"Sao? Đây là chuyện khi nào?" Mạc Ngự Minh ngẩn ra, hơi kích động hỏi. Mạc Ly Linh lại nghĩ một lát, mới chậm rì rì nói: "Hình như là năm trước, ngày đó lúc hoàng hôn, mẫu thân muốn cùng phụ Vương dùng bữa tối, sợ phụ Vương cự tuyệt, con liền đi tìm phụ Vương, thấy trong phòng không có ai, con nhìn lung tung, tình cờ nhấn trúng cơ quan, phát hiện có mật thất, bên trong treo vừa một bức họa, vẽ một nữ nhân con chưa từng thấy qua, nữ nhân kia thật đẹp, con muốn sờ tranh một chút, ai ngờ phụ Vương trở lại, sau đó… Phụ Vương hung hăng khiển trách con, đuổi con ra ngoài!" Nghe vậy, Lương Khuynh Thành liếc Mạc Ngự Minh một cái, hơi hơi nghiêng mặt, không nói gì. Mạc Ngự Minh hơi quẫn, ho nhẹ hai tiếng, hỏi: "Linh nhi, phụ Vương con có nói cho con biết, nữ nhân trên bức họa là ai không?" "Không có, phụ Vương cũng không nói gì." Mạc Ly Linh lắc đầu, cắn môi không yên nhìn Mạc Ngự Minh, lại nhìn Lương Khuynh Thành, đắn đo nửa ngày, vẫn là nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Hoàng gia gia, hoàng nãi nãi, xin thứ cho Linh nhi lỗ mãng, Linh nhi rất muốn hỏi một sự kiện, được không ạ?" "Hả? Chuyện gì?" Mạc Ngự Minh nghi ngờ nói. Lương Khuynh Thành cũng dời ánh mắt, lẳng lặng nhìn Mạc Ly Linh, chờ đợi nó nói tiếp. "Chính là… chính là Linh nhi biết… biết phụ Vương con.. thích Lăng nương nương. Nhưng, nữ nhân trên bức họa kia cũng không phải Lăng nương nương, vậy là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ phụ Vương thích hai nữ nhân sao?" Mạc Ly Linh hỏi hết sức khẩn trương, hai tay đan một chỗ, thậm chí cũng không dám nhìn hai người ngồi đối diện, thanh âm nhỏ lại lắp bắp. "Linh nhi!" Mạc Ngự Minh trầm mặt xuống, khẩu khí có một chút nghiêm khắc, "Không được tò mò chuyện Lăng nương nương, biết không?" "Vâng, Linh nhi biết sai, Linh nhi không dám nữa!" Mạc Ly Linh vội vàng gật đầu, khiếp sợ nói. Sắc mặt Mạc Ngự Minh dần dần hòa dịu, thở dài: "Linh nhi, Hoàng gia gia biết con ghét Lăng nương nương, nhưng không thể trách Lăng nương nương, con bây giờ không rõ, chờ con lớn lên chút sẽ biết, về sau không thể tò mò, Lăng nương nương sẽ là Hoàng Hậu, nhất quốc chi mẫu, nếu như con nói lung tung, sẽ có nhiều phiền toái. Nữ nhân trên bức họa kia có thể là nãi nãi của con, là mẫu thân của phụ Vương con." Mạc Ly Linh ngẩn ra, thứ nhất là kinh ngạc việc phong hậu cho Lăng Tuyết Mạn, thứ hai là người trên bức họa kia đúng là…"Hoàng gia gia, nữ nhân kia sao lại là nãi nãi của con? Nãi nãi con Lăng Vương phi không phải bộ dáng đó, bà…" "Linh nhi, việc này nói thì dài dòng, về sau có cơ hội sẽ nói cho con biết, hiện tại, Hoàng gia gia cũng không thể xác định." Mạc Ngự Minh ra tiếng ngắt lời, than thở nhắm hai mắt lại, tựa vào trên nệm êm phía sau nhắm mắt dưỡng thần. "Lục ca, qua Kinh An, đi khoảng hai canh giờ đến núi Ngũ Đài Sơn?" Lập tức, Mạc Kỳ Dục hỏi. Mạc Kỳ Sâm gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta tuy đi trên đường trống, nhưng bốn phía cây cối nhiều, đạo tặc dễ dàng ẩn nấp, phía trước chính là Kinh An, nơi đó địa thế bình thường, dễ gặp chuyện không may!" Nói xong, nhíu mày lớn tiếng nói: "Toàn bộ đề cao cảnh giác, bảo vệ liễn xa!" "Vâng!" Hơn ngàn cấm vệ quân cùng đáp. Ngự liễn đi trước, hết thảy, xem giống như gió êm sóng lặng, kì thực, một tấm lưới khổng lồ đã lặng lẽ mang theo gió lốc hủy diệt mà đến! Kinh biến, chính là chuyện trong nháy mắt! "A – " "A – " Đột nhiên, nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên! Từ trên mặt đất đột nhiên bắn ra chừng trăm mũi tên độc, một trăm Ngự Lâm quân mở đường trước xe ngựa gần như đồng thời ngã xuống đất! Sự tình đột ngột này, kinh hãi mọi người! Ngẩn ra hai giây, Mạc Kỳ Dục cùng Mạc Kỳ Sâm lập tức phản ứng kịp, cùng nhảy lên xe ngựa, lấy kiếm ra, hét lớn: "Có thích khách mai phục! Bảo vệ liễn xa!" Giọng nói vừa dứt, thích khách áo đen che mặt nhiều đến không đếm được từ trên trời giáng xuống, kiếm cung xông lên đánh hội đồng về phía xe ngựa! Cấm vệ quân xông lên, đao kiếm lóe sáng, tiếng chém giết rung trời! Ngựa bị chấn kinh, vó ngựa giơ lên, hất thị vệ điều khiển xe ngựa xuống đất, phi nước đại! "Hộ giá!" Mạc Kỳ Sâm hô gấp, bay vút đi, một kiếm chém đứt dây cương, ngự liễn dừng lại, đàn ngựa chạy đi như điên! Cấm vệ quân ào ào bao vây xe ngựa, Mạc Kỳ Dục một kiếm bổ ngang hai gã thiết huyết sát thủ đứng gần, lại rước lấy nhiều sát thủ khác tấn công về phía hắn! Hơn ngàn cấm vệ quân, người tuy nhiều, lại đánh không lại sát thủ được huấn luyện đặc biệt, một đám ngã xuống, thây khắp đường, Mạc Kỳ Sâm như có lửa đốt trong lòng, không dám rời xe ngựa một khắc! Ở bên trong xe ngựa, đột nhiên nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Mạc Ly Linh cùng Lương Khuynh Thành chưa trải qua loại trường hợp như thế này, kinh hãi run chân! "Đừng sợ!" Mạc Ngự Minh an ủi một câu, đem hai người đặt phía sau ông, rút kiếm, nghiêm mật chú ý động tĩnh, tùy thời chuẩn bị đối phó với địch, thấy thế, Mạc Ly Linh sau khi kinh hoảng, trấn định lại, cũng cầm kiếm của nó, một tay che chở Lương Khuynh Thành, vừa thấp giọng nói: "Hoàng nãi nãi chớ sợ, Linh nhi bảo vệ ngài!" Lương Khuynh Thành gật đầu lung tung, nghe bên ngoài không ngừng truyền đến âm thanh kiếm đâm vào thân thể, tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nói: "Linh… Linh nhi chiếu cố tốt bản thân mình là được, không cần lo cho hoàng nãi nãi!" Thiết huyết sát thủ tuy rằng võ công cao cường, người người lấy một địch mười, lại bởi cấm vệ quân thề sống chết bảo vệ mà không thể tiến gần liễn xa! Vì thế, lập tức đổi mục tiêu, hướng tới Mạc Kỳ Dục cùng Mạc Kỳ Sâm hạ thủ! "Lục ca cẩn thận!" Mạc Kỳ Dục hô to một tiếng, thân mình vọt tới, một kiếm đâm vào lưng sát thủ đánh lén Mạc Kỳ Sâm! Nhưng, được cái này mất cái khác, lại bị một sát thủ chém tới một kiếm, tránh không kịp, cánh tay trái bị rách, máu tươi tuôn ra! "Tiểu Thất!" Mạc Kỳ Sâm gào thét một tiếng, đỏ cả mắt, "Sống chết bảo vệ xe ngựa!" Một tiếng hô này, cấm vệ quân chiến đấu càng khí thế, liều chết che chở xe ngựa, thà chết không rời một bước! Trong rừng cây, một đôi con ngươi âm hàn theo dõi chiếc xe ngựa màu vàng, lạnh như băng! Thiết huyết sát thủ đã ngã xuống một phần ba, thời gian cũng đủ lâu, hắn không muốn lại lãng phí thời gian! "Chấp hành mệnh lệnh thứ hai!" Mạc Kỳ Minh mặc áo bào xanh đậm, hai tay chắp ở sau người, môi mỏng nhẹ mở, chậm rãi phun ra mấy chữ! "Vâng, chủ tử!" Mặc Thanh gật đầu, từ trong tay áo rút ra một cây sáo nhỏ đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi, phát ra ám hiệu!