Lăng Tuyết Mạn nằm ở trên giường trải tơ vàng thoải mái, một đêm chưa ngủ, mệt mỏi vô cùg, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được.
Hai mắt đờ đẫn nhìn một chỗ, trước mắt không ngừng hiện lên một gương mặt mơ hồ, lông mi cong dày, đôi mắt phượng, mũi thẳng cao, môi dày vừa phải, còn có hương vị khi hắn hôn nàng…
Nhẹ nhàng khẽ ngửi, nàng có vẻ như lại nghe thấy được mùi đàn hương quen thuộc của hắn, Tình nhân… Tình nhân…
Nước mắt dừng không lại rơi, Lăng Tuyết Mạn đưa tay che kín khuôn mặt, tất cả tiếng khóc bị đè nén, hắn mới rời đi vài canh giờ đã nhớ nhung rồi…
Không biết qua bao lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ đi.
Hoàng Hậu đứng ở bên giường, cầm khăn gấm cúi người, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lăng Tuyết Mạn.
Nhìn gương mặt nàng tái nhợt, Hoàng Hậu cũng nhịn không được ướt khóe mắt, bà vạn lần không ngờ Lăng Tuyết Mạn có tình cảm khắc sâu như vậy với con trai của bà, buổi sáng vừa nhìn thấy ánh mắt Lăng Tuyết Mạn sưng đỏ, trong lòng kinh thật sâu sợ, bà cảm thấy cao hứng cho con mình!
Đứng yên thật lâu, sau đó thong thả bước đi ra.
Lăng Tuyết Mạn ngủ thẳng tới lúc hoàng hôn, chờ nàng trợn mắt, nghe được cung nữ tiến vào nhỏ giọng bẩm báo, Hoàng Hậu truyền nàng đến bữa tối.
"Mẫu hậu!"
Hoàng Hậu nghe tiếng quay đầu, thân thiết cười, "Mạn Mạn, con đã tỉnh?"
"Vâng, thực xin lỗi mẫu hậu, con ngủ quên, phụ hoàng…" Lăng Tuyết Mạn mấp máy môi, không dám hỏi tiếp.
"Không sao, mẫu hậu đã phái người hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói chờ con nghỉ ngơi vài ngày, tinh thần tốt hơn lại đá bóng cho ngài xem. Đến, nha đầu, đứng lên rửa mặt một chút, một ngày chưa có ăn, nhất định đói bụng lắm." Hoàng Hậu ngồi ở bên giường, nâng Lăng Tuyết Mạn dậy, quay đầu phân phó: "Nhanh hầu hạ Tứ Vương phi!"
"Vâng, Hoàng Hậu nương nương!"
Cung nữ nghe lệnh vội vàng đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn Hoàng Hậu, nghi hoặc nhẹ giọng hỏi: "Mẫu hậu, ngài, ngài sao lại tốt với Tuyết Mạn như vậy?"
"Hả?" Hoàng Hậu giật mình ngây ra một lúc, rất nhanh liền cười nói: "Bởi vì mẫu hậu thích con a."
"À." Lăng Tuyết Mạn gật đầu, không hỏi tiếp, lại vẫn bồn chồn, trong lòng vụng trộm hởi một câu, vậy trước kia ngài không phải cũng nói thích con sao? Mà cũng không tốt bằng hôm nay nha?
Ngừng một chút, Lăng Tuyết Mạn nhìn quanh một vòng, hỏi: "Mẫu hậu, Nhã Phi đâu?"
"Đợi lát nó nữa tới đây, chúng ta cùng nhau dùng bữa. Mạn Mạn, ở chỗ mẫu hậu vài ngày hãy về Tứ Vương phủ, làm bạn cùng mẫu hậu được không?" Hoàng Hậu tươi cười rạng rỡ hỏi.
"Con…" Lăng Tuyết Mạn chần chờ một chút, cuối cùng lắc đầu, "Mẫu hậu, con có thể ban ngày tiến cung bồi ngài, buổi tối trở về được không?"
Hoàng Hậu nhìn Lăng Tuyết Mạn, đáy mắt hiện lên một chút đau lòng, nha đầu này, một đêm cũng không muốn lỡ thời gian chờ đợ Hàn nhi trở về! Nhẹ nhàng thở dài, "Được, mẫu hậu không miễn cưỡng con, nhưng con không nên hành hạ như thế mình, mẫu hậu nghe Nhã Phi nói, tối hôm qua con mất ngủ, đối với thân thể cũng không tốt, về sau cũng không được khóc nữa."
"Mẫu hậu…" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn Hoàng Hậu, nhất thời ngây ngốc.
Hoàng Hậu cười chua sót, nhẹ vỗ tay Lăng Tuyết Mạn, nói lời khuyên nhủ: "Mẫu hậu mất hai đứa con trai, còn có thể sống được, bởi vì mẫu hậu còn có Nhã Phi, còn có Hoàng Thượng, mẫu hậu liền tính không vì mình, cũng phải suy nghĩ vì người thân của mình, Mạn Mạn, mẫu hậu biết, trong lòng con khẳng định cũng có người nhớ thương, giống như mẫu hậu, luôn luôn nhớ Hàn nhi, nó là phu quân của con, là con của mẫu hậu, chúng ta đều vướng bận một người, liền càng nên vì người đó sống thật tốt, nó ở trên trời sẽ nhìn thấy, con nói có đúng không?"
"Mẫu hậu…" Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào, nắm giữ tay Hoàng Hậu, gật đầu, "Vâng, mẫu hậu, vì phu quân, Mạn Mạn sẽ bảo trọng bản thân mình."
Phu quân này không phải phu quân kia, nàng coi Tình nhân là phu quân, phu quân chân chính cũng sẽ cao hứng, nàng đã cứu hắn, hắn cảm tạ nàng, không đành lòng để nàng làm quả phi, liền đem nàng gửi gắm cho Tình nhân, Tứ Vương gia hắn thấy nàng bộ dáng này, khẳng định cũng sẽ thương tâm, nàng nên vì hai người phu quân này, không thể khóc nữa!
Nâng tay dùng sức lau nước mắt, Lăng Tuyết Mạn nở nụ cười, "Mẫu hậu, con không khóc nữa, sẽ chiếu cố tốt bản thân mình."
"Ừ, nha đầu thật là ngoan." Hoàng Hậu vui mừng gật đầu.
Hoàng hậu Lương Khuynh Thành
Tháng ba mùa xuân ấm áp, băng tuyết bắt đầu tan, ánh mặt trời thật sáng, chiếu ở trên thân, ấm áp.
Dựa trên ghế dài, Lăng Tuyết Mạn nhàm chán nhìn mặt hồ.
Xuân Đường Thu Nguyệt đứng ở một bên, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Lăng Tuyết Mạn, để nàng ngẩn người tưởng niệm chủ tử của bọn họ.
"Xuân Đường, đại quân nam chinh rời kinh đã năm mươi tám ngày đi?" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hỏi.
"Đúng, Vương phi, ngài không có nhớ lầm, là đi nhiều ngày như vậy rồi." Xuân Đường vội vàng gật đầu.
Lăng Tuyết Mạn không hỏi tiếp, Tình nhân cũng đi năm mươi tám ngày, bọn họ là đi cùng một ngày, nếu nàng nhớ không rõ, chỉ cần hỏi thời gian quân nam chinh đi là có thể tính ra, nhưng trên thực tế, nàng há có thể nhớ lầm một ngày?
Thật lâu, nàng cứ ngẩn người như vậy, ban đêm, vuốt ve nới hắn từng ngủ, có vẻ như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, nàng nhắm mắt lại vô số lần, đều đang ở đây mong đợi, chờ nàng đột nhiên tỉnh lại lúc nửa đêm, có lẽ hắn sẽ trở lại, liền nằm ở bên cạnh nàng, giống phía nhiều lần trước đây, hắn đều cho nàng kinh hỉ cùng kinh hách như vậy, gần như mỗi đêm nàng giật mình mở to mắt, sau đó nhìn bên cạnh trống rỗng, lần lượt thất vọng, lại một lần dấy lên hi vọng, tối nay không có tới…
Tình nhân nói, hắn phải rời ba tháng, cũng có thể có thể nửa năm, một năm, hiện nay hai tháng rồi, hắn đang làm cái gì?
"Mẫu thân!"
Thanh âm Mạc Ly Hiên từ xa vang lên, Xuân Đường Thu Nguyệt quay đầu lại, vội quỳ xuống, "Tiểu Vương gia!"
"Mẫu thân!" Lại một tiếng, Lăng Tuyết Mạn rốt cục hoàn hồn, nhẹ nhàng cười, "Hiên nhi!"
"Mẫu thân, con học xong, lúc xuất cung, Tam hoàng thúc nói, thúc nghe hoàng cô Nhã Phi nói, các ngài muốn đến vườn của tam thúc xem Khổng Tước thì lúc nào cũng có thể, hoặc là hôm nay cũng có thể đi, vừa vặn chiều nay Tam Hoàng thúc không có việc."
Nói xong, Mạc Ly Hiên ngồi xổm xuống ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn, nắm giữ tay nàng, nhẹ nhàng nói, "Mẫu thân, thời gian này mẫu thân rất ít vui vẻ, Hiên nhi nhìn thấy, trong lòng lo lắng, tuy không biết mẫu thân mất hứng vì chuyện gì, nhưng Hiên nhi không hi vọng mẫu thân như vậy, cho Hiên nhi bồi mẫu thân đi xem Khổng Tước được không?"
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
96 chương
69 chương
46 chương
48 chương
22 chương