Mọi người dời đến hồ Thúy Trà, ngồi xuống ghế đã bày trên quảng trường Gió đêm nhẹ phả hương hoa xông vào mũi, tiếng nhạc du dương vang khắp bốn phương, vô số lồng đèn chiếu sáng cả một vùng trời đêm. Theo tiếng trống hùng hồn, một trăm bé trai lên đài biểu diễn, bắt đầu ca múa, chắp tay nói: "Cung chúc Hoàng Thượng phúc trạch thiên hạ, hoàng thất con cháu đầy đàn, Minh quốc giang sơn đời đời tương truyền." Lăng Tuyết Mạn xem hăng say, thỉnh thoảng vỗ tay hưng phấn, nhiều lần đứng lên làm các phu nhân nhất phẩm nhị phẩm ngồi ở sau lưng nàng đều tắc lưỡi. Nhã Phi tuy cũng kích động, nhưng dù sao có công lực tu dưỡng mạnh hơn Lăng Tuyết Mạn, ôn nhã cười nhìn Lăng Tuyết Mạn lại kích động lần nữa đứng dựng lên, vội kéo kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Mạn Mạn tẩu che tầm mắt người phía sau." "Ách." Lăng Tuyết Mạn vội ngồi xuống, quay đầu hướng người phía sau cười cười xin lỗ, lại vội quay trở về. "Mạn Mạn, muội cũng phải lên đài biểu diễn." Nhã Phi đau khổ nhỏ giọng ai oán. "A, không phải muội nói muội không biểu diễn sao? Thế nào phải lên rồi?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhướng mày. Nhã Phi thầm than một tiếng, "Mẫu hậu nói cho muội đánh đàn thay thế Đại ca Tứ ca chúc thọ phụ hoàng, làm cho phụ hoàng vui vẻ một chút." "Vậy cũng có thể, muội phiền não cái gì?" Lăng Tuyết Mạn rất không hiểu hỏi. "Tẩu không thấy hôm nay tới đều là thanh niên tuấn tú sao? Đều là con cháu nhà quan tứ phẩm trở lên, mẫu hậu nói phụ hoàng cũng có ý cho muội lộ diện, chọn phò mã cho muội." Nhã Phi nói xong, không có tâm tư xem biểu diễn, chỉ cúi đầu. Lăng Tuyết Mạn lại hứng thú sáng mắt, "Nhã Phi, đây là chuyện tốt nha, ha ha, muội có thể lập gia đình." "Nhưng Mạn Mạn…" Nhã Phi lại nói không nên lời. "Muội không muốn lập gia đình à?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc. "Cũng không phải…" Nhã Phi chần chờ, sau đó lại thở dài, "Muội không cảm thấy trong mấy người này có ai xuất chúng." Lăng Tuyết Mạn tà ác cười: "Xem ra muội có nam nhân trong lòng rồi." "Không, không có, không liên quan đến Lâm công tử." Nhã Phi muốn phủ nhận nhưng lại càng bại lộ. "Ha ha, vậy là tiểu bạch kiểm sao?" Lăng Tuyết Mạn cười càng thêm tà ác. Nhã Phi quẫn muốn đào một cái hang chui vào luôn. Trên đài ca múa đã xong, một tiếng trống trận phấn khích vang lên, biểu diễn tạp kỹ bắt đầu. Hai người vạm vỡ phóng đến trên đài, Lăng Tuyết Mạn lại khống chế không nổi hét lớn: "Hay!" Ngồi ở bên phía khách nam, một loạt sáu nam nhân lớn nhỏ đều âm thầm trợn trừng mắt, sau đó cùng lầm bầm một câu, "Có gì mà hay chứ!" "Haiz, Hiên nhi, mẫu thân của con chút nữa muốn biểu diễn cái gì vậy?" Mạc Kỳ Lâm giả vờ lơ đễnh cười hỏi. Mạc Ly Hiên nhẹ nhàng cười, thần bí lắc đầu, "Thực xin lỗi Ngũ thúc, mẫu thân của con nói nếu con dám bán đứng, ngài ấy sẽ không nhận con làm con trai. Cho nên Ngũ thúc nhẫn nại chờ đi!" "Hiên nhi, không nghiêm trọng như vậy đâu. Mẫu thân hù dọa thôi. Nàng có con trai như con là đã đắc ý muốn chết, làm sao có thể không nhận con. Con lặng lẽ nói một chút với chúng ta, chúng ta giữ bí mật là được." Mạc Kỳ Dục tiếp tục dụ dỗ, cười càng thêm xán lạn. "Ha ha, Thất thúc, mẫu thân của con nói nếu Thất thúc lừa gạt con thì con phải chuyển lời cho thúc, ngày khác ngài ấy sẽ đốt vương phủ của thúc, cho thúc than trời khóc đất hối hận không kịp." Mạc Ly Hiên hồn nhiên, đôi mắt nửa thực nửa giả nói. "Ách!" Khuôn mặt tuấn tú mấy của nam nhân cùng nhau co quắp! Không ai dám hỏi nữa, nhưng đem hết hi vọng bỏ vào trên người Mạc Kỳ Diễn. Mạc Kỳ Minh vốn ít nói, lại cười nhạt nói: "Nhị ca, Hiên nhi là con của ca, cho nên ca xuất ngựa đi. Chúng đệ là không được rồi." "Hiên nhi-" Mạc Kỳ Diễn mới mở đầu, Mạc Ly Hiên liền ngắt lời, "Phụ vương ngài càng không nên hỏi. Mẫu thân nói đề phòng nhất chính là phụ vương. Phụ vương nhất định sẽ dùng khổ nhục kế phụ tử tình thân để dụ dỗ Hiên nhi, cho nên Hiên nhi thời gian này cũng không dám nhiều lời cùng phụ vương, chỉ sợ bị lừa." "Khụ khụ!" Năm nam nhân đều bị sặc, mãnh liệt ho khan lên. Mạc Ngự Minh ngồi ở đầu vội quay đầu lại, cau mày nói: "Đều cảm mạo sao? Tiểu Lý Tử, truyền thái y!" "Không cần, phụ hoàng!" Mạc Kỳ Diễn vội vàng từ chối, xấu hổ cười gượng, "Chúng thần đang nói giỡn, làm cho phụ hoàng bị sợ hãi." "Ừ." Mạc Ngự Minh quét mắt mấy người một cái, quay lại. Nghệ sĩ múa rồng bắt đầu biểu diễn, Nhã Phi cũng đứng dậy về phía sau đài chuẩn bị. Đội múa rồng lui ra sau đài, trên đài đột nhiên yên tĩnh trở lại. Một phút đồng hồ qua, đang lúc mọi người không biết làm sao thì một làn điệu du dương đột nhiên vang lên, như sóng xanh trong hồ, hơi hơi nhộn nhạo trong lòng mọi người, tao nhã mà vui mừng. Màn che chậm rãi kéo ra, Nhã Phi mặc cung trang màu đỏ ngồi bên cạnh đàn mộc, ngồi ngay ngắn cao quý lại không mất khô khan, mỹ lệ thoát tục, ngón tay nhỏ nhắn khều nhẹ dây đàn, môi xao động tươi cười giống như một đóa hoa sen nở rộ. Lăng Tuyết Mạn xem ngây người, sau khi đầu óc phản ứng kịp, hai mắt vội xem xét hướng khách nam ngồi, quan sát hai hàng thanh niên tuấn tú xem có ai ngoại lệ không, chỉ thấy tất cả đều xem ngây ngốc! Tiếng đàn bình thản đột nhiên chuyển biến như vạn ngựa dồn dập phi ngập trời, dời núi lấp biển, trào dâng mênh mông, làm người ta tâm thần nhộn nhạo giống như đưa thân vào trong khí thế hừng hực thiên quân vạn mã! Kích động qua đi, tiếng đàn chậm dần, cho đến một thanh âm cuối cùng nhỏ dần, Nhã Phi chậm rãi đứng dậy, quỳ lạy giữa đài, tiếng nói mềm nhẹ: "Nhi thần cung chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn!" "Được!" Mạc Ngự Minh đáp kịp, vỗ tay khen tài nghệ của Nhã Phi, "Hay!" Dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, không ngừng trầm trồ khen ngợi liên tục, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn vỗ đến đỏ tay. Lâm Mộng Thanh cũng xem, hai tròng mắt tỏa sáng, hơi si ngốc giật mình nhìn Nhã Phi cách hắn xa hơn mười thước, tán thưởng đồng thời không quên nói nhỏ với Mạc Kỳ Hàn, "Lão đại, ánh mắt của đệ cao hơn huynh, nhìn ý trung nhân của đệ rồi so lại của huynh đi, haiz…" "Hừ!" Mạc Kỳ Hàn không phục hừ lạnh một tiếng, "Ta tuyệt đối tin Mạn Mạn nhà ta sẽ có tài nghệ vang danh bốn phương!" Nha đầu kia tương đối tự tin!