Mạc Kỳ Hàn nói chuyện, làm sắc mặt Lăng Tuyết Mạn tái nhợt vài phần, lặng yên ngậm miệng lại, không dám lại đi hỏi bí mật của hắn, miễn cho hắn hỏi nàng đến cùng không tha, liền gật đầu, "Ừm, chờ đêm động phòng hoa chúc trao đổi bí mật." "Được." Mạc Kỳ Hàn cười, hắn nghĩ, nàng nhất định là có chuyện gì gạt hắn, tuy hắn phái người âm thầm điều tra chuyện của nàng trước khi xuất giá, nhưng không có tra được cái gì dị thường, hắn nghĩ không ra, cũng đoán không ra, tuy rằng Lăng Tuyết Mạn lúc chưa lấy chồng tính tình không tốt một chút, nhưng lễ tiết quy củ vẫn là hiểu, mà Lăng Tuyết Mạn hắn biết, lại… lại tương đối phóng khoáng một chút, có vẻ như nói chuyện cũng khác xa các tiểu thư bình bường. "Mạn Mạn, bí mật của nàng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tình cảm của nàng đối với ta sao?" Mạc Kỳ Hàn lo lắng hỏi. Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, lập tức lắc đầu, thanh âm rất nhỏ: "Sẽ không, không có gì có thể thay đổi tâm của ta đối với chàng." "Tốt lắm, ta không hỏi nữa, chúng ta cùng chờ một ngày kia." Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nhẹ cười. Lẳng lặng ôm nhau chút nữa, nhất thời không nói gì, đầy phòng chỉ có ấm áp nồng đậm, Lăng Tuyết Mạn tựa vào trong ngực rắn chắc, trong lòng thật kiên định, có nam nhân âu yếm bên cạnh, giống như có toàn bộ thế giới, giờ phút này nàng hạnh phúc ngọt ngào, luyến tiếc nới khỏi hắn nửa phần. Nhưng, thân thể kề nhau như vậy, nàng lại trần truồng, làm hắn cấm dục đã lâu, hô hấp dần dần hỗn loạn, mắt trở nên đục ngầu, bàn tay to nhịn không được tiến vào chăn mỏng, xoa mềm mại trước ngực nàng, hơi thở nóng bỏng rơi ở nàng bên tai, "Mạn Mạn, ta đã theo lời nàng băng bàn tay, hiện tại có thể hôn nàng không?" Thân thể lâu không được âu yếm, bị Mạc Kỳ Hàn đột nhiên vuốt ve, mẫn cảm khẽ run, yết hầu kìm lòng không đậu tràn ra một tiếng than nhẹ, "A…" Sau đó thẹn thùng dán chặt hắn, vùi đầu ở trước ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Mạc Kỳ Hàn vui sướng không thôi, giọng nói từ tính trầm thấp: "Mạn Mạn, đêm nay bồi thường ta được không? Ta nghẹn sắp điên rồi!" "Chàng… Đó là chuyện của chàng, ta cũng mặc kệ…" Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng không thôi. "Ha ha, nàng tiểu yêu tinh này!" Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười nhẹ, tà khí nhướng mày, bàn tay to đột nhiên dùng sức bóp bộ ngực sữa của Lăng Tuyết Mạn, làm Lăng Tuyết Mạn "A!" một tiếng, thân thể mềm mại giãy dụa muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn, không biết, vừa ma sát, khiến cho cực nóng dưới thân hắn lập tức bành trướng tới cực điểm, nàng không nghĩ qua là đụng tới vật cứng rắn như sắt kia, hai gò má lập tức đỏ hồng nóng bỏng, tay nhỏ bé để ở lồng ngực của hắn, liền muốn khẩn trương bò xuống thân thể của hắn, lại bị hắn bao lấy, mị hoặc nói nhỏ, "Mạn Mạn, cởi áo cho ta được không?" "Không… Mặc kệ…" Ngượng ngùng, tiếng nói của Lăng Tuyết Mạn vô cùng kiều mị, lâu lắm chưa từng có thân thiết, đối mặt với Mạc Kỳ Hàn, xấu hổ không ngẩng đầu lên được. "Hả?" Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng, ẩn nhẫn dục vọng mãnh liệt muốn nàng, tà ác đùa nói: "Mặc kệ là không muốn ta sao? Thì ra Mạn Mạn của ta không muốn ta a!" Dứt lời, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi rút tay về, khoát chăn mỏng trên lên, trong bóng đêm, ngậm cười ý đợi Lăng Tuyết Mạn chủ động câu dẫn, chiêu này với hắn mà nói, dùng rất được. Nhưng, Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, ủy khuất, "Không hầu hạ chàng cởi áo chính là không muốn chàng sao? Vậy chàng đừng đụng ta, ta chính là không muốn chàng." "Ách…" Mạc Kỳ Hàn co rúm khóe miệng, hơi hơi ủy khuất nhíu mày, "Ở bên ngoài đều là thủ hạ hầu hạ, mỗi ngày ta ngóng trông có một đêm nàng thoát áo tháo dây cho ta, Mạn Mạn… Ta…" "Tình nhân… Ta, ta đùa giỡn với chàng thôi, ta…" Lăng Tuyết Mạn ngắt lời Mạc Kỳ Hàn, nói xong, đứng thẳng lên, mò trong bóng tối tới trên eo của hắn, sờ soạng nửa ngày, nghi ngờ hỏi: "Tình nhân, không phải tháo ngọc đái sao? Tại sao không có?" "A, ta quên mất, ta thay quần áo rồi." Mạc Kỳ Hàn buồn bực, đã quên mất hắn đổi thành trang phục thị đại nội vệ! Không khỏi thở dài, "Thôi, tự ta cởi, chờ lần sau ta đổi về đồ của mình thì nàng cởi cho ta." Nha đầu kia bình thường cởi quần áo hắn đã chậm, giờ muốn cởi trang phục thị vệ này, sợ là chờ hắn dục hỏa đốt người chết đi nàng còn đang nghiên cứu, dù sao không đốt đèn chỉ có thể dựa vào sờ soạng, là có chút khó khăn. Đứng dậy, nhanh chóng cởi sạch áo quần, thân thể trần truồng nằm cùng Lăng Tuyết Mạn, đưa tay ôm nàng, si ngốc cười, "Mạn Mạn, sẽ có một ngày ta không phải rời giường lúc canh năm, chúng ta cũng sẽ cùng nhau ngủ một mạch tới sáng, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau tản bộ, nàng chơi đu dây ta cùng nàng, nàng muốn đi dạo phố ta cũng cùng nàng, trước mặt sau lưng, nàng có thể kiêu ngạo nói cho bất luận kẻ nào, ta là nam nhân của nàng!" "Ừm, ta chờ đợi ngày này, Tình nhân, ta tin chàng, luôn luôn tin chàng." Lăng Tuyết Mạn giơ lên hạnh phúc khuôn mặt tươi cười, cánh tay ngọc câu sau gáy Mạc Kỳ Hàn, chủ động đưa lên môi nàng. Tâm tình Mạc Kỳ Hàn nhất thời nhộn nhạo, nỉ non một tiếng, "Mạn Mạn… Ta yêu… Nàng…" Sau đó ôn nhu hôn môi đỏ mọng tưởng niệm đã lâu kia, mút thật sâu, lưỡi linh hoạt đảo qua mỗi một chỗ trong miệng nàng, làm nàng run rẩy từng trận, mới bao quấn toàn bộ lưỡi của nàng, dây dưa, chơi đùa lẫn nhau. Đang lúc gắn bó kề nhau, bàn tay to của hắn xoa mềm mại trước ngực nàng, lúc nặng lúc nhẹ, làm nàng nhịn không được thở gấp liên tục "Tình nhân, chàng vừa rồi… Nói cái gì… Ta không có nghe rõ…" Lăng Tuyết Mạn cũng mơ hồ không rõ hỏi. "Mạn Mạn, ta đang nói ba chữ kia, nàng muốn nghe không?" Mạc Kỳ Hàn khẽ dời môi, hỏi. "Muốn nghe, dĩ nhiên muốn nghe." Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn dán sát lên thân mình Mạc Kỳ Hàn chặt hơn, chỗ tư mật của hai người ma sát, kích khởi lẫn nhau, Mạc Kỳ Hàn phản ứng càng sâu, từ lúc ban đầu đã nhẫn nhịn dục vọng mãi đến bây giờ, trên trán hắn sớm đầy mồ hôi, giờ phút này, hắn chỉ muốn yêu nàng, cùng nàng hợp làm một, thỏa mãn phóng thích sinh lý cùng tâm lý đè nén suốt một năm rưỡi của hắn, vì thế, hắn thuận miệng nói: "Mạn Mạn, một hồi nói, hiện tại ta nghĩ muốn nàng." "Không…" Lăng Tuyết Mạn làm nũng một tiếng, trốn tránh môi hắn, dụ dỗ: "Tình nhân, chàng trước nói cho ta nghe đi… Ta muốn nghe chàng nói, được không?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ mở môi mỏng, thâm tình nỉ non, "Mạn Mạn… Ta yêu nàng, thật yêu thật yêu, yêu đến không thể tự kềm chế…"