"Lương Khuynh Thành, ngươi nói đúng rồi, cũng bởi vì là con ngươi, cho nên mới không giữ mạng được, người khác nếu không con trai của ngươi, đương nhiên được sống." Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhếch môi, trong mắt hiện lên cay nghiệt.
"Ngươi lòng lang dạ soi! Ngươi không phải là người!" Lương Khuynh Thành nổi điên khàn giọng gào thét, muốn xông tới, nhưng nhích một bước cũng không được.
"Các ngươi có nhớ, hơn ba mươi năm trước có một nữ tử tên là Vũ Vi?" Mạc Kỳ Minh không nhìn hai người kia, nhẹ nhàng mở miệng, không đợi bọn họ trả lời, liền lại tự mình nói: "Đó là mẫu thân của ta!"
"Cái gì? Du phi quả nhiên là thân mẫu của ngươi?" Mạc Ngự Minh cả kinh, lập tức hỏi: "Lăng Vương lừa gạt, đem ngươi dưới danh nghĩa là con Lăng Vương phi để ghi vào gia phả hoàng gia, đúng hay không?"
Mạc Kỳ Minh nhìn Mạc Ngự Minh, thật lâu sau, chậm rãi gật đầu, "Ngươi biết?"
"Ngươi treo bức họa Du phi trong mật thất, đêm nguyên tiêu năm trước, Mộng Thanh lẻn vào phủ của ngươi, phát hiện thấy bức họa, cách đây không lâu, khi Hàn nhi còn chưa kế vị đã đem bức họa hỏi ta… ta mới đoán như thế. Mạc Kỳ Minh, ngươi nghĩ mẫu thân ngươi là do ta hại chết à?" Mạc Ngự Minh nói trắng ra.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Mạc Kỳ Minh cười lạnh lùng.
Mạc Ngự Minh giận tái mặt, nhìn Mạc Kỳ Minh gằn từng chữ: "Ngươi nói xem, Lăng Vương rốt cuộc nói cho ngươi cái gì, mà làm cho ngươi hận ta như thế? Để cho ngươi phát điên đi giết con ta!"
"Thế nào, ngươi muốn đòi trong sạch? Ngươi có trong sạch sao?" Mạc Kỳ Minh cười hỏi lại, nụ cười lại làm người ta ớn lạnh xương cốt.
"Hừ, Mạc Kỳ Minh, ngươi không phải muốn giết chúng ta thay phụ mẫu báo thù sao? Lê nhi của ta đã chết, Hàn nhi được ông trời phù hộ, cho tới bây giờ, ngươi bắt cóc chúng ta, là muốn uy hiếp Hàn nhi?" Lương Khuynh Thành đột nhiên mở miệng, cười rét lạnh, "Nhưng là, ngươi nằm mơ đi! Ta nếu chết, cũng sẽ không để ngươi lại hại con ta! Nếu biết có hôm nay, ba mươi hai năm trước, ta đã sớm giết chết Du phi, chấm dứt hậu hoạn!"
"Đáng chết!" Mạc Kỳ Minh đột nhiên thô bạo, ngồi xổm xuống, bàn tay to bóp cằm Lương Khuynh Thành, bóp méo mặt, "Còn nói các ngươi bị oan uổng?"
"Mạc Kỳ Minh, Du phi là bị bệnh chết ở hành cung Cảnh Châu, không liên quan đến chúng ta!" Mạc Ngự Minh động không được, thấy Lương Khuynh Thành chịu khổ, hét lớn.
"Đó cũng là bị các ngươi bức chết!" Gương mặt Mạc Kỳ Minh hoàn toàn vặn vẹo, bàn tay to bóp cổ Lương Khuynh Thành lại thêm một phần lực đạo, nhìn Lương Khuynh Thành thống khổ nói không ra lời, cười lạnh lùng, "Như thế nào, nếu ngươi có thể nghĩ đến hôm nay, chỉ sợ càng hối hận là đã thu dưỡng ta đi!"
"Không sai, Lăng Vương cấu kết hoạn quan mưu nghịch phạm thượng, ta lại cho là hắn có công cứu giá, áy náy rất nhiều, thu dưỡng con trai độc nhất của hắn làm hoàng tử, tín nhiệm sủng ái, không nghĩ tới đúng là dẫn sói vào nhà!" Toàn thân Mạc Ngự Minh phát run, hối hận đan vào, "Là ta một tay hại con ta! Là ta hại chúng!"
"Nếu không phải ngươi hại mẫu thân của ta, phụ Vương ta sẽ mưu phản sao? Ngài chẳng qua là thay mẫu thân ta báo thù mà thôi! Việc phụ Vương ta chưa làm xong, ta giúp ngài hoàn thành, chỉ tiếc, hiện thời giang sơn vô vọng, ta chỉ có giết các ngươi, mới có thể đi gặp của song thân phụ mẫu ta!"Mạc Kỳ Minh kích động bóp cổ Mạc Ngự Minh, khàn khàn nói: "Ngươi rõ ràng biết mẫu thân cùng phụ Vương của ta tình đầu ý hợp, thế nhưng gặp nổi sắc tâm, cố ý phái phụ Vương ta đi trấn thủ Nam Cương, ép mẫu thân tuyển tú, nhét người vào hậu cung, chiếm đoạt, sau đo, chỉ một câu nói của Lương Khuynh Thành, ngươi liền vứt ngài đi hành cung Cảnh Châu, Lương Khuynh Thành vì chấm dứt hậu hoạn, phái người lẻn vào Cảnh Châu hại mẫu thân của ta, bọn họ muốn sống cùng một chỗ, lại bị ngươi ngăn trở, khiến mẫu thân của ta cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, vụng trộm sinh ta không lâu liền buông tay, khiến phụ Vương ta cả đời hiu quạnh! Mạc Ngự Minh, tất cả những điều này có phải ngươi hại hay không? Dựa vào cái gì các ngươi được vợ chồng hòa thuận, hưởng thụ niềm vui gia đình?"
"Cái gì? Sao… Tại sao là như vậy?" Mạc Ngự Minh khiếp sợ, không thể tin, đứt quãng nói.
"Không phải như thế, Lăng Vương nói dối! Ta khi nào thì phái người đi giết mẫu thân ngươi? Không có! Ta không có! Từ trước đến nay, ta cũng không nói đến mẫu thân ngươi một câu, ta chỉ là hận phu quân ta bạc tình, ta cũng không có sai người giết mẫu thân ngươi!" Lương Khuynh Thành kích động cãi lại.
Mạc Ngự Minh bởi vì tâm tình kích động, lực đạo trên tay lại tăng thêm, Mạc Ngự Minh đã không cách nào hô hấp, sắc mặt đỏ bừng, thở gấp mấy hơi thở, Lương Khuynh Thành hô lớn: "Ngươi mau buông Thái Thượng Hoàng! Ngươi lấy oán trả ơn!"
Mạc Kỳ Minh thờ ơ, chậm rãi nói: "Ta sao phải tin lời của các ngươi? Ta sao phải không tin phụ Vương ta?"
"Nghịch… tử…" Mạc Ngự Minh hô hấp càng yếu, ánh mắt đã mờ.
Tâm Mạc Ly Linh nóng như lửa đốt, thình lình tung một chưởng vào gã áo đen bắt giữ nó, gã chưa kịp chuẩn bị, trúng chưởng lui hai bước, Mạc Ly Linh vọt tới, dùng sức mở tay Mạc Kỳ Minh, khóc nói:"Phụ Vương, không được giết Hoàng gia gia, van cầu phụ Vương, Hoàng gia gia là người tốt, đối với Linh nhi tốt lắm, cầu phụ Vương đừng giết người, có được không?"
"Linh nhi, cút ngay!" Mạc Kỳ Minh xanh mặt, lớn tiếng quát.
Mặc Thanh chạy đến gần Mạc Ly Linh, Mạc Ly Linh vô cùng lo lắng, cũng không lo võ công của nó có đánh lại Mặc Thanh không, dùng lực tung ra hai chưởng, Mặc Thanh bận tâm nó là thế tử, chỉ thủ chứ không tấn công, Mạc Ly Linh vừa đánh vừa tiếp tục khóc hô: "Phụ Vương, nếu ngài giết Hoàng gia gia, sẽ quay đầu không được! Phụ Vương, nếu ngài muốn phụ tử chúng ta cùng chết, động thủ đi! Ngài chết, cả nhà chúng ta một người cũng sống không được, ngài có thể không cần mẫu thân của con, nhưng nếu chúng con chết, ngài sẽ đoạn tử tuyệt tôn!"
Bàn tay Mạc Kỳ Minh đình trệ, nhếch môi, không dùng lực, nhưng cũng không buông tay, trừng mắt Mạc Ngự Minh.
Mạc Ly Linh vừa đánh vừa không ngừng hô: "Phụ Vương! Có lẽ ngài sai lầm rồi, là gia gia sai lầm rồi! Ngài không cần giết lầm người tốt, đại bá đã chết, ngài không cần tiếp tục sai nữa được không? Phụ Vương! Ngài nhanh buông Hoàng gia gia ra, nếu Hoàng gia gia chết, Lăng nương nương sẽ hận ngài hơn! Ngài không phải yêu Lăng nương nương sao? Vậy sao ngài có thể gây tổn thương người mà Lăng nương nương yêu quí! Linh nhi sẽ không đi cầu Lăng nương nương cứu mạng! Lăng nương nương nói rất đúng, là ngài quá cố chấp!"
Thân mình chấn động, bàn tay to chậm rãi buông xuống, Mạc Kỳ Minh dại ra, thân mình cứng ngắc, lảo đảo lui, ngã ngồi dưới đất, hai mắt vô thần nhìn Mạc Ngự Minh, thật lâu phun ra một câu nói, "Cho ngươi một cơ hội sửa sai, nói!"
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
61 chương
52 chương
27 chương
58 chương