"Ta…" Lăng Tuyết Mạn nghĩ nghĩ, oán hận trừng mắt, nói: "Ta nhìn bó củi a, trên bó củi này có gai gỗ, đâm tay ta đau, ta nhìn, ách, chính là muốn ám chỉ cho ngài giúp ta châm củi, ai biết được, ngài lại chạy tới lật củi xem, ta không có biện pháp nói rõ." "Ách…" Mạc Kỳ Minh hỗn độn, xấu hổ bĩu môi, "Vậy nàng trực tiếp nói rõ thì tốt rồi, còn phải khách sáo với ta sao?" "Ha ha, về sau không khách sáo, ta coi ngài là nô tài mà sai, được không?" Lăng Tuyết Mạn giương lên mi, trêu tức. Mạc Kỳ Minh mỉm cười, kìm lòng không được đưa tay vuốt ve mặt Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng giơ lên tươi cười sủng nịch, "Bôi thuốc thêm hai lần, liền hết đau. Mạn Mạn, làm cái gì cho nàng, ta đều cam tâm tình nguyện, nô tài cũng tốt, bạn bè cũng thế, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. Kỳ thực… Ta càng muốn làm nam nhân của nàng, một nam nhân bảo vệ nàng, yêu nàng." "Tam… Tam Vương gia, ta… Chúng ta không thể." Lăng Tuyết Mạn đỏ ửng khuôn mặt nhỏ nhắn, vội lui hai bước, hoảng loạn nói, nàng thật quẫn bách. "Vì sao không có khả năng? Nàng đã không phải là em dâu của ta, chỉ cần nàng muốn, nàng nguyện ý, ta liền dẫn nàng rời hoàng cung, sống cuộc sống tự do tự tại, như vậy không tốt sao?" Tay Mạc Kỳ Minh dừng giữa không trung, vội vàng nói. "Không tốt, đương nhiên không tốt, ta… ta sẽ không rời hoàng cung, ta cũng không muốn ngài làm nam nhân của ta… ta không yêu ngài, ta không có khả năng đi theo ngài." Lăng Tuyết Mạn lắc đầu như trống bỏi, vô cùng kiên quyết. Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh căng thẳng, trong mắt tràn đầy bi thương, mạnh mẽ đến gần một bước, vươn tay ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, cằm để ở giữa tóc nàng, trong tiếng nói mang theo chút khàn khàn, thì thào: "Mạn Mạn, không cần hoàn toàn từ chối như vậy, ta biết, ta làm thương tổn nàng rất nhiều, đối với nàng, ta tràn đầy áy náy, ta luôn luôn nghĩ làm sao có thể để bù đắp cho nàng, nhưng mà có rất nhiều việc ta đành chịu, ta… Mạn Mạn, cho ta một cơ hội yêu nàng được không? Ta sẽ đáng để nàng yêu hơn nam nhân kia, Mạn Mạn…" "Không, không, Tam Vương gia, chúng ta không thích hợp, ngài buông ta ra!" Lăng Tuyết Mạn vội vàng ngắt lời, dùng sức giùng giằng muốn thoát thân, nhưng mà đôi cánh tay kia lại kiên cố như sắt thép, khiến nàng không có cách nào nhúc nhích, quýnh lên, nàng bật thốt lên: "Mạc Kỳ Minh, ngài lại ép ta… ta không làm bạn với ngài! Ta chán ghét ngài! Hận chết ngài!" "Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Minh cảm thấy căng thẳng, chậm rãi buông lỏng cánh tay, nhìn Lăng Tuyết Mạn, gằn từng chữ: "Ta không ép nàng, ta chờ nàng, chờ nàng tiếp nhận ta, Mạn Mạn, trên đời này, nam nhân yêu nàng, không chỉ có Nhị ca, cũng không chỉ có nam nhân nàng yêu kia, còn có ta!" Nói xong, xoay người sải bước đi tới cửa, nâng lên then cửa, bước chân dừng lại, quay đầu, "Buổi tối đắp kín mền, kêu cung nữ lúc ban ngày ở cùng với nàng, nha đầu kia lanh lợi hơn nàng, nói đề phòng bếp lò một chút, cẩn thận hỏa hoạn." Cửa mở, một chút gió lạnh thổi vào, Lăng Tuyết Mạn không khỏi run rẩy, nhìn thân ảnh cô đơn rời đi, ngẩn ra chút nữa, mới đi tới phía trước, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong đầu hỗn độn không chịu nổi, lại trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không biết nên nghĩ cái gì, tóm lại là hỗn độn. Nàng kỳ thực là kẻ lừa đảo, không phải sao? Nếu như nàng nói cho Mạc Kỳ Minh, nàng có Tình nhân, có nam nhân, hắn sẽ lùi bước sao? Nhưng là, Tình nhân nói còn chưa phải lúc công khai… Cửa đá ở sau lưng nàng chậm rãi mở ra, Xuân Đường Thu Nguyệt đứng ở bên trong, nhẹ nhàng mở miệng, "Vương phi!" Lăng Tuyết Mạn quay đầu, cả kinh, "Các ngươi đã tới?" Xuân Đường Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, đi ra, Xuân Đường cầm tay Lăng Tuyết Mạn, mỉm cười, "Vương phi, đi thôi!" "Ừ." Thu Nguyệt tắt nến, ba người lắc mình tiến vào đường hầm, cửa đá đóng lại không một tiếng động. Ở bên trong đường hầm, Lăng Tuyết Mạn nhịn không được hỏi: "Hắn đâu? Hắn lúc này đang bận sao?" "Vương phi, công tử… Vốn là công tử muốn đón Vương phi, hơn nữa ngài đã đi, lại… lại trở lại bảo chúng nô tì đến, chúng nô tì cũng không biết công tử đang bận cái gì." Xuân Đường lựa lời giải thích đơn giản. "À, vậy hắn…" Lăng Tuyết Mạn chu môi, đột nhiên xiết chặt hai tay, trong lòng vô cùng hoảng loạn, Tình nhân hắn… hắn nếu đến đây, nhất định là đứng ở sau cửa đá, hơn nữa nhất định nghe được toàn bộ, hắn… hắn đi rồi… Không có một bóng người trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn lẳng lặng ngồi ở trên giường, Xuân Đường Thu Nguyệt buông màn, lặng yên rời đi. Một tiếng, hai khắc, nửa canh giờ, một canh giờ… Thời gian trôi qua không biết bao lâu, trong mật thất thật ấm áp, tâm Lăng Tuyết Mạn lại lạnh, luôn luôn quật cường không rơi lệ, lúc này, lại nhịn không được nữa, lệ rơi đầy mặt… Vách tường chậm rãi mở ra, Mạc Kỳ Hàn cầm theo bình rượu, mắt say lờ đờ, mông lung bước vào, khép lại cơ quan, ngồi xuống ở trước bàn, lại một chén rượu vào cổ họng, trong tai truyền vào tiếng khóc lóc đứt quãng, tay nắm chặt chén rượu một chút, thân mình siết chặt, sắc mặt cứng ngắc. Lăng Tuyết Mạn chuyển người lại, kéo chăn lên che đầu, tiếp tục khóc, "Oa… Oa… Oa… Oa…" Một cỗ tức giận từ lòng bàn chân dâng lên, mạnh mẽ đứng lên, thân mình Mạc Kỳ Hàn lung lay một chút, ổn định, twnbgf bước một đi đến giường, vén màn lên, quát, "Khóc cái gì? Bản công tử còn chưa có chết đâu, nàng than khóc thảm thiết làm gì?" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nghe thanh âm kinh hãi vang lên, ngớ ra, vội tung chăn, nhỏ giọng hỏi: "Tình nhân, là chàng sao?" "Nàng cứ nói đi? Nàng cho là là ai? Nàng nghĩ ai tới nhìn nàng? Là Mạc Kỳ Diễn hay là Mạc Kỳ Minh?" Mạc Kỳ Hàn đứng ở bên giường, trong đôi mắt say rượu tản ra ý lạnh nhè nhẹ, trái tim băng giá thấm người, một câu nói xong, cúi người, kéo Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, ngực bởi cảm xúc kích động mà phập phồng không ngừng, tiếng nói rét lạnh đến cực điểm, "Bản công tử một ngày không nhắc nhở nàng, nàng liền quên mình là ai, phải không? Lên cây đùa rất tốt, hai người trượt băng thật lãng mạn, phải không? Dắt tay? Ôm nhau? Ở cùng nhau? Còn nữa cái gì? Nàng còn muốn làm cái gì?" "Tình nhân, ta…" Lăng Tuyết Mạn mới há miệng, cằm lại bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, nàng có thể cảm giác được hắn thô bạo đầy người, có vẻ như còn có hơi thở chết chóc, nàng muốn giải thích, nhưng nói không ra lời, lại không thể giải thích, chỉ cảm thấy dưới cằm đau lên, nàng muốn khóc, muốn lớn tiếng khóc… "Lăng Tuyết Mạn, nàng nghe đây, bản công tử đã nói, nếu nàng dám không an phận, bản công tử tuyệt không tha cho nàng! Thế nào, còn nghĩ rằng nàng là hoàng hoa khuê nữ chưa kết hôn chưa gả sao? Mới thả nàng đi ra ngoài, liền đắc ý vênh váo sao?" Đôi mắt Mạc Kỳ Hàn đỏ như máu gắt gao nhìn Lăng Tuyết Mạn, không còn một tia ôn nhu.