"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Minh nâng tay Lăng Tuyết Mạn, cầm thật chặt, vội vàng nói nhỏ: "Nàng cho ta là người như vậy sao? Lòng ta đối với nàng, nàng đã sớm biết. Lúc hoàng thượng bỏ nàng, ta thừa nhận trong tâm ta thật cao hứng. Thấy nàng bị khi dễ, lòng ta đau khó nhịn. Ta làm sao có thể bỏ lại nàng, không trông nom nàng do sợ bị vạ lây?" "Tam… Tam Vương gia, ta……" Lăng Tuyết Mạn im lặng lúng túng rút tay về, chuyển người, trong lòng có chút hốt hoảng, nỗ bình phục tâm tình, mới lên tiếng: "Tam Vương gia, ta chỉ làm bạn bè với ngài, điểm này ngài cũng biết. Nếu ngài không đáp ứng, chúng ta coi như xa lạ." "Mạn Mạn!" Tâm Mạc Kỳ Minh co rút đau đớn, hung hăng nhắm mắt, thì thào: "Nàng còn nhớ nam nhân kia sao? Hắn đều không quản chết sống của nàng, vì sao trong lòng nàng còn có hắn? hắn không đáng a!" "Cái gì… ngài nói cái gì?" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Minh, hỏi: "Làm sao ngài biết? Ngài biết hắn là ai sao?" "Ta…… Ta không biết!" Mạc Kỳ Minh vô cùng đè nén tâm tình kích động, lập tức phủ nhận, lại hỏi:"Bên cạnh nàng thật sự có nam nhân như vậy đúng không? Vì vậy hoàng thượng mới nói nàng không sạch đúng không?" "Không nên hỏi, ta không muốn nói." Tâm tình Lăng Tuyết Mạn đột nhiên phiền loạn, nghĩ đến không biết thân phận của tình nhân, nàng liền ngột ngạt trong lòng, cũng không biết hắn có biết chuyện xảy ra ngày hôm nay với nàng hay không. Ai! Ở thời điểm nàng cần nhất hắn, tại sao là Tam Vương gia xuất hiện đây. Nhưng nếu tới đây thì tình nhân có thể làm gì? Đó là phi tử của hoàng thượng, trừ hoàng thượng, người nào có quyền bắt nữ nhân kia đây? Mạc Kỳ Minh muốn há miệng nói liền dừng lại. Hắn muốn nới nàng hãy đi cùng hắn, không cần sống ở trong cung chịu uất ức, nhưng thái độ hiện tại của nàng vẫn kiên quyết như cũ, hắn sao có thể thuyết phục nàng. Cả hai trầm mặc không nói gì. Lăng Tuyết Mạn trấn định lại, nhẹ nhàng cười, "Tam Vương gia, có lẽ có ngày ta sẽ chủ động nói cho ngài biết chuyện của ta, nhưng không phải hiện. Ngài cũng không cần hỏi ta cái gì nữa, trên thực tế, cái gì ta cũng cũng không biết. Ngài vẫn tiếp tục đối đãi tốt với ta, ta thật sự vô cùng cảm động. Ha ha, chúng ta đã rất lâu không gặp, không cần nói loại chủ đề không vui này, được chứ?" "…… Được." Mạc Kỳ Minh chần chờ, gật đầu một cái, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc nãy, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Làm sao nàng trèo lên cây? Nàng là nữ nhi, leo cây làm gì?" "Ta muốn bẻ cành cây sau đó đi trượt băng. Ha ha, ngài xem trong hồ kết băng, có thể trượt băng đó." Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ cây liễu, lại hạ Bích Hồ, vẻ hưng phấn nhất thời trở lại. "À." Mạc Kỳ Minh kinh ngạc co rút khóe miệng, từ từ tiêu hóa xong lời của Lăng Tuyết Mạn, lại đen mặt, "Muốn trượt băng sao nàng không biết đi tìm Ly Hiên, còn dám trèo cây, có còn phong thái nữ nhi hay không?" Nói xong, xoay người, Mạc Kỳ Minh liền đi tới hướng cây liễu, vừa đi vừa tức giận nói: "Còn từ trên cây té xuống, làm sao nàng không có đầu óc như vậy đây? Cũng may cây liễu không cao, nếu không té bị thương thì làm sao?" "Ai, ta… ta không phải vẫn ổn sao?" Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, không cam lòng biện minh cho mình. Mạc Kỳ Minh dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Mạn Mạn, nàng còn muốn trượt băng không?" "Muốn a, dĩ nhiên muốn. Vừa đúng lúc, ngài giúp ta lấy nhanh cây xuống đi!" Lăng Tuyết Mạn chạy đến trước mặt, lòng tràn đầy mong đợi. "Không cần phiền phức như vậy." Mạc Kỳ Minh liếc về mắt mặt hồ, cười cưng chiều, vội vàng nắm ở hông Lăng Tuyết Mạn đang không kịp chuẩn bị, dưới chân tung lên liền giương tay mang theo Lăng Tuyết Mạn bay lên vững vàng đáp trên mặt hồ. "A!" Lăng Tuyết Mạn kinh sợ, vội nắm chặt thắt lưng bên hông Mạc Kỳ Minh, la oai oái: "Trượt băng như vậy không sợ ngã sao?" "Ha ha, có ta ở đây, có thể để cho nàng ngã sao? Nàng cứ cho ta là cành cây, ta mang theo nàng chơi." Mạc Kỳ Minh cười, thương tiếc đưa tay sờ sờ mặt sưng đỏ của Lăng Tuyết Mạn, trong giọng nói mang theo hủy diệt, "Mạn Mạn, ta sẽ không để cho nàng uổng phí một bạt tai này!" "Ách…… Ngài… ngài muốn như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn cố tình tránh mặt ra khỏi tay Mạc Kỳ Minh. Mạc Kỳ Minh thu hồi ngón tay cương cứng, cười nhạt nói: "Nàng không cần biết." "Thôi, nam nhân các ngài chính là như vậy, miệng luôn cứng!" Lăng Tuyết Mạn cực đoan khi dễ, sao đức hạnh của hắn y chang tình nhân của nàng vậy. "Ha ha, trượt băng đi!" Mặt Mạc Kỳ Minh giản ra, nụ cười kia rạng rỡ như của Mạc Kỳ Diễn, dịu dàng như gió xuân, "Hôm nay để cho nàng chơi cao hứng!" Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác, bật thốt: "Tam Vương gia, ngài cười lên thật là đẹp!" "Vậy sao?" Mạc Kỳ Minh ngây ngốc, không tự chủ cười tươi, có chút không tự nhiên nói: "Chưa có ai nói với ta như vậy." "Ha ha, ngài thường nghiêm mặt, so với băng trên hồ này còn lạnh hơn. Như vậy xấu xí muốn chết, về sau nên cười nhiều, tựa như mới vừa rồi, bộ dáng xinh đẹp biết bao nhiêu!" Lăng Tuyết Mạn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nửa là nhạo báng, nửa là nói thật. "Xinh đẹp?" Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh rút rút, thấy buồn cười. "Hì hì, mau trượt băng thôi!" Lăng Tuyết Mạn thử tự trượt, nhưng cảm thấy không dễ chút nào. "Băng thật trơn." Mạc Kỳ Minh gật đầu một cái, nụ cười bên môi sâu nồng, ôm chặt hông của Lăng Tuyết Mạn, chân điểm một cái liền trượt ra mấy thước, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn, không quên nắm thật chặt ngọc đái bên hông Mạc Kỳ Minh, gió thổi vào mặt khiến mắt có chút không mở ra được. Bích Hồ không lớn, cho nên khi Mạc Kỳ Minh trượt đến mép hồ, bằng vào nội công thâm hậu, mạnh mẽ xoay tròn hai thân thể vòng quanh mặt hồ, cả hai thân mật dựa vào nhau thật chặt như đôi tình nhân. "A ——" "Rất kích thích a!" "Chơi rất đã!" Lăng Tuyết Mạn kích động không ngừng kêu, thanh âm hưng phấn vang bốn phía, hù dọa Từ An vừa lú đầu ra khỏi bức tường, sau đó gấp rút dừng mắt nhìn cảnh tay trong tay trên hồ, cau mày thật sâu. Mà Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Dục đứng ở bên hồ Thúy Trà mặt đen, quả đấm nắm chặt, phẫn hận ghen tỵ, khẽ nguyền rủa: "Đáng chết!" Nhưng Mạc Kỳ Minh đang trượt đi chợt dừng lại, vẻ mặt quái dị, vả lại lúng túng nói: "Mạn Mạn, nàng nắm quần áo của ta hoặc là ta kéo tay của nàng trượt đi!"