Tạ Thắng và Tạ Nam cũng thử bánh, hầm hồ nói: “Vợ ta làm, đương nhiên là ngon.”
Tạ Đoạt Thạch sốt ruột: “Thủ hạ lưu tình, để cho ta vài miếng.”
A hoàn trầm mặc: Lão tướng quân, tướng quân, các ngài thiếu ăn thiếu uống sao?
Quản gia nương lặng thinh: Trước đây, mỗi khi đến tháng tám, lão phu nhân và phu nhân đều thích làm bánh hoa quế, lão tướng quân và tướng quân ăn không ít. Sau này lão phu nhân và phu nhân mất, không còn ai làm bánh hoa quế. Bây giờ có ba vị phu nhân, lão tướng quân và tướng quân đương nhiên tranh nhau ăn.
Tạ Đoạt Thạch đang ăn bánh hoa quế, đột nhiên đứng lên ngửa đầu cảm thán: “Ba cháu dâu quả không tệ! Sau này cần phải thường xuyên có bánh hoa quế ăn. Bởi vậy ta nói, ba tiểu tử các ngươi phải cưới các nàng vào phủ sớm hơn mới phải.”
Thấy Tạ Đoạt Thạch khen ngợi tỷ muội Diêu Mật, huynh đệ Tạ Đằng đột nhiên nhớ tới tỷ muội Diêu Mật bảo rằng trước đây các nàng vốn rất ái mộ Tạ Đoạt Thạch, vì Tạ Đoạt Thạch mới vào phủ tướng làm a hoàn. Nhất thời ba huynh đệ liếc mắt trừng nhau, dù thế nào cũng không được để cho ông cụ này biết được, vợ chúng ta từng ái mộ ông!
Tạ Đoạt Thạch lại cảm thán: “Nếu ta mà còn trẻ như tuổi đôi mươi…”
Huynh đệ Tạ gia trăm miệng một lời: “Nghĩ sao chứ?” Lẽ nào muốn tranh vợ với chúng ta?
Tạ Đoạt Thạch cười ha hả: “Chẳng sao cả. Thế nhưng mấy đứa nhất định không có bánh hoa quế ăn.”
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
46 chương
15 chương
225 chương
116 chương
56 chương
192 chương
21 chương
48 chương
41 chương