Ngồi ở trong bồn tắm mờ mịt hơi nước, Lăng Tuyết Mạn dần dần ngủ. Trong mộng, là đêm hôm đó, Tình nhân mang nàng lên núi Lạc Hà ngắm cảnh, bên tai lại nghe đến tiếng nước chảy róc rách. Một tiếng ưm, đột nhiên mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mặt ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, ôn nhu cầm khăn mặt chưa kịp lau cho nàng, môi mở mở, thì thầm: "Chàng đến đây lúc nào?" "Vừa tới, nhìn nàng đang ngủ, liền không đánh thức nàng." Mạc Kỳ Hàn nói nhỏ. "À." Nhất thời không còn gì để nói, Lăng Tuyết Mạn khẽ nhắm mắt, mặc hắn lau rửa thân mình cho nàng, thỉnh thoảng, hôn môi nàng một chút. Lau khô nước đọng trên người nàng, hắn ôm nàng trở lại trên giường, đem chăn rộng rãi bao hai người lại, thấy nàng không có tinh thần gì, hắn cố ý vò rối tóc của nàng, cười cười: "Sao mất hứng rồi? Lễ mừng năm mới, lại thêm một tuổi, nói không chừng năm nay nàng sẽ làm nương rồi!" "Thật sao? Chàng có muốn làm cha không?" Lăng Tuyết Mạn sâu kín hỏi. "Muốn chứ, sao lại không muốn? Ha ha, bất quá thuận theo tự nhiên, chừng nào nàng mang thai, chúng ta liền chờ đợi đứa bé." Mạc Kỳ Hàn mềm nhẹ cười nói. Lăng Tuyết Mạn mím môi, một hồi không nói gì, nói tiếp cũng là hỏi: "Tình nhân, chàng cho tới bây giờ còn đang uống thuốc tránh thai sao?" "Ừ… Vẫn uống, về sau sẽ không uống." Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, nói lời trái lương tâm. "Chàng tiếp tục uống đi, ta… bây giờ còn chưa muốn có con." Lăng Tuyết Mạn nói nhỏ đến không thể nghe thấy. Mạc Kỳ Hàn cảm thấy căng thẳng, "Mạn Mạn, vì sao? Nàng không muốn sinh một đứa bé của hai chúng ta sao?" "Không, không phải, là…" Lăng Tuyết Mạn lập tức lắc đầu, cũng là phát hiện nàng không biết nên nói tiếp như thế nào, nhìn hắn, hắn đang chờ nàng giải thích, chần chờ một chút, nàng càng thấp giọng, "Chính là hiện tại không muốn, về sau tính tiếp đi." "Mạn Mạn…" Mạc Kỳ Hàn ôm chặt nàng, suy đoán hỏi: "Nàng mấy ngày nay có tâm sự, còn đang rối rắm thân phận thật của ta phải không? Hoặc là bởi vì Liễu Ngô Đồng sao? Nàng đêm nay gặp mặt nàng ta, nàng bởi vì nàng ta mà không cao hứng đi!" "… Không phải." Lăng Tuyết Mạn trầm mặc hồi lâu, mở miệng phủ nhận. "Nàng có biết, tâm nguyện của ta là để cho nàng thông suốt phóng khoáng ở bên cạnh ta, Nhưng bây giờ, bởi vì chuyện của ta mà nàng không vui, ta không thể thổ lộ hết với nàng, nhưng trong lòng cũng khổ sở giống nàng, nàng chịu không nổi loại ngày không gặp được người này, ta cũng chịu không nổi, nhưng mà, ta còn phải nhịn, vừa qua năm nay, thế lực của ta lại ổn định hơn một chút, cách gần ngày ấy hơn." Còn muốn nói điều gì đó, Mạc Kỳ Hàn cuối cùng lại không nói tiếp được, Lăng Tuyết Mạn cũng không hỏi lại, chỉ "Ừ." một tiếng, tỏ vẻ nghe được. Năm Hiến tông, mùng một tháng giêng. Có thể là do đầu năm may mắn, hôm nay thời tiết bất ngờ rất đẹp, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, ấm áp, điều này làm cho tâm tình Lăng Tuyết Mạn vốn tối tăm thật nhiều ngày tốt lên, qua một năm, qua một đêm trừ tịch, nàng cũng nghĩ thông suốt, không lại khúc mắc trong lòng, cũng thử làm theo một câu thành ngữ – thuận theo tự nhiên. Buổi sáng Trần Lâm Nhi đưa tới bánh tổ, ăn hai miếng, không khỏi làm nàng nghĩ đến ở hiện đại, vừa đến lễ mừng năm mới mẹ liền làm bánh ngọt mứt táo, hưng trí lên, liền muốn đi tới ngự thiện phòng mượn chút đồ, nàng tự mình làm một ổ bánh ngọt mứt táo, đưa cho Ly Hiên, Nhã Phi bọn họ nếm thử, lại để một ít chờ đến buổi tối cho Tình nhân ăn. Đi ngự thiện phòng là không tiện mang ma ma đi, Lăng Tuyết Mạn để lại Hoa Mai bà bà ở trong phòng, sau đó kích động đi đến ngự thiện phòng. Đi đường chính có chút xa, Lăng Tuyết Mạn liền đi theo con đường nhỏ ở bên trong rừng phong phía sau Lầu Lãm Nguyệt, một đường hát dân ca, tâm tình vô cùng tốt. Nhưng mà, có một số việc, lại như là ông trời đã an bài, khi Lăng Tuyết Mạn nghĩ hết biện pháp điều tra thân phận của tình nhân, hoàn toàn không tra được gì cả, khi nàng bỏ qua, an tâm chờ đợi, chân tướng lại cố tình như tấm ván gỗ nổi lên mặt nước. Rừng phong ngoài là một con suối xanh ngọc, nước suối đã kết thành băng, trên bờ suối là một tòa tiểu đình, đình này là gần rừng phong. Lúc này, đình ngoài có ba người, Từ An, Xuân Đường, Thu Nguyệt. Trong đình, Mạc Kỳ Hàn mặc cẩm y xanh nhạt, trên áo bào thêu kim long, hai tay chắp sau người, nhìn suối nước kết băng như có đăm chiêu, im lặng nghĩ, có một ngày, hắn muốn mang theo Mạn Mạn chơi trượt băng một lần, để nàng vui vẻ vòng tay quanh hông của hắn, cười không cố kỵ… "Hàn ca ca!" Nâng mắt, nhìn bên môi Mạc Kỳ Hàn không tự chủ hiện lên ý cười, Liễu Ngô Đồng vui mừng trong bụng, vui vẻ kêu. Hôm nay, nàng trang điểm càng xinh đẹp hơn tiệc hoàng cung tối hôm qua, một cái nhăn mày một nụ cười, giơ tay nhấc chân, tràn đầy phong tình, luận về dung mạo, như thế nào nàng cũng không thua hai vị quý phi kia của hắn. "Hả?" Mạc Kỳ Hàn ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, hỏi: "Nghe Thái Phó nói lúc nàng rời khỏi biệt trang là đang bị ốm, đoạn thời gian này về nhà, thân mình như thế nào? Khỏi sao?" "Hàn ca ca, ta… ta hết bệnh rồi, đều tốt, chàng… chàng…" Liễu Ngô Đồng kích động nói năng lộn xộn, một đồng tử trong như nước thu nổi lên tầng tầng hơi nước, kìm lòng không đậu đứng bên cạnh to gan ôm lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, cái trán dán lên thân thể của hắn, khóc như mưa nói: "Hàn ca ca, chàng tha thứ cho ta được không? Là ta sai lầm rồi…" Lăng Tuyết Mạn sắp đi ra khỏi rừng phong, đập vào mắt chính là cảnh này. Cả kinh, Lăng Tuyết Mạn vội núp ở phía sau một gốc phong cây thô to, tròng mắt trừng to, theo dõi bóng dáng đôi nam nữ đang dán vào nhau kia, miệng hát to như trứng gà, ánh mắt lại đảo qua, thấy Xuân Đường Thu Nguyệt cùng Từ An, không khỏi hút một miệng khí lạnh, nam nhân kia là Hoàng thượng! Như vậy, nữ nhân kia thì sao? Là ai? Đây là nữ nhân Hoàng thượng thích sao? Trong lòng khiếp sợ, đồng thời tò mỏ, làm Lăng Tuyết Mạn ngừng hô hấp, vểnh tai nghe bọn họ đang nói cái gì. Trên thực tế, hiện tại chính là nàng không muốn nghe lén cũng không được, bởi vì đi qua dòng suối nhỏ này mới tới được ngự thiện phòng, một khi hiện thân, Hoàng thượng sẽ thấy nàng, nhớ tới hai lần ở cung Đế Hoa, nàng liền thật kiên định lựa chọn nấp lại. "Ngô Đồng, đừng như vậy!" Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, đợi lúc phản ứng kịp, lập tức quay đầu đẩy Liễu Ngô Đồng ra, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi trầm xuống nói: "Chuyện của Trẫm cùng nàng lúc trước, sớm đã xong! Hôm nay tuyên nàng vào cung, cũng là muốn giải thích rõ với nàng, nàng tuổi không nhỏ, bởi vì trẫm mà trễ nãi hai năm, nên kết hôn đi!" "Hàn ca ca! Không, ta thích chàng, yêu chàng! Ta hối hận, rất sớm liền hối hận, ta luôn luôn muốn chàng, nhớ chàng a!" Liễu Ngô Đồng tái nhợt khuôn mặt nhỏ nhắn, không chịu tin lắc đầu, khóc nói. "Ngô Đồng, trẫm nhớ được lần đầu tiên quen biết nàng chính là ở đây, khi đó, trẫm chỉ coi nàng là một người bạn có thể đàm luận thơ ca, việc đã cách nhiều năm, hôm nay trẫm lựa chọn gặp lại nàng ở trong này, cũng là muốn nói cho nàng biết, từ nay về sau, trẫm vẫn muốn nàng là bạn bè…" Tiếng nói quen thuộc cách năm sáu bước, bay vào trong tai, tim Lăng Tuyết Mạn phút chốc ngừng đập, như bị sét đánh, cứng ngắc ở sau cây phong…