Mạc Ngự Minh trầm mặc thật lâu, vẻ mặt nghiêm trọng, tỉ mỉ nhớ lại chuyện hai mươi hai năm trước. Mạc Kỳ Hàn yên lặng, trong mắt nổi sát ý, nếu chuyện này là thật, như vậy cả nhà Lăng Vương càng đáng chết hơn!
"Hàn Nhi!"
Mạc Ngự Minh rốt cuộc mở miệng, "Thái Tông năm thứ mười lăm, có người tố giác Lăng Vương mưu phản, trẫm không tin, liền hạ chỉ truyền Lăng Vương muốn làm rõ, ai ngờ, đêm đó đột nhiên xảy ra hoạn quan làm loạn, hậu cung bị cháy, mấy huynh đệ các con tuổi cũng nhỏ, đại ca con mới gần mười một tuổi, trẫm tức giận, chỉ sợ vợ con bị hại, liền điều Ngự Lâm quân cùng Đại Nội Thị Vệ bảo vệ hậu cung, lúc đó náo động quá đột ngột, trẫm chuyển binh mã không kịp nữa, lúc ám vệ và thân vệ quân bảo vệ trẫm từ cung Long Dương lui đến cổng Tuyên Hoa, Lăng Vương dẫn người xông lại hộ giá, khi đó, có hàng loạt thái giám đánh về phía trẫm, hai thái giám một trước một sau tấn công trẫm, ám vệ bị ngăn cản, đúng lúc chỉ mành treo chuông, Lăng Vương dùng thân thể ngăn ở trước mặt trẫm, mắt thấy trẫm cùng Lăng Vương đều khó giữ được tánh mạng, Vân Vương dẫn dắt cấm vệ quân kịp thời chạy tới, lúc này cứu trẫm, nhưng không kịp cứu Lăng Vương, khiến Lăng Vương bị đâm xuyên qua ngực, trúng tim, chữa trị không có hiệu quả mà chết. Hàn Nhi, đây cũng là tình huống cụ thể lúc đó, con phán đoán xem, rốt cuộc là thật hay giả?"
"Phụ hoàng, những thái giám kia võ công như thế nào? Trước lúc náo động trong cung không có một chút dị thường sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày hỏi.
Mạc Ngự Minh gật đầu, lãnh đạm nói: "Điểm này con nói đúng rồi, trẫm đã từng hoài nghi, bởi vì đám kia thái giám võ công cực kỳ cao cường, nếu không sao ám vệ bên cạnh trẫm đánh không lại? Hơn nữa vừa nhìn liền giống như là sát thủ được huấn luyện kỹ lưỡng, đối với hoàn cảnh trong cung rất tinh tường, sau trận náo loạn, trẫm lệnh cho Lý Đức Hậu điều tra kỹ trong danh sách thái giám, phát hiện chỉ có một phần nhỏ thái giám là thuộc về trong cung, kỳ thực đều là nam nhân giả trang thành thái giám, như vậy có thể thấy được, cuộc náo loạn này được lên âm mưu đã lâu."
"Hàn Nhi, nếu kiểm chứng Lăng Vương mưu phản là thật, chính trẫm là thủ phạm hại đại ca con, hại con a! Nếu năm đó trẫm không bởi vì Lăng Vương có công cứu giá mà thu dưỡng Mạc Kỳ Minh, huynh đệ các con sẽ không bị hắn làm hại!" Mạc Ngự Minh đau đớn cau lông mày, hối hận không dứt.
Mạc Kỳ Hàn tiến lên một bước, cầm tay Mạc Ngự Minh, "Phụ hoàng, không nên tự trách, là Mạc Kỳ Minh tự gây nghiệt, không thể sống!"
Từ trong cung Long Dương đi ra, ngước mắt nhìn trời, ánh mặt trời mãnh liệt đau nhói mắt, Mạc Kỳ Hàn quật cường không chịu thu hồi ánh mắt, cứ như vậy nhìn mặt trời, mặc cho mắt đau nhức, lệ nóng không ngừng tuôn……
Mãi lúc sau, Mạc Kỳ Hàn mới chậm rãi cúi đầu, trước mắt một mảnh mờ mờ.
Nâng ngọc bội giắt ở thắt lưng, tiếng cười sảng khoái của đại ca tựa hồ vang ở bên tai, đại ca nói huynh trưởng là cha, đại ca cũng gọi là hắn Hàn Nhi, tự mình dắt hắn lên lớp học, tự mình nướng cá cho hắn ăn, tự tay cho hắn uống thuốc, canh giữ ở bên giường bệnh của hắn hai ngày hai đêm, không ngủ không nghỉ……
Đại ca, thù này không báo, ngày khác xuống âm phủ, đệ sao có mặt mũi tới gặp đại ca?
Quả đấm nắm lại hết sức chặt, Mạc Kỳ Hàn dùng sức cắn môi, sau đó cất bước đi hướng Đông cung.
**
"Chủ tử, ngày mai là đại điển đăng cơ, xin phép chủ tử, có cần cho ám ảnh nằm vùng ẩn núp trên kim loan điện, để tránh……"
Vô Cực đứng ở bên người, ngừng lời, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Mạc Kỳ Hàn đang chấp bút phê duyệt tấu chươn,g động tác hơi ngừng một chút, tròng mắt đen lóe lên, "Không cần, hắn còn không ngu xuẩn đến mức hành thích công khai, trừ khi hắn muốn trên dưới Tam Vương phủ không còn mảnh giáp!"
"Chủ tử, thật ra ngài nên tìm cớ, đem thế tử Mạc Ly linh của Tam Vương gia vào trong cung làm con tin, dùng để kiềm chế hắn, như vậy……"
"Vô Cực!"
Mạc Kỳ Hàn trầm giọng cắt đứt, hơi ngước mắt nói: "Mạc Ly linh là cháu ngoại của hoàng cô hôn, mà Bổn cung cũng không cần dùng cái loại thủ đoạn này để thắng, huống chi, ân oán đời trước, Bổn cung không thể để cho nó liên lụy đến đời sau, oán oán tương báo khi nào dừng? Trẻ con là vô tội, hoàng thất hài hòa không thể lại bị phá hư, nếu không giang sơn Đại Minh sớm muộn sẽ bị hủy bởi tay ta!"
Vô Cực nhìn ánh mắt thâm thúy của Mạc Kỳ Hàn, nặng nề gật đầu, "Nô tài nông cạn, chủ tử nói phải!"
"Bẩm chủ tử, Hạ Chi Tín đã mang con gái hắn Hạ Lệ Nhân vào cung rồi!" Vô Giới bước vào, chắp tay nói.
"A? Hành động thật mau, xem ra, ngôi vị hoàng hậu đối với Hạ Chi Tín có sức hấp dẫn không nhỏ!" Trên gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lộ ra một nụ cười bí ẩn, ánh mắt lóe lên, tự tin cuồng ngạo.
"Chủ tử, nói vậy sau khi Hạ Chi Tín yết kiến Hoàng Thượng, sẽ tới Đông cung yết kiến chủ tử rồi!" Vô Cực giương mày, cười nói.
"Ha ha, Vô Giới thu hồi tấu chương, trải giấy Tuyên Thành lên." Mạc Kỳ Hàn nhếch môi cười khẽ, đột nhiên lại nhớ một chuyện, nói: "Vô Giới đâu? Sửa lại mật thất trong Cung Đế Hoam nhớ đốt chút đàn hương, lệnh cho Lý Công làm nhanh chóng một chút, trong ba ngày phải làm xong!"
"Bẩm chủ tử, Vô Giới đang đốc thúc công việc trong cung Đế Hoa, nô tài đi báo một tiếng, chủ tử không cần gấp gáp, nhiều chỗ đường hầm mật thất trong Tứ Vương phủ chúng ta cũng do Lý Công thiết kế, bản lãnh của hắn chủ tử cũng rõ ràng mà, trong bảy ngày làm một cái đường hầm thông với Hoán Y Cục là không thành vấn đề, cũng sẽ không làm trể đại sự của chủ tử." Bên môi Vô Cực nâng lên nụ cười thản nhiên, nói hơi hài hước.
Vô Giới không nhịn được cúi đầu cười trộm, gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn hơi nóng, lúng túng không thôi, ho khan hai tiếng trách mắng: "Nô tài đáng chết, đến chủ tử của ngươi cũng dám trêu? Đợi ngày sau Vương phi nhà ngươi có thể quang minh chính đại, để cho nàng thu dọn các ngươi!"
"Khụ khụ, chủ tử, nô tài biết sai, nô tài thà bị ăn hèo hoặc là bị chủ tử trách phạt, cũng không muốn bị Vương phi trêu cợt, chỉ nhìn Tư Khuynh mỗi ngày mang gương mặt khổ cũng biết có bao nhiêu bi thảm rồi, cầu xin chủ tử bỏ qua cho nô tài đi!" Vô Cực lập tức mềm như sợ bún!
Vô Giới cũng sầu khổ bày ra biểu tình của oán phụ nơi khuê phòng, đáng thương cầu khẩn: "Chủ tử, đau dài không bằng đau ngắn, so với Vương phi hành hạ tinh thần, chúng nô tài tình nguyện chịu đựng đau đớn thân thể!"
"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn không nhịn được cười lớn, vừa cười vừa nói: "Được rồi, nhìn các ngươi không có tiền đồ như vậy, Bổn cung giao cho các ngươi nhiệm vụ, chỉ cần thay Bổn cung hoàn thành đại sự đó, Bổn cung vô cùng cảm kích!"
Nghe vậy, Vô Cực Vô Giới "bốp" một tiếng quỳ xuống, cùng kêu gấp lên: "Chủ tử, nô tài cầu xin chủ tử thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Chúng nô tài…… lực bất tòng tâm!"
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
96 chương
69 chương
46 chương
48 chương
22 chương