Lăng Tuyết Mạn mang theo Trần Lâm Nhi đi tới Bích Hồ, xa xa nhìn đến mặt hồ kết băng, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn lôi kéo Trần Lâm Nhi, "Lâm Nhi chúng ta đi trượt băng!" "Trượt băng à? Lăng tỷ tỷ, ta không biết a!" Trần Lâm Nhi kinh ngạc, lập tức nói. "Ta dạy cho nàng a!" Chạy đến bên hồ, Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, liền tìm kiếm khắp mọi nơi. Trần Lâm Nhi thấy kỳ quái, nói: "Lăng tỷ tỷ, nàng ở đây tìm cái gì?" "Tìm tấm ván và hai cây gậy gỗ." Lăng Tuyết Mạn trả lời. "Nơi này gần điện Thái Hòa, làm sao có thể có mấy thứ này?" Trần Lâm Nhi dời ánh mắt, hy vọng có thể tìm thấy gì đó, nhưng tất cả đều là sạch sẽ, nghĩ đến chỗ này không thể tùy ý ra vào, liền vội nói: "Lăng tỷ tỷ, chúng ta nhanh đi về đi!" Trước mặt đều là đá vụn, Lăng Tuyết Mạn nâng váy tìm nửa ngày, thật sự không tìm được, ánh mắt kịp chạm đến cây liễu không cao lắm, liền đi vòng quanh cây liễu, mục tiêu tung đến cành cây! Không có gậy gỗ, vậy lấy hai nhánh cây thay thế, dùng để chống ở trên băng chắc cũng có thể. Phải leo lên cây mới được! Quay đầu lại nhìn Trần Lâm Nhi gầy yếu, Lăng Tuyết Mạn không trông cậy vào, tự mình động thủ đi! Đơn giản kéo tay áo, váy cũng vén lên, Trần Lâm Nhi nhìn thấy, há miệng to như trứng gà, "Lăng tỷ tỷ, nàng… nàng muốn làm gì?" "Trèo cây!" Lăng Tuyết Mạn trả lời đơn giản, ngửa đầu nhìn cây liễu cao 2m, suy nghĩ một chút liền dang tay ôm thân cây, hai chân đạp bò lên trên. Trần Lâm Nhi sững sờ, mắt trừng to như chuông đồng, nhìn Lăng Tuyết Mạn nỗ lực leo cây, hoài nghi mắt mình có vấn đề hay sao? Ở trong nhận thức của nàng, Vương phi phải là xinh đẹp đoan trang, dáng vẻ ung dung cao quý…… Ách, tóm lại những gì nàng có thể nghĩ tới đều không chút dính dáng tới Lăng Tuyết Mạn! Lăng Tuyết Mạn dùng hết lực bú sữa thật vất vả bò được phân nửa, kết quả lòng bàn tay ra mồ hôi quá ướt, không có qgiữuấn chặt thân cây mà trượt xuống gốc cây. "Đến cây cũng leo không lên, hôm nay không leo được, bà cô đây cũng không tên Lăng Tuyết Mạn!" Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, xoay người hô: "Lâm Nhi tới đây giúp ta!" Trần Lâm Nhi đang lúc ngây ngốc, phục hồi tinh thần lại, vội đáp lời: "A." Bước tới, lúng ta lúng túng hỏi: "Giúp thế nào?" "Ta leo, nàng giúp đẩy ta lên trên cho ta tiết kiệm sức một chút." Lăng Tuyết Mạn kéo tay áo, bắt đầu hành động! Lần này rốt cuộc leo lên, Lăng Tuyết Mạn vịn thân cây, thận trọng đi tới giữa cành trước mặt, nhưng trên cây tuyết còn chưa tan hết, có nhiều chỗ còn kết băng, không nên chọn, vì vậy Lăng Tuyết Mạn rướn người chọn cành khác, lắc nó cho tuyết rơi! Trần Lâm Nhi đứng dưới tàng cây, thấy thế vội lui, khẩn trương nói: "Lăng tỷ tỷ, đừng ném tuyết xuống!" "Nàng đứng xa một chút, nếu không sẽ rớt xuống đầu nàng!" Lăng Tuyết Mạn vừa tiếp tục lắc vừa nói. Đang bận rộn, hai người cũng không có chú ý tới một nhóm lớn thái giám cung nữ túm tụm xung quanh một nữ tử xinh đẹp đi tới Bích Hồ. "Nương nương, người xem là cái gì kìa?" Cung nữ theo hầu Hạ Lệ Nhân tinh mắt nhìn đến cảnh tượng bên này, đưa tay chỉ. Hạ Lệ Nhân ghé mắt nhìn theo hướng tay nha hoàn hồi môn Kim Linh của nàng, sau đó chau đôi mày thanh tú, "Đi qua đó xem!" Họ dừng lại sau lưng Trần Lâm Nhi. Trần Lâm Nhi nghe có tiếng động, vội quay đầu lại, không khéo một trận gió đột nhiên thổi tới, Lăng Tuyết Mạn đang lắc tuyết đọng trên nhánh cây, tuyết liền theo gió rơi xuống đầu mấy người mới đến! "Nương nương cẩn thận!" Kim Linh kinh sợ la lên, vội dùng tay áo che mặt của Hạ Lệ Nhân, nhưng bi thống hơn chính là một đoạn nhánh cây nhỏ bởi vì Lăng Tuyết Mạn lắc mạnh mà gãy lìa bay thẳng tắp hướng mặt Hạ Lệ Nhân! "A ——" Hạ Lệ Nhân kinh sợ la lên, Kim Linh cùng cung nữ khác cũng la theo, Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi bất thình lình làm trợt chân, té xuống! "A ——" Trần Lâm Nhi hoảng sợ, đưa tay đón Lăng Tuyết Mạn, may nhờ cây liễu không cao, cái mông tiếp đất, cánh tay chà xuống đá vụn, Lăng Tuyết Mạn lập tức nhe răng kêu đau thành tiếng "A!" Mà hai cung nữ mắt thấy nhánh cây kia sẽ bay trúng Hạ Lệ Nhân Kim, liền vội đẩy Hạ Lệ Nhân ra, mấy làn váy giẫm lẫn nhau, toàn bộ chủ tớ ngã xuống đất! "Ui da!" Hạ Lệ Nhân vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, Kim Linh vội vàng đỡ dậy. Ngã nhào như vậy không có chút hình tượng nào, mặt mũi nàng mất hết, tức giận quát: "Cái nô tài nào lớn gan dám hành thích Bổn cung, bắt lại cho Bổn cung!" Thái giám liền phần phật vây quanh Lăng Tuyết Mạn cùng Trần Lâm Nhi mới vừa bò dậy, sau đó nắm giữ bả vai hai nàng! "Các ngươi làm gì, buông ra!" Lăng Tuyết Mạn không rõ ở đâu đột nhiên toát ra thái giám, vội vàng hô lớn. "Ngươi… các ngươi bắt chúng ta làm cái gì?" Trần Lâm Nhi sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch.