Ẩn thân ở sau màn trướng, nam nhân nghe hết một màn cảm động vừa rồi, hai tròng mắt u tối sắc bén bắn về phía nữ nhân gan lớn đến không biết sống chết!
Hiên nhi lại bảo vệ ả như thế!
Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn vừa rồi không biết hổ thẹn ôm Mạc Ly Hiên, cảm thấy một cơn tức giận lan tràn toàn thân. Vương phi của hắn nếu dám không an phận thủ tiết cho hắn, hắn nhất định phế ả!
Thân mình vừa định rời đi, lại nghe được Lăng Tuyết Mạn hắt hơi một cái, dường như là cảm lạnh!
Mày nhăn lại.
Lăng Tuyết Mạn xoa mũi, buồn bực ngồi trên nệm, xoa bóp chân cẳng tê mỏi. Đêm khuya, nhiệt độ không khí giảm mạnh làm nàng mặc quần áo đơn bạc bị rét run. Nhưng mà nơi này tối đến đưa tay không thấy được ngón, nàng căn bản không dám đi lại lung tung, chỉ có thể mong quản gia mau trở về.
Nhưng ngồi yên cũng làm nàng sợ. Dù sao nơi này còn bày cỗ quan tài có một người chết nằm bên trong.
Vì thế Lăng Tuyết Mạn thử lầm bầm lầu bầu để giảm bớt không khí khẩn trương. "Khụ khụ" Hắng giọng một cái, "Vương gia phu quân, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cũng coi như là lần cuối cùng. Khụ khụ, mạng của ngươi không tốt, cưới vợ chưa động phòng liền quy thiên. Mạng của ta cũng không tốt, còn là một cô nương đã phải thủ tiết. Haiz."
Động phòng?
Đôi mắt Mạc Kỳ Hàn híp lại, "Nha đầu kia muốn động phòng? A, vậy cũng được. Có thể thành toàn nàng!" Khóe miệng tạo nên một độ cong thật nhỏ. Nghe nàng nói chuyện thật là buồn cười!
Lăng Tuyết Mạn thở dài, quay đầu hướng ra ngoài xem xét, lại không nghe được một tiếng động, thầm nguyền rủa: "Quản gia đáng chết này có phải đã lừa ta không? Còn chưa đến? Haiz! Vương gia phu quân, nếu ngươi trên trời có linh thiêng, xin thương xót báo mộng cho phụ vương ngươi bảo ông ấy thả ta đi! Đời ta còn dài, mà cũng không thể bảo ta làm ni cô đi? Haiz! Thiên lý ở đâu!"
Lời than thở làm Mạc Kỳ Hàn cau chặt lông mày, nhếch môi: "Quả thật là cái nữ tử thiếu mất tam tòng tứ đức!"
Đã như vậy, còn muốn hắn thả nàng? Không có cửa đâu!
Thân hình Mạc Kỳ Hàn vừa động, lướt gấp đi ra ngoài. Tốc độ nhanh làm cho Lăng Tuyết Mạn chỉ vừa cảm thấy một trận gió nhẹ quất vào mặt, thân mình liền bị bay lên không. Để tránh nàng kêu to cùng phản kháng, hắn phong bế vài huyệt đạo trên người nàng, sau đó đi đến phòng ngủ của hắn ở Cúc Thủy Viên, cũng là phòng cưới của bọn họ hôm nay!
Lăng Tuyết Mạn kinh hãi, nàng bị bắt cóc sao? Chẳng lẽ nàng bị hạ thuốc gì đó? Vì sao nàng không cách nào nhúc nhích, hơn nữa kêu cứu mạng cũng không được? Tứ Vương phủ canh phòng lơi lỏng như thế sao? Đến đạo tặc xông vào cướp người cũng không biết sao? Ly Hiên cứu ta!
Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn vào phòng ngủ, đồng thời ống tay áo vung lên tạo thành một cổ gió mạnh thổi tắt toàn bộ ánh nến trong phòng. Căn phòng tối đen. Trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ làm ánh mắt Mạc Kỳ Hàn lóe lóe.
Hắn muốn xem tân nương của hắn bộ dáng ra sao!
Giọng nói nghe cũng không tệ, mềm mềm êm êm, nghe vào trong lỗ tai có cảm giác tê dại. Không biết dung mạo như thế nào?
Trong bóng đêm, hắn có thể thấy nàng đang mở to đôi mắt. Tròng mắt sáng trong bóng đêm như sao trời lộng lẫy, làm người ta thưởng thức. (mắt linh cẩu?)
Lăng Tuyết Mạn như người gỗ nằm thẳng cẳng ở trên giường, trong lòng không ngừng chửi bậy, nhưng mà một chữ cũng không thể bay vào trong lỗ tai đạo tặc.
Mạc Kỳ Hàn lại điểm thêm một huyệt, Lăng Tuyết Mạn lập tức hôn mê.
Một lần nữa châm nến, đưa tới gần, chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn của nữ tử, mày như mực họa, môi đỏ mọng kiều diễm, cái mũi khéo léo, gò má hình trứng ngỗng, ngũ quan xinh xắn này đẹp không khuynh quốc thì cũng đủ khuynh thành!
Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, lông mày lại càng nhăn hơn!
Nữ nhân không an phận này lại đẹp như vậy, nàng đội nón xanh cho hắn (bị cắm sừng ấy) chắc cũng không quá khó khăn, đến lúc đó mặt hắn biết đặt chỗ nào?
Âm thầm suy tư, sau đó Mạc Kỳ Hàn tắt nến, dùng tay giải huyệt câm cho Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn tỉnh dậy, ngẩn ra nửa ngày, đột nhiên nhớ lại, theo bản năng giật giật tay, vui mừng, "Ta có thể cử động!" Ngay sau đó càng thêm kinh hỉ "Oa! Còn có thể nói chuyện!"
"Câm miệng!"
Hai chữ sắc bén đột nhiên toát ra, mọi kinh hỉ Lăng Tuyết Mạn đều bị dọa chạy mất, giơ tay, cố nhìn xem người nói chuyện ở đâu.
"Đừng nhúc nhích!"
Lại là một mệnh lệnh vang lên, thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, môi không yên lắp bắp hỏi: "Ngươi… ngươi là nam nhân?"
Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, sau đó nhàm chán nói: "Vô nghĩa!"
Nói xong, không kiên nhẫn thò tay kéo Lăng Tuyết Mạn vào lòng. Lăng Tuyết Mạn thất kinh, giùng giằng mới vừa hô một chữ "Cứu -" liền bị một cái bàn tay to bóp cổ, tiếng nói trầm thấp mang theo hương vị cảnh cáo: "Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn!"
Lăng Tuyết Mạn hô hấp không thuận, mặt đỏ bừng lên, liều mạng gật đầu. Nam nhân kia mới chậm rãi nới lỏng tay. Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển nói: "Ngươi là ai? Đây là nơi nào? Ngươi bắt ta rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi biết ta là ai không?"
Mạc Kỳ Hàn híp mắt nhìn đôi môi đỏ mọng trong bóng đêm vẫn kiều diễm, tà mị nhếch môi nói: "Ta là một nam nhân. Nơi này là phòng cưới của ngươi cùng phu quân ngươi. Ngươi là Tứ Vương phi, ta bắt ngươi đi đương nhiên là muốn thay phu quân ngươi động phòng với ngươi!"
"Cái gì? Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi thật to gan! Ta khuyên ngươi nhanh thả ta. Nếu không, thủ vệ Tứ Vương phủ lập tức sẽ vào!" Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ, đồng thời lo lắng, gắng gượng nói.
Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn lại phát ra một tiếng đùa cợt cười khẽ: "A, nếu như không nắm chắc mười phần, sao ta dám phi lễ Tứ Vương phi?"
Dứt lời liền đem nữ tử trong lòng trực tiếp áp chế dưới thân, hung hăng chiếm lấy môi đỏ mọng, nhưng không ôn nhu cũng không triền miên, chính là tức giận cùng trừng phạt.
Liếm môi cánh hoa của nàng trong chốc lát, đầu lưỡi linh hoạt liền từ môi nàng trượt vào trong để bá đạo thưởng thức cái lưỡi thật thơm ngọt của nàng.
Lăng Tuyết Mạn bị hôn đến mất hồn, không đáp lại cũng không phản kháng, chỉ ngây ngốc trợn tròn mắt, để mặc nam nhân ở trên người đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của nàng.
Trong bóng tối, nam nhân cũng không lưu lại lâu trên môi Lăng Tuyết Mạn. Hắn dời môi, tiến đến cổ của nàng, tay bắt đầu xé rách áo tang của Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên bị xé áo, kinh hãi phục hồi tinh thần, lại bật thốt lên: "Ngươi làm cái gì?" Hai tay hai chân kịch liệt giằng co, vừa đánh vừa đá thân hình to lớn trên người nàng.
Nam nhân cau chặt lông mày, hai chân đè chân Lăng Tuyết Mạn, tay thì giữ chặt hai bàn tay của nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo không vui cùng cảnh cáo: "Nếu ngươi phản kháng đừng trách ta mạnh tay!"
"Ngươi rốt cuộc muốn ra sao? Ta là quả phụ mà ngươi cũng muốn khi dễ sao? Ngươi không sợ bị trời phạt sao?" Lăng Tuyết Mạn động không được, chỉ có than khóc thảm thiết cầu xin nam nhân trên người, hy vọng lương tâm hắn đột nhiên trổi dậy, buông tha nàng.
Mạc Kỳ Hàn cong môi lên, nắm cằm nàng cười nhạo: "Ta không sợ nhất chính là trời phạt. Huống chi ta cũng không thấy đây là chuyện xấu. Phu quân của ngươi không thể viên phòng với ngươi, ta thay hắn hoàn thành. Ngươi nên cảm kích ta mới đúng, bằng không ngươi cả đời là gái lỡ thì!"
"Vị tiên sinh này thật đúng là da mặt dày! Phiền ngươi nói cho ta tôn tính đại danh? Ta muốn xem nụ hôn đầu tiên của Lăng Tuyết Mạn ta bị tên khốn kiếp nào cướp đi!" Lăng Tuyết Mạn cười châm biếm, sau đó biến thành cắn răng nghiến lợi!
Mà Mạc Kỳ Hàn nghe xuýt không thở nổi, hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần, mới cắn răng nói: "Không nghĩ tới Tứ Vương phi không chỉ gan lớn còn là một nữ nhân thô tục không chịu nổi! Nụ hôn đầu tiên? Hừ! Thân của ngươi cũng là của ta. Ngoài ta, đời ngươi đừng mong có nam nhân thứ hai!"
"Ngươi khốn nạn! Đồ dâm tặc to gan lớn mật, bản thân mình hành động vô sỉ hạ lưu còn dám khinh bỉ bà cô ta thô tục? Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi ra cửa bị xe đụng chết! Ăn cơm bị nghẹn chết! Uống nước bị sặc chết! Lên giường bị nữ nhân lây bệnh hoa liễu chết!"
Lăng Tuyết Mạn trách móc một hơi chưa nghỉ, môi đỏ mọng lại bị nam nhân cuồng tình trên người dùng sức cắn một ngụm. Nàng không kịp kêu to, cằm lại bị bóp chặt, lực rất mạnh làm cho nàng có cảm giác cằm muốn nát, đau đến nước mắt tràn mi. Thanh âm ác độc trong đêm tối lại thâm trầm như quỷ mị đòi hồn lấy mạng, "Đây là hậu quả của việc ngươi nguyền rủa ta! Còn muốn lên giọng sao?"
"Không cần đại hiệp, ta sai lầm rồi"
Lăng Tuyết Mạn cố hết sức cầu xin tha thứ. Cảm giác được tay hắn dần dần buông lỏng, nàng thở hổn hển, chảy nước mắt, nhỏ giọng cầu khẩn: "Ngươi buông tha ta được không? Van ngươi, ngươi không cần cướp sắc. Trong Vương phủ này có rất nhiều báu vật, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, được không?"
"Đại hiệp? Lấy báu vật?" Khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn co rút khi nghe Lăng Tuyết Mạn nói, trong thanh âm vốn lạnh lùng mang theo một chút trêu tức, "Nha đầu, nhanh như vậy liền đổi xưng hô sao? Coi ta là kẻ cướp tiền vàng sao? Ha ha ngươi thật hào phóng, lấy tài sản của phu quân ngươi dâng cho ta à? Khi dễ ta sao? Nói cho ngươi biết, bản công tử hôm nay chỉ cướp sắc! Bất quá khuyên ngươi không nên chống cự! Bản công tử không thích nhất là nữ nhân dưới thân không động giống như một cái xác chết! Một khi tâm tình ta không tốt, trước hiếp sau giết là chuyện thường xảy ra!"
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
61 chương
52 chương
27 chương
58 chương