Nụ cười này của Lăng Tuyết Mạn, khiến người ta phải chăm chú, nhưng chỉ giới hạn ở nhìn nghe, không dám nói một câu, nhưng Mạc Kỳ Dục nhịn không được, nghiêng đầu nhỏ giọng nói xen vào:"Mạn Mạn, ngươi cười vui vẻ như vậy làm chi?"
Mạc Ly Hiên cắn môi cười trộm, Mạc Kỳ Lâm tích tụ vô số gân đen trên trán, nhìn Lăng Tuyết Mạn, thực hận không thể một ngụm ăn nàng luôn!
Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, cười mỉa, tỏ vẻ thật có lỗi: "Ngũ Vương gia, ta tuyệt đối cung kính gọi ngài một tiếng Ngũ Vương gia, như vậy xong chưa?"
"Ngũ ca, Mạn Mạn gọi ca là gì?" Mạc Kỳ Dục còn nghi hoặc.
Mạc Kỳ Lâm trừng một ánh mắt giết người qua, Mạc Kỳ Dục run một chút, vội nghiêng đầu, không dám nhìn người. Mạc Kỳ Lâm mới lại trừng Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu nhẹ thở nói: "Gọi tên ta là được rồi."
"Được, hiểu rồi, không thành vấn đề!" Lăng Tuyết Mạn vỗ vỗ, cam đoan.
Mạc Kỳ Lâm dở khóc dở cười, thở dài một tiếng. Lăng Tuyết Mạn nhìn về phía trên đài, Ngô Đồng đã lui xuống.
Một tay chống má, trầm tư một chút, Lăng Tuyết Mạn vẫn nghĩ không ra Ngô Đồng mời nàng tới làm cái gì? Nghĩ như vậy, liền tìm kiếm Liễu Ngô Đồng, lúc nhìn quanh, không nghĩ, Liễu Ngô Đồng lại đi tới trước mặt, tươi cười thân thiết nói: "Tứ Vương phi, ta mới vừa chuẩn bị vũ đạo, không có chiêu đãi nàng tốt, thực xin lỗi, nàng lần đầu tới phủ Thái Phó chúng ta, ta mang nàng đi dạo chung quanh đi."
"Ừ, được." Lăng Tuyết Mạn hơi suy nghĩ, cười gật đầu, nghiêng mặt nói: "Hiên nhi, mẫu thân đi một chút, con ngồi xem nhé."
"Mẫu thân cẩn thận." Mạc Ly Hiên mỉm cười, gật đầu
Lăng Tuyết Mạn đứng dậy, mở to mắt nhìn Mạc Kỳ Lâm, trêu đùa, "Ngài có muốn cùng đi dạo một chút hay không?"
Mạc Kỳ Lâm cau mày, âm thầm trừng mắt liếc Lăng Tuyết Mạn, mới nói: "Các nàng đi dạo trước đi."
"Mấy vị vương gia, Ngô Đồng cáo lui!" Liễu Ngô Đồng khom lưng cười khẽ, ánh mắt quét qua Mạc Kỳ Lâm, ngừng lại, nàng mỉm cười lưu luyến.
"Hì hì, Ngũ vương gia, đừng ngượng ngùng nha."
Lăng Tuyết Mạn mỉm cười có thâm ý, dứt lời cuống quýt kéo Liễu Ngô Đồng, lách người đi. Nhìn bóng lưng hai người xa xa, Mạc Kỳ Dục mới đánh bạo thấp giọng trêu ghẹo: "Ngũ ca, Mạn Mạn đang trêu đùa huynh! Thế nào? Liễu tiểu thư cũng được, xem như có tài có sắc, rất xứng với huynh."
"Nói hưu nói vượn!" Mạc Kỳ Lâm cau mày phản bác, mang chút tức giận nói: "Nếu người ta muốn cưới là nàng, thọ yến phụ hoàng, ta đã không cự tuyệt! Đệ quên Tứ ca rồi sao?"
"Tứ ca?" Mạc Kỳ Dục ngẩn người, tim loạn nhịp mấy giây mới tỉnh ngộ, vỗ cái miệng một cái, ảo não nói: "Thật xin lỗi Ngũ ca, đệ lại quên mất chuyện này!" Nói xong, lại nghĩ nghĩ, "Bất quá Tứ ca không có ở đây, muốn cưới cũng không có gì là không được…"
"Câm miệng! Nếu đệ thích thì đệ đi mà cưới nàng ta, đừng an bài trên người ta!" Mạc Kỳ Lâm trầm mặt ngắt lời.
"Ách, đệ không cần." Mạc Kỳ Dục vội khoát khoát tay, bộ dạng "xin miễn cho kẻ bất tài".
Mạc Kỳ Lâm lại trừng mắt, quay mặt qua chỗ khác.
Liễu Ngô Đồng dẫn Lăng Tuyết Mạn đi dọc theo hoa viên, vừa đi vừa giới thiệu, "Mạn Mạn, nàng xem, trong hồ Hạ Thiên này đều là hoa sen, có rất nhiều chuồn chuồn bay phía trên, nước rất xanh, rất sạch. Đình cao bên kia là đình Vọng Nguyệt, là nơi ta thường ngày đến học cùng đánh đàn, có lúc cũng mang nha hoàn ngồi trên ghế, ăn ít điểm tâm, nói chuyện phiếm, có thể thu hết cảnh vật trong phủ vào mắt, cảm giác rất thích."
"Ừ, phong cảnh ở phủ nhìn rất đẹp." Lăng Tuyết Mạn khẽ cười nói.
"Mạn Mạn, mấy ngày này nàng có khỏe không?" Liễu Ngô Đồng bước chậm dần, khẽ hỏi.
Lăng Tuyết Mạn nhìn nàng, gật đầu một cái, "Rất tốt, chỉ có điều ta rất dễ bị cảm, nên Ly Hiên và quản gia không cho ta ra khỏi cửa."
"A, ta còn muốn cùng nàng đi lên núi Lạc Hà đạp tuyết đây! Nói như vậy, chắc là không thể đi rồi, trên núi rất lạnh, lúc trước, ta còn phải mặc một bộ áo da cừu thật dày, khi đó, Hàn ca ca luôn để cho ta núp trong lòng chàng, hai người chúng ta đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh tuyết xinh đẹp ở chân núi, ánh mặt trời chiếu vào tuyết, tạo nên ánh sáng chói mắt cực kỳ, Hàn ca ca nói…"
Liễu Ngô Đồng chợt im bặt, khẽ cắn cánh môi, ngơ ngác nhìn mặt hồ, ánh mắt tràn đầy thần thái đau thương. (Rin: hừ hừ, đã đau thương tại sao lúc trước lại đi từ chối người ta, từ chối rồi giờ lại muốn ôn lại chuyện cũ, đã vậy còn lưu luyến tiểu Ngũ, ngươi định lập một dàn harem trong thế giới nam tôn sao?? Hứ hứ… *thở phì phì* *quay mặt đi*)
Lăng Tuyết Mạn nhìn nàng, cảm giác rối reng chợt xông lên đầu, nhẹ nhàng mở miệng: "Ngô Đồng, nàng và phu quân ta lúc trước thường đi lên núi Lạc Hà sao?"
"Ừ." Liễu Ngô Đồng nhẹ chớp mắt, đem ánh mắt từ trong sương mù trở về, thần thái đau thương nói:"Đáng tiếc không còn người theo ta đi núi Lạc Hà nữa rồi, nếu Hàn ca ca không chết, nếu như huynh ấy vẫn còn sống…..ta nguyện ý quỳ xuống đất, xin tội với huynh ấy, cầu xin Hàn ca tha thứ."
Dứt lời, Liễu Ngô Đồng chợt xoay người, hai tay nắm chặt vai Lăng Tuyết Mạn, mắt mở to, mong mỏi vạn phần hỏi: "Mạn Mạn, nàng nói thật cho ta biết, Hàn ca ca thật đã chết rồi sao? Huynh ấy có thể còn sống hay không?"
"Ngô Đồng, nàng… nàng không phải là bị mắc chứng ảo tưởng đi? Tương tư một người quá mức, nên suy nghĩ lung tung, nàng đừng như vậy, phu quân thật sự đã qua đời, ta và hoàng thượng đã tận mắt nhìn phu quân nhập quan, rồi sau đó chôn vào địa cung, làm gì mà còn sống?" Lăng Tuyết Mạn cau mày, Liễu Ngô Đồng thế này, thật sự có chút điên cuồng!
Nghe vậy, Liễu Ngô Đồng lảo đảo lui về sau vài bước, lông mi không ngừng run lên, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, kích động vạn phần, "Không, không phải vậy, Hàn ca ca còn đến thổi tiêu cho ta nghe, tiếng tiêu đó chính là khúc nhạc lúc trước chúng ta thường hợp tấu, ta đánh đàn, huynh ấy thổi tiêu, ta không nghe lầm, huynh ấy thật sự có tới, nếu không phải là huynh ấy, cõi đời này còn người nào biết bài nhạc kia? Mạn Mạn, nàng nói cho ta biết có được không? Ta sẽ không tranh giành ngôi vị Tứ vương phi của nàng, cho dù hoàng thượng ban hôn, ta cũng không gả, ta chỉ cầu xin gặp lại Hàn ca ca lần nữa, cầu xin huynh ấy tha thứ, chỉ cần huynh ấy tha thứ cho ta, ta không bao giờ…không bao giờ rời bỏ huynh ấy, bất kệ Hàn ca cho ta danh phận gì, ta cũng sẽ ở cùng huynh ấy, chăm sóc huynh ấy, nàng nói cho ta biết được hay không? Ta xin nàng!"
"Ngô Đồng!"
Lăng Tuyết Mạn không nói gì, Liễu Ngô Đồng quả thật bệnh không nhẹ rồi! Bệnh này ở hiện đại, chính là chứng bệnh ảo tưởng nghiêm trọng, nàng phải làm thế nào để giải thích cho Ngô Đồng hiểu đây?
"Ngô Đồng, nàng hãy nghe ta nói, chuyện xưa đã kết thúc rồi, nàng vẫn còn sống trong quá khứ thì không thể nào tìm được hạnh phúc, nàng phải nhìn về phía trước, nàng và Tứ vương gia đã kết thúc, hai người kiếp này không thể nào ở bên nhau, hắn đã chết, thật sự đã chết rồi!"
Lăng Tuyết Mạn dùng phương pháp cực đoan nhất, hi vọng có thể thức tỉnh Liễu Ngô Đồng, ai ngờ, Liễu Ngô Đồng càng nghe lại càng thêm điên cuồng, tiến lên, bóp chặt bờ vài Lăng Tuyết Mạn, cáu kỉnh quát: "Không cho ngươi nói huynh ấy đã chết! Hàn ca ca không chết! Không chết! Không cho ngươi gạt ta!"
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
96 chương
69 chương
46 chương
48 chương
22 chương