Mạc Kỳ Hàn ngạo nghễ nhìn một cái, cũng không tức giận, nâng ly trà khẽ nhấp một hớp, tiếp tục thẩm duyệt tấu sớ, đợi xử lý xong một phần trong tay, lại đem tới một phần khác, mới không chút để ý nói: "Không tới cũng được, tình nhân của ngươi bắt cóc nữ nhân của trẫm, nếu tâm tình trẫm không tốt, chém hắn cũng không phải là việc khó gì." "A? Cái gì?" Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn kích động bật thốt lên: "Ai là nữ nhân của ngài? Ta mới không phải! Tình nhân cũng không còn cố ý, là ngài coi ta như món đồ chơi đưa cho người ta, muốn trách thì trách chính ngài đi! "Có chứng cớ sao? Ai có thể chứng minh là trẫm đưa ngươi cho hắn? Cho dù Trẫm bỏ ngươi, thì như thế nào? Chỉ cần trẫm nói một câu, ngươi phải mang họ trẫm một lần nữa! Huống chi…" Mạc Kỳ Hàn hơi ngước mắt, vui vẻ nâng khóe môi, "Huống chi tất cả cung nữ trong hoàng cung đều thuộc về trẫm! Bao gồm cả ngươi! "Ngươi! Tất cả thái giám thuộc về ngươi thì phải rồi! Đồ đại dâm tặc!" Lăng Tuyết Mạn tức giận phát run, hai quả đấm giơ lên không trung, hận đến nỗi muốn hung hăng vung hai quyền vô mặt tên cẩu hoàng đế này, nhưng, cũng chỉ có thể tưởng tượng một chút mà thôi. "Trẫm không có quá nhiều kiên nhẫn với ngươi, đếm đến ba, nếu không chủ động tới đây, về sau ngươi cũng đừng nghĩ gặp lại tình nhân của ngươi rồi!" Mạc Kỳ Hàn vừa vội vàng nhìn tấu chương, vừa trắng trợn uy hiếp, "Một, hai…" Còn chưa đếm tới ba, trước người liền có thêm một bóng dáng, Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển cắn răng nói: "Đã tới, ngài muốn thế nào?" Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi, buông bút lông trong tay, đưa tay kéo Lăng Tuyết Mạn đến gần hơn, nhẹ nâng tay trái của nàng, thận trọng nhấc băng gạc lên kiểm tra vết thương của nàng, nhìn cẩn thận, thật may là đúng như lời nàng, không có nghiêm trọng, không có nổi bóng nước, chỉ nóng đỏ. Nhìn xong, tỉ mỉ băng tay lại cho nàng, sau đó hơi ngước mắt, liền thấy được bộ dạng giật mình ngây ngốc của Lăng Tuyết Mạn, hắn không cười, hỏi: "Thế nào?" "Ngài… ngài không có phát sốt chứ? Ngài kêu ta tới đây chỉ là muốn xem ta tay sao?" Lăng Tuyết Mạn đần độn hỏi. "Ha ha, ngươi cho là làm gì? Trẫm còn chưa có đến mức bụng đói ăn quàng, đang lúc xử lý chính sự mà thân thiết với ngươi một phen." Mạc Kỳ Hàn cười một tiếng, rũ mắt, chế giễu không chút để ý. Nhưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn lại đỏ bừng, câm lặng làm thinh nói: "Ngài…. ngài muốn cũng không được đâu!" "Lớn mật!" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày một chút, nhìn chằm chằm, làm Lăng Tuyết Mạn cuống quít che miệng, Mạc Kỳ Hàn mới nói: "Ngươi không phải nói là trẫm có bệnh ở phương diện kia sao? Ngươi muốn buổi tối tự thể nghiệm một lần không?" "Không cần, không muốn, hoàng thượng không có bệnh, hoàng thượng rất nam nhân!" Lăng Tuyết Mạn vội lắc đầu như trống bỏi. "Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn không ngừng khẽ cười lên, hoàn toàn buông bút lông cùng tấu chương xuống, không rũ mắt nữa, ngửa đầu, nhìn Lăng Tuyết Mạn, chỉ cười mà không nói một lời. Trải qua chuyện ngày hôm nay, hắn đột nhiên cảm thấy, nếu khiến Lăng Tuyết Mạn từ từ phát hiện thân phận của hắn, từ từ tiếp nhận, có thể tốt hơn một chút hay không? Nếu như đột nhiên nói cho nàng biết hắn là hoàng thượng, ngộ nhỡ nàng không chịu nổi đả kích bị lừa gạt mà… Chỉ là, hắn vẫn còn rất phiền lòng, một khi nàng biết, một khi nhìn đến hắn diễn trò cùng Hạ Lệ Nhân, Bạch Tử Di, có thể trong lòng ngột ngạt mà giận dỗi hắn hay không? Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định, sẽ để cho nàng ngơ ngác, như rơi vào trong sương mù, dù thế nào đi nữa hắn không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận, để cho nàng tự phán đoán, đợi nàng hoàn toàn đón nhận, hắn sẽ thẳng thắn nói cho nàng biết. Lăng Tuyết Mạn bị người ta nhìn chăm chú như thế, cực kỳ lúng túng, mặt đỏ, nhịp tim cũng tăng lên, hai gò má cũng bắt đầu nóng lên, bị buộc đứng ở chỗ này, nàng cảm giác rất là ủy khuất, nhưng là vì tình nhân, nàng phải nhịn! Thấy Mạc Kỳ Hàn cười, không ngừng hung hăng trợn mắt, bụng chửi thầm một câu, ngu ngốc! Nhưng một mùi đàn hương nhàn nhạt thấm vào trong mũi, Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, môi đỏ mọng hơi vểnh, thầm nói: "Sao nam nhân nào cũng thích đàn hương? Thiệt là, quả thực là gạt ta!" "Đàn hương có tác dụng tĩnh khí ngưng thần, từ nhỏ trẫm đã thích đốt đàn hương ở trong phòng." Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt trả lời, nụ cười không giảm, lại đột nhiên đưa tay nắm tay Lăng Tuyết Mạn, hơi dùng sức, kéo nàng vào trong ngực hắn, để cho nàng ngồi trên đùi hắn, cũng giữ lại hai tay của nàng. "Ngài… ngài muốn làm gì?" Lăng Tuyết Mạn cả kinh, thân thể lập tức giãy dụa kịch liệt, muốn tránh thoát sự kiềm chế của hắn, nhưng ngay động một chút cũng không thể động đậy, trong lòng hốt hoảng, quýnh lên, trong giọng nói mang theo nức nở cầu khẩn: "Hoàng thượng, ngài buông ta ra, cầu xin ngài đừng khi dễ ta… ta… ta… một nữ nhân không hầu hai chông, ta không thể làm chuyện có lỗi với tình nhân của ta!" Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn hài lòng, đồng thờ, lại đột nhiên ý thức được, lấy tính cách quyết liệt của Lăng Tuyết Mạn, một khi biết được thân phận của hắn, sợ rằng cho dù biết rõ hắn đang diễn trò cùng với những nữ nhân khác, nàng cũng không cách nào dễ dàng tha thứ, hơn nữa, nàng vừa có cử động khác thường, sẽ khiến Mạc Kỳ Minh chú ý, nếu bị Mạc Kỳ Minh biết được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Cho nên, trong khoảnh khắc, Mạc Kỳ Hàn rũ bỏ ý tưởng hôm nay của hắn, tròng mắt trở nên lạnh lẽo, cánh tay buông lỏng, nói không mang theo một chút tình cảm: "Đi ra ngoài!" Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ nhày khỏi người Mạc Kỳ Hàn, theo bản năng chạy lui ra vài bước, kinh ngạc nhìn nam nhân đó đã lại vùi đầu vào trong đống tấu chương, nhất thời không rõ, chỉ ngơ ngác nhìn gò má của hắn, giương môi, lại không phát ra được thanh âm nào. "Cút ra ngoài!" Một tiếng hô lạnh lùng vang lên, thân thể Lăng Tuyết Mạn chấn động, khẽ cắn môi, xoay người chạy, cửa thư phong bị đóng rầm một cái, thanh âm chói tai. Mạc Kỳ Hàn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cánh cửa kia, đau lòng không thôi, trong tay nắm bút lông vô cùng chặt, cơ hồ sắp bẻ gãy, "Mạn Mạn, thật xin lỗi!" Hồi lâu, Từ An đi vào. "Hoàng thượng, nô tài đã sai người đánh Tứ Thuận Nhi 30 hèo." Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, "Tuyên Lăng Bắc Nguyên!" "Dạ!" Quỳ xuống lần nữa, Lăng Bắc run sợ, "Hoàng thượng, Tuyết Mạn mạo phạm hoàng thượng, tội thần đáng chết vạn lần." "Không sao!" Mạc Kỳ Hàn lên tiếng cắt đứt, giọng nói khôi phục lại ban đầu, nhìn Lăng Bắc Nguyên đang trong khiếp sợ, chậm rãi nói ra: "Trẫm vẫn là trẫm, giọng nói khác, chỉ vì lừa gạt Tuyết Mạn, không cho phép ngươi nói ra chuyện hôm nay, con gái của ngươi, trẫm muốn! Trước kia nàng là nữ nhân của trẫm, sau này vẫn vậy, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi ở trong phủ, nhớ, không để ý đến chuyện bên ngoài chính là an toàn nhất!" Lăng Bắc Nguyên kinh ngạc trợn to hai mắt, từ từ tiêu hóa hoàng thượng lời nói, hồi lâu, cái hiểu cái không gật đầu một cái, chắp tay nói: "Dạ, thần tuân chỉ!" "Đi xuống đi!" "Thần cáo lui!" Khom người thối lui, tới khi ra khỏi hoàng cung, Lăng Bắc Nguyên đột nhiên nhớ lại lúc ở Tứ Vương phủ, quản gia từng dẫn ông đến mật thất trong hậu viên, nói với ông một vài lời, thì ra là, hoàng thượng vốn không có chết, hoặc là nói, đó là giả chết, mục đích thực sự cũng giống ông, là vì thái tử điện hạ đã khuất. Hôm nay lần này, bão táp muốn tới rồi sao? Tuyết Mạn, là nữ nhân mà hoàng thượng thật sự muốn sao?