Một làn gió phất qua khuôn mặt, tóc đen tung bay. Hạ đen nhìn chén rượu trong tay, cũng chưa hề đụng tới, hồi lâu, môi nâng lên một đường cong tự giễu, ly rượu lạnh như băng dán trên môi, mang theo hơi thở lạnh bạc, là loại lạnh thấm thấu xương tủy, tựa hồ, cũng duy chỉ lạnh có như vậy, mới có thể làm cho hắn trở lại hiện thực, không ở trong mộng mơ nữa. Khẽ nhấp một ngụm nhỏ, cũng không chú ý có nước mắt nóng bỏng rơi vào trong chén, hắn nhắm mắt, ngửa đầu, toàn bộ rượu tràn xuống cổ họng. Rượu vào, nổi buồn chưa tiêu. Dưới đêm trăng, hắn múa trường kiếm! Kiếm chém gió, thân như giao long, hắn cười, cười đến lạnh bạc bi thương. Vì sao, việc đời biến đổi thất thường? Số mạng luân chuyển, tạo hóa trêu ngươi? Tuyết Mạn, kiếp này ta và nàng nhất định không có cách nào nắm tay nhau sao? Tứ đệ sống lại, ta cao hứng, lại trơ mắt nhìn hi vọng tàn lụi, hóa thành tuyệt vọng, còn chưa từng đoạt được lòng của nàng, cũng đã mất đi nàng, phu quân của nàng khoẻ mạnh, ta còn có thể làm cái gì? Còn có thể lấy cái lập trường gì tới yêu nàng? Tuyết Mạn, tối nay, qua tối nay, ta sẽ dập tắt tâm mình, không phải là không yêu nàng nữa, mà là ta đã không có tư cách tiếp tục yêu nàng! Không trách được, không trách được phụ hoàng nói gần nói xa nhắc nhở, nói nàng chỉ có thể là người của Tứ đệ, vô luận thủ tiết hay không. Là ta quá cố chấp, là ta quá cố chấp, cho là phụ hoàng sợ mấy người huynh đệ chúng ta vì tranh đoạt nàng, mà bất hoà phản bội, cũng không biết, không biết phụ hoàng biết được tất cả, gạt chúng ta, xem chúng ta diễn một chuyện cười. Tại sao? Tại sao phải giấu tin Tứ đệ chưa chết, không tin tưởng các huynh đệ chúng ta sao? Phụ hoàng a, ngài đặt nhi thần ở chỗ nào? Kiếm, múa càng lúc càng nhanh, trời đất mênh mông, chỉ có thể nhìn một bóng dáng màu trắng đang động. Cách đó không xa, bên một bụi cây hải đường, Nhị vương phi đứng thật lâu, lẳng lặng nhìn bóng áo trắng kia, lặng lẽ rơi lệ. Vợ chồng cùng giường chung gối đã chục năm, cũng là đồng sàng dị mộng. Hoàng cung. Đêm khuya, cũng là chưa chợp mắt. Phiền muộn bước bước ra cửa điện, bất kể đêm lạnh như nước, ngồi trên nền bậc thang lát đá cẩm thạch, giương mắt nhìn bầu trời vô tận, đầy sao sáng chói, màn đêm thâm trầm như biển. "Chủ tử, trên đất lạnh, ngồi ở thảm nhung đi." Thái giám Tiểu Xuân Tử ở một bên trải thảm, khẩn cầu. "Không cần, Bổn vương ngồi một lát rồi trở về." Không nhìn, Mạc Kỳ Lâm nhàn nhạt cự tuyệt. "Chủ tử!" Tiểu Xuân Tử nhanh chóng quỳ xuống, "Ngài không thể đả thương thân thể a!" Mạc Kỳ Lâm khẽ cau mày, ngừng một lát, đứng lên, Tiểu Xuân Tử vui mừng, vội trải thảm nhung tới, dìu hắnngồi xuống, ân cần nói: "Chủ tử, bên ngoài lạnh, nô tài châm ly trà nóng cho ngài ấm áp đi." "Ừ." Nhẹ đáp, ánh mắt Mạc Kỳ Lâm vẫn nhìn bầu trời đêm. Một đạo tiếng bước chân chậm rãi lọt vào tai, Mạc Kỳ Lâm nhìn, thấy Mạc Kỳ Dục cúi đầu đi tới. "Tiểu Thất!" Mạc Kỳ Dục kinh ngạc nói: "Ngũ Ca, làm sao ca ngồi ở bên ngoài?" "Trễ như thế, đệ sao không ngủ mà đi lung tung?" Mạc Kỳ Lâm nhẹ hỏi. "Ách, ta không ngủ được. Đi lung tung tới đây, không nghĩ tới ca cũng không có ngủ." Mạc Kỳ Dục bĩu môi, bước lên bậc thang, ngồi ở bên cạnh Mạc Kỳ Lâm. "Tiểu Thất, ngủ một giấc thật ngon, ngủ dậy liền không cần suy nghĩ nữa, huynh đệ vẫn là huynh đệ, thúc tẩu vẫn là thúc tẩu." Mạc Kỳ Lâm giơ tay lên, khoác lên trên vai Mạc Kỳ Dục, cố khuyên nhủ. Mạc Kỳ Dục mấp máy môi, cô đơn thõng mắt xuống, "Ngũ Ca, để hiểu rõ, nhưng trong lòng không dễ chịu." "Thất vương gia?" Tiểu Xuân Tử bưng trà ra, ngẩn ra, vội quỳ xuống nói: "Nô tài thỉnh an Thất vương gia!" "Đứng lên đi!" Mạc Kỳ Dục thuận miệng lên tiếng. "Tạ Thất Vương gia!" "Dâng thêm trà đi!" Mạc Kỳ Lâm giương mắt lạnh nhạt nói. "Dạ, chủ tử!" Mạc Kỳ Lâm đem ly trà đưa tới trong tay Mạc Kỳ Dục, khẽ cười nói: "Chớ buồn bực, uống chút trà nóng đi." "Nha." Nhận ly trà, khẽ nhấp một cái, Mạc Kỳ Dục nói nhỏ: "Ngũ Ca, ca vui vẻ không? Ca ở biên quan có phải đã biết rồi hay không?" "Ừ, biết. Vui vẻ, Tứ ca có thể còn sống xuất hiện ở trước mặt chúng ta, làm huynh đệ dĩ nhiên vui vẻ, chúng ta vốn thích người không nên thích, không oán được người nào, mặc dù Tứ ca không có sống lại, nàng cũng chưa chắc sẽ yêu thích chúng ta, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi, đệ nói sao?" Mạc Kỳ Lâm gật đầu một cái, ánh mắt mê ly. "Ngũ Ca, cái gì Tứ ca cũng biết hả?" Mạc Kỳ Dục chần chờ hỏi. Mạc Kỳ Lâm nhìn Mạc Kỳ Dục hồi lâu, giọng nói cực thấp: "Biết, Tứ ca hiểu rõ tất cả, sáng tỏ tất cả mọi chuyện, tiểu Thất, còn nhớ chuyện Ngũ Ca dặn đệ không?" "Chuyện gì?" Mạc Kỳ Dục có chút mê mang. "Chính là-" Mạc Kỳ Lâm nói nhỏ bên tai Mạc Kỳ Dục, "Đề phòng Tam ca!" "Ách, nhớ." Mạc Kỳ Dục vội vàng gật đầu, "Đệ từ hai năm trước ở trước mặt Tam ca vẫn đề phòng hắn rồi, hắn không theo chúng ta đến hỏa hình đài kháng chỉ cứu Mạn Mạn, chính là ích kỷ!" "Ừ, hiện tại muốn đề phòng rồi, đệ nhớ, không được đến gần Tam ca, hắn là đối tượng phụ hoàng cùng Tứ ca muốn diệt trừ!" Mạc Kỳ Lâm áp thanh âm cực thấp, "Nguyên nhân đệ không cần hỏi, ngày sau sẽ biết, mà ta phải làm, chính là đứng ở bên Tứ ca, giúp ca ấy sớm ngày nhổ cái u ác tính kia!" "Cái gì? Diệt trừ?" Mạc Kỳ Dục khiếp sợ trừng mắt, không thể tin được. Mạc Kỳ Lâm gật đầu một cái, vẻ mặt cực nghiêm túc, "Ta chỉ nói cho đệ biết một nguyên nhân, đó chính là báo thù cho đại ca!" "Đại ca!" Mạc Kỳ Dục cả kinh, suýt nữa cắn đầu lưỡi, nhìn dáng vẻ Mạc Kỳ Lâm hoàn toàn không giống như đùa giỡn, môi run rẩy mấy cái, "Ngũ Ca, ca nói là đại ca không bệnh chết, là do Tam ca-" Dưới màn đêm, trong mắt Mạc Kỳ Lâm xông lên sát ý, nặng nề gật đầu, "Ừ!"