"Không được!" Mạc Kỳ Hàn lập tức lắc đầu, con ngươi cơ trí lóe sáng nói: "Nếu Nhị vương gia đã cứu Mạn Mạn, như vậy thì huynh ấy nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này, nên người xem xét vết thương của Mạn Mạn chỉ có thể là thái y, Thái Y Viện sẽ lập hồ sơ ghi nhận lại, sợ rằng… Nhị ca sẽ trình báo cho phụ hoàng, yêu cầu ngài luận tội xử trí Ngô Đồng!" "Sư huynh, nếu như Ngô Đồng bị định tội, huynh sẽ thế nào?" Lâm Mộng Thanh gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại hỏi. "Ta lại nợ nhị ca một phần ân tình! Quốc có quốc pháp, Nhị ca không làm sai!" Mạc Kỳ Hàm khẽ hất hàm dưới, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng, "Phàm là kẻ nào dám hạ độc thủ Mạn Mạn, ta đều một mực không lưu tình! Về phần Ngô Đồng, ta không tự mình ra tay, là vì còn nhớ đến trước đây, hiện tại chỉ trông vào vận may của nàng ta, nếu như đám người Nhị ca kiên trì muốn mạng của nàng ta, ta không còn lời nào để nói, nếu Liễu Thái Phó gặp phụ hoàng cầu xin tha thứ, thì có thể tội chết được miễn, tội sống khó thoát!" (Rin: hô hô… xem ra bạn Đồng Đồng khó thoát chết rồi =)), ai bảo bạn ấy đắc tội với ai không đắc tội lại đi đắc tội với nữ chính =)). Tính sơ sơ từ lão Nhị cho đến Hiên nhi cũng là hết 6 người muốn mạng bạn ấy rồi, một mình lão Nhị cùng tiểu Tam và tiểu Hiên Hiên đã khó đối phó rồi, lần này lại thêm cả tiểu Ngũ, tiểu Lục, tiểu Thất nữa… by the way: bản thân ta cũng không ưa bạn Đồng Đồng, chẳng ưa nổi cái tính "có mới nới cũ, gặp cũ lại luyến tiếc" của bạn ta =.=) Lời vừa dứt, khép hờ đôi mắt, trong giọng nói lại thêm một phần chán nản, "Ta thật không biết tại sao Ngô Đồng có thể hận thù Mạn Mạn như vậy? Nàng ta mấy lần mời Mạn Mạn, là vì muốn bóp cổ nàng sao?" "Sư huynh, huynh đi thăm sư tẩu thì sẽ biết, không phải sao?" Lâm Mộng Thanh nói: "Huynh không thăm sư tẩu hả?" "Bản thân ta rất muốn đi, nhưng đi như thế nào? Ly Hiên nhất định một tấc cũng không rời nàng, hôm nay Mạn Mạn gặp chuyện không may, rất có thể, mấy huynh đệ kia của ta cũng sẽ đến, ta đi không được." Mạc Kỳ Hàn khổ sở ngồi xuống, hận không thể chạy như bay đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, an ủi nàng, sưởi ấm nàng. Mạc Kỳ Hàn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào quản gia, lãnh đạm, "Tư Khuynh, ngươi trở về quan sát, xem như lần này là một bài học, bổn vương cho ngươi nợ lần này, nếu thêm lần nữa, ngươi đem đầu đến gặp ta!" "Dạ, nô tài tạ ân không giết của chủ tử! Nô tài cáo lui!" Quản gia kinh hoảng khấu đầu, sau đó vội vàng rời đi. ____________ Phủ Thái Phó. Trong đại sảnh, Mạc Kỳ Diễn tức giận ngồi ghế trên, Mạc Kỳ Sâm ngồi bên cạnh hắn, khuôn mặt âm lạnh. Phía dưới, Liễu Thái Phó, Liễu Thiếu Bạch, cả Liễu phu nhân đều quỳ dưới đất, trên mặt hoàn toàn không còn hột máu, vừa kinh ngạc lại sợ hãi cúi thấp đầu. Mạc Kỳ Diễn lạnh giọng nói: "Liễu Thái phó, bổn vương cùng các huynh đệ luôn kính trọng ngài, nhưng chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể nhân nhượng! Liễu Ngô Đồng rốt cuộc đang ở đâu? Bổn vương không phái binh lục soát, chính là muốn cho đại nhân mặt mũi, xin đại nhân chủ động tìm Liễu Ngô Đồng, giao nộp cho Đại Lý Tự, chờ đợi phụ hoàng định đoạt!" "Nhị vương gia, lão phu thực sự không biết tiểu nữ lại làm ra chuyện mưu sát Tứ vương phi, lão phu dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, phạm vào tội lớn, cũng không dám giấu tiểu nữ!" Liễu Thái Phó run rẩy nói, đau lòng vô cùng, ngay ngày đại thọ của hắn, Ngô Đồng lại… "Thiếu Bạch, ngươi mang gia đinh lục soát từng góc cây ngọn cỏ trong phủ qua một lần, nhất định phải tìm cho ra Ngô Đồng, Liễu gia ta ba đời trung nghĩa, Ngô Đồng lại làm ra chuyện giết chúa, ta Liễu Chính Đức tuyệt đối không bao che!" Liễu Thái Phó bi thiết vạn phần nói. Liễu Thiếu Bạch nặng nề gật đầu, mới đứng dậy đi ra ngoài hai bước, lại nhìn thấy Mac Kỳ Minh âm u từng bước đi vào, "Nhị ca, phủ Thái Phó đã lục soát hết, không thấy Liễu Ngô Đồng, đệ vặn hỏi thủ vệ giữ cửa, không thấy nàng đi ra ngoài, nhưng trong phủ lại không cách nào tìm được, hay là vào cung xin chỉ thị của phụ hoàng, lùng bắt khắp thành đi!" (yêu anh Minh nhất♥) Mạc Kỳ Diễn cau mày, sau lại âm trầm, "Một người sao lại biến mất được? Liễu Thái Phó, nếu tìm ra tung tích Liễu Ngô Đồng, xin Thái Phó đại nhân lập tức áp tải đến Đại Lý Tự, đừng để tội danh này lan rộng khắp cả phủ Thái Phó!" Nói xong, hắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ minh cũng đi theo vào cung gặp hoàng thượng. Các tân khách mơ hồ đã nghe được tin tức, rối rít tìm cớ ra về, trên dưới Liễu phủ lâm vào trầm mặc, trong đại sảnh, Liễu Thái Phó co quắp ngồi dưới đất, ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên rống lớn: "Tìm! Nhất định phải tìm cho ra nó! Cái loại nghiệt chướng này…." "Bịch!" "Cha!" "Lão gia!" Liễu Thái Phó bất tỉnh, một đầu ngã xuống đất, Liễu gia nhất thời hỗn loạn. ___________________ Tứ vương phủ Bên trong phòng ngủ Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn nằm trên giường, Đỗ Thái Y cẩn thận chẩn mạch, sau khi kiểm tra cổ họng, liền thở phào nhẹ nhõm. Hướng về đám người Mạc Ly Hiên, ôm quyền, cung kính trả lời: "Bẩm các vị vương gia, Tứ vương phi bị thương không nặng, dù sao Liễu tiểu thư cũng là nữ, sức tay không mạnh, yết hầu Tứ vương phi chỉ bị chút tổn thương, vết đỏ ở cổ chỉ là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc trị bầm chừng mấy ngày là được, mấy ngày này không nên nói chuyện nhiều, phải uống nhiều nước, còn phải uống thuốc đúng hạn, trong đồ ăn không được có dầu mỡ, lấy thanh đạm làm chủ, cháo loãng là tốt nhất, cũng không nên ăn điểm tâm khó nuốt, tỉ mỉ điều dưỡng sẽ không có gì đáng ngại." Nói xong hắn liền kê đơn, đưa cho Mạc Ly Hiên, Mạc Kỳ Lâm vẫn lo lắng hỏi: "Thái y xác định sao?" "Hạ quan xác định." Đỗ Thái Y kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ Lâm quá quan tâm, nói. "Được, ngươi trở về chuẩn bị hồ sơ thật tốt, ngày mai trình lên cho bổn vương" "Dạ, hạ quan hiểu!" Sau khi Đỗ thái y cáo lui, Mạc Ly Hiên liền ngồi vào mép giường Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng hỏi: "Mẫu thân, con gọi phòng bếp chuẩn bị cháo cho ngài được chứ? Hôm nay ăn cháo hạnh nhân nha?" "Khụ, khụ khụ…. ta muốn ăn trứng muối…." Lăng Tuyết Mạn vừa nói vừa ho khan, Mạc Ly Hiên hiểu ý nói tiếp: "Là cháo thịt nạc trứng muối sao?" Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, Mạc Ly Hiên cười một tiếng, dặn dò nói: "Xuân Đường, lập tức phân phó phòng ăn đi làm." "Dạ!" Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục ngồi xuống ghế trước bàn, nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong lòng vừa đau, vừa khó chịu, nhất là Mạc Kỳ Lâm, hắn tự trách vạn phần, chỉ hận mình lúc ấy không nên tránh né đi cùng Liễu Ngô Đồng, nếu không Lăng Tuyết Mạn cũng không xảy ra chuyện như thế này! Vừa nghĩ đến, nếu như Mạc Kỳ Diễn không chạy đến, Lăng Tuyết Mạn sẽ chết, trong lòng hắn lại tựa như bị hàng vạn con kiến cắn nuốt, rất khó chịu! Muốn hỏi, tại sao Liễu Ngô Đồng muốn bóp chết nàng, nhưng mà cổ họng nàng vẫn còn ho khan, nói chuyện rất khó khăn, đành phải đem ngàn lời muốn nói chôn vào sâu trong mắt, ngưng mắt nhìn nàng thật lâu. Mạc Kỳ Dục thương tiếc nhìn, một lúc lâu, hắn đứng lên, sắc mặt giận dữ nói: "Ta phải một chưởng đập chết nữ nhân kia!" "Dục… Dục…." Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, vừa kêu vừa đưa tay nắm lấy vạt áo Mạc Kỳ Dục, Mạc Kỳ Dục đành phải xoay người lại, đến gần một chút hỏi: "Mạn Mạn, sao vậy? Đừng nói với ta, ngươi muốn cầu xin tha thứ cho cái loại nữ nhân đáng chết ấy!" "Không phải là cầu tha thứ, Dục Dục, ngươi đừng… đừng giết nàng, ngươi là vương gia, nếu như ngươi giết người… cũng là phạm pháp, phụ hoàng sẽ tức… giận… nghe hoàng thượng xử trí đi." Lăng Tuyết Mạn khó khăn nói. "Đúng vậy, tiểu Thất, địa vị Liễu Thái Phó trong triều, đệ biết rất rõ, phụ hoàng rất coi trọng ông ta, lấy bản lĩnh của phụ hoàng, ngài sẽ không vì tình riêng mà xử trí, cứ chờ xem phụ hoàng xử trí thế nào rồi hẵng quyết định đi." Mạc Kỳ Lâm tán đồng gật đầu. "Ai!" Mạc Kỳ Dục chán nản than một tiếng, "Được, đệ chờ." Mạc Ly Hiên nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt đo đỏ, một tay vén vạt áo quỳ gối ở mép giường, thê lương nói: "Mẫu thân, Hiên nhi hổ thẹn vô cùng!"