Mị Công Khanh
Chương 66
Nam nhân quen thuộc này tới gần nàng đến thế, dùng ngữ khí ôn nhu, dụ hoặc, đa tình nói với nàng những lời như vậy.
Tức thì, hốc mắt Trần Dung lại đỏ ửng.
Nàng nuốt nước mắt vào, chu cái miệng nhỏ nhắn oán hận kêu lên: “Đương nhiên không cần ngài cưới!”
“Thật sao?”
Hơi thở ấm áp của y phất qua từng lỗ chân lông của nàng, rót vào trong cơ thể nàng.
Trần Dung rất muốn trừng mắt nhìn y, lớn tiếng quát mắng y, chỉ trích loại hành vi vô lễ khinh bạc nữ tử đàng hoàng này. Nhưng chỉ cần nàng vừa chạm phải ánh mắt của y thì nước mắt sẽ khó mà khống chế.
Lập tức, nàng cúi đầu, vung cả hai tay, dùng sức đấm vào ngực y, đẩy y thật mạnh ra ngoài. Bởi vì dùng sức quá mạnh, khuôn mặt của nàng đều trở nên đỏ bừng.
Nhiễm Mẫn hơi nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười, hứng thú nhìn giai nhân vất vả kháng cự mình, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.
Gần như là đột nhiên, y bỗng ngồi thẳng dậy.
Động tác của y quá mức đột ngột, Trần Dung đang dùng hết sức đẩy y ra, sao có thể dự đoán được chiêu thức đó của y? Lực đạo vừa dời đi thì nàng rơi vào khoảng không, cả người đổ về phía trước, sắp ngã xuống xe ngựa.
Đúng lúc này, một đôi tay rắn chắc ấm áp ôm eo nhỏ của nàng, Nhiễm Mẫn cứ thế nhấc lên, đặt nàng lên lưng ngựa. Y ôm sát nàng, mặt dán lên mặt nàng, ôn nhu trách cứ: “Sao không cẩn thận như vậy? Xem đi, nếu không phải thân thủ của ta nhanh nhẹn, nàng đã té xuống rồi. Nữ lang mỹ mạo ngã xuống mặt xám mày tro, vậy không phải rất xấu sao?”
Giọng nói của y quả nhiên muốn có bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu, cử chỉ muốn săn sóc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bất tri bất giác, hơn hai trăm sĩ tốt đã phát ra tiếng cười khe khẽ.
Trần Dung bị y bế lên lưng ngựa, tức giận đến cả người đều nghẹn ứ. Nàng run rẩy một hồi mới tìm lại được giọng nói của mình, vội vàng kêu lên: “Mau thả ta ra, buông ra.”
“Thật sự buông ra?”
“Vô nghĩa!”
“Được, nghe lời nàng.” Nhiễm Mẫn ha ha cười, hai tay buông lỏng.
Trong nháy mắt hai tay y vừa buông ra, chân phải y lặng yên nhẹ nhàng đá một cái vào bụng ngựa.
Tức thì, hỏa long mã hí dài một tiếng, khẽ chồm lên.
Mà lúc này, Trần Dung mới lấy lại tự do, đang giãy giụa muốn nhảy xuống đất. Đột nhiên con ngựa chồm lên, nàng thu thế không kịp, cả người ngã xuống đất!
Khi Trần Dung đi ra thì y phục sạch sẽ, gương mặt trắng trẻo, nhưng lăn một vòng trên đất cát, cả người trở thành một con khỉ nhỏ lấm đầy bụi.
Trần Dung bất ngờ không kịp đề phòng, bị ngã xuống đất, vừa mới ngồi dậy, thì đối mặt với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hai trăm người, chỉ chớp mắt, lại đối mặt với ánh nhìn chăm chú mang theo trêu tức nghịch ngợm của Nhiễm Mẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
Tức thì, một cảm giác xấu hổ cùng úc hận đồng thời trào ra trong lòng. Nàng mếu máo, hai mắt ngập nước oán hận trừng Nhiễm Mẫn, trừng mãi, hốc mắt của nàng càng ngày càng đỏ, rốt cuộc, rốt cuộc nàng không nhịn được, khóc òa lên. Mới khóc một tiếng, nàng lại dùng tay áo giấu mặt, cái đầu nhỏ chôn vào trong tay áo nghẹn ngào.
Tiếng nghẹn ngào phẫn hận ủy khuất này, nghe qua thật sự khiến người ta chua xót trong lòng.
Nhiễm Mẫn thở dài một tiếng, nhảy xuống ngựa.
Y đỡ nàng dậy, ôm vào trong lòng, mạnh mẽ kéo mặt nàng đang che dưới tay
áo ra, Nhiễm Mẫn vừa giúp nàng lau bụi đất bám trên mặt, vừa thở dài:
“Ngay cả người cũng dám giết, ngã một cái đã khóc thương tâm như thế?
Thật sự đúng là nữ lang mà.”
Y lau lung tay hai cái, cánh tay phải ôm nàng, lại đặt lên lưng hỏa long mã của mình.
Trần Dung vội vàng giãy giụa, nàng mở to đôi mắt đỏ hồng, vừa rơi lệ vừa kêu lên: “Ta ngồi xe ngựa của mình.” Sau khi thốt ra những lời này, nàng xoay người linh hoạt nhảy xuống lưng ngựa.
Vừa rời khỏi lưng ngựa, Trần Dung đã vọt vào bên trong xe ngựa, vội vàng kéo rèm xe xuống. Nhiễm Mẫn nhìn động tác liên tiếp, nhanh như chớp của nàng thì buồn cười, lắc lắc đầu. Đúng lúc này, chỉ thấy rèm xe được vén lên lần nữa,
Trần Dung giơ roi ngựa, đem mũi roi để vào cổ họng y, quát với vẻ hung tợn: “Họ Nhiễm kia, ngươi còn dám không thành thật, cẩn thận ta phế bỏ ngươi!”
Tiếng quát vang lên, uy phong mười phần.
Có điều lúc này trên mặt nàng trộn lẫn vệt nước mắt và bùn đất, cả người tựa như một con mèo hoa.
Hình tượng như thế lại đi đôi với động tác giương nanh múa vuốt của nàng, mà người nàng đang chỉ vào là Nhiễm Thiên Vương oai hùng dũng mãnh phi thường, thiên hạ vô song, bất tri bất giác, chúng sĩ tốt cười vang.
Trần Dung ngẩn ra, nàng chậm rãi quay đầu lại.
Khi nàng đối mặt với hai trăm sĩ tốt, tiếng cười của bọn họ càng thêm vang dội. Mà Trần Dung sau khi ngẩn ngơ, thần sắc giận dữ trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến mất, đổi lại, là xấu hổ cùng nóng vội khôn cùng. Nàng vội vàng co rụt lại, vọt vào trong xe ngựa, ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé duỗi ra, lại một lần nữa kéo rèm xe xuống.
Nhiễm Mẫn cũng cười ha ha một lúc.
Y nhảy lên hỏa long mã, vung tay phải lên, quát: “Đi thôi.”
Cát bụi lại bốc lên.
Trong tiếng bước chân chỉnh tề hữu lực, Nhiễm Mẫn giục ngựa tới gần xe ngựa của Trần Dung, khẽ cười nói: “Nữ lang, nàng đã để cho ta ôm, cũng đã hôn rồi, nàng gả cho ta đi.”
Tiếng quát khẽ buồn bực hờn dỗi của Trần Dung vang lên: “Mơ tưởng.”
Lời này vừa thốt ra, chúng sĩ tốt lại cười ha hả.
Nhiễm Mẫn cũng vui vẻ, nói: “Không đùa với nàng nữa.”
Y cưỡi ngựa đi đến trước đội ngũ, thu hồi tươi cười, trầm giọng hỏi: “Có đồng lõa không?”
Hán tử trung niên Lí Vì mang theo sắc mặt âm trầm đứng dậy, chắp tay trả lời: “Còn có hai kẻ đồng lõa, đã hỏi xong, mấy người đều khai cùng một lời.”
Nhiễm Mẫn gật đầu: “Đều giết đi.”
Lí Vì do dự một chút, hỏi: “Tướng quân, sao không đem những người này trói lại, giao cho sĩ tộc thành Nam Dương? Cứ như vậy, bọn họ sẽ không đàm tiếu chỉ trỏ về tướng quân nữa.”
Nhiễm Mẫn sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Ta đường đường là trượng phu, cần gì để ý ngôn luận của kẻ tiểu nhân? Nói đến nói đi, nếu giao cho bọn họ, bọn họ sẽ tìm lý do thoái thác khác.”
Lí Vì ngẫm nghĩ, gật đầu, không nhắc lại nữa.
Sau khi đi được hơn nửa canh giờ, thành Nam Dương đã nằm trong tầm nhìn.
Lúc này, trong xe ngựa truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Trần Dung: “Nhiễm tướng quân, đến Nam Dương rồi, xin cho A Dung rời đi trước.”
Nhiễm Mẫn ngẩn ra, y quay đầu, nhìn chằm chằm rèm xe khẽ lay động, bóng người mơ hồ kia. Nửa ngày, y bật cười khanh khách: “Cho dù là chán ghét ta, nữ lang cũng không cần dùng ngữ khí này nói chuyện với ta mà.”
Trong xe ngựa truyền đến tiếng hừ nặng nề của Trần Dung.
Nhiễm Mẫn vui vẻ, y cười vui phất tay, nói: “Vậy nàng đi đi.”
Trong xe ngựa, Trần Dung cũng không nói lời cảm tạ, ra lệnh với xa phu: “Chạy nhanh lên một chút.”
“Vâng.”
Đáng thương cho xa phu vẫn bị hành vi thân mật của nữ lang nhà mình và Nhiễm Mẫn khiến cho ngây ngốc, đến tận lúc này mới tỉnh táo lại, hắn ngơ ngác lên tiếng, điều khiển xe ngựa phóng về phía trước.
Nhiễm Mẫn nhìn xe ngựa của Trần Dung đi xa, lại cười ha hả một lúc.
Xe ngựa của Trần Dung đi rất nhanh, làm cát bụi bốc lên, khi cách cửa thành còn một đoạn, nàng bảo xa phu dừng lại bên một con suối nhỏ. Sau khi rửa sạch vết máu trên xe và ngựa kéo, xe ngựa mới lại khởi động.
Xe ngựa của nàng vừa mới khởi động, trên đường nhỏ phía nam, cát bụi cuồn cuộn, chính là mấy nghìn người nhanh chóng xông đến. Trần Dung liếc mắt một cái thì trông thấy giữa đám cát bụi có hai cờ xí, trong đó một cái viết chữ ‘Mẫn’, một cái khác viết chữ ‘Tôn’, chính là Tôn Diễn mang theo đội ngũ tiến đến nghênh đón Nhiễm Mẫn.
Trần Dung biết, dựa theo quy định, một ngàn nhân thủ này của Tôn Diễn sẽ không theo Nhiễm Mẫn vào thành. Cậu cũng chỉ nghênh đón ở cửa thành, báo cáo sự tình với
Nhiễm Mẫn, rồi sẽ mang theo đội ngũ trở lại doanh trướng bên ngoài cửa thành phía nam.
Trần Dung nhìn lá cờ có chữ ‘Tôn’ kia, cắn môi do dự một chút, cuối cùng không bảo xa phu dừng xe…… Nàng cảm thấy ngượng ngùng, trước mặt Tôn Diễn không dám gặp lại tên vương bát đản
Nhiễm Mẫn kia!
Một lát sau, xe ngựa đã chạy đến ngoài thành Nam Dương.
Lúc này, trong ngoài cửa thành đều có không ít đại nhân vật trong sĩ tộc.
Những người này hoặc nói chuyện, hoặc ngồi dưới tàng cây đánh đàn, hoặc bảo ca kỹ ở cửa thành ca hát khiêu vũ. Về phần tộc trưởng Trần gia Trần
Công Nhương thì đang đứng ở giữa cửa thành, nghiêng đầu, cùng Ngu Công nói nói cười cười.
Trần Dung nhìn Trần Công Nhương mặc trường bào, râu dài, khí chất dày rộng, âm thầm nghĩ: Lúc này, hắn sẽ không bị giết chứ?
Kiếp trước, Trần Công Nhương đã chết trong sự cố lần này, sau khi trải qua một phen tranh đoạt, cuối cùng Trần Nguyên chủ quản hết thảy sự vụ trong Trần gia ở Nam Dương. Đã không có Trần Công Nhương quản chế Trần
Nguyên, hắn làm việc vô cùng ương ngạnh ích kỷ, Trần Dung quả thực không dám tưởng tượng, kiếp này, nếu còn để Trần Nguyên quản lý toàn bộ Trần gia ở Nam Dương, nàng sẽ có hậu quả gì.
Trần Dung vén rèm xe lên, dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Trần Công Nhương đi vào trong thành Nam Dương.
Xe ngựa của Trần Dung trực tiếp chạy vào Trần phủ, rồi tới sân viện của nàng.
Vừa vào sân, Bình ẩu và Thượng tẩu đều tới đón, đồng thời, còn có Trần
Thiến, Trần Kỳ, Trần Vi và các nữ lang. Khi những người này thấy Trần
Dung mặt bẩn thỉu, trên hoa phục dính đầy bùn bẩn thì đều ngẩn ra. Trần
Vi và các nữ lang trợn to hai mắt, ha ha bật cười.
Trần Dung cũng không để ý, nàng thi lễ với mọi người rồi không nói hai lời bước vào hậu viện, bắt đầu tắm rửa.
Trần Thiến nhìn bóng dáng Trần Dung bỏ trốn mất dạng, quay đầu kêu lên với xa phu: “Này, nữ lang nhà ngươi làm sao vậy?”
Xa phu cúi đầu thi lễ, trả lời: “Nô điều khiển xe không tốt, làm nữ lang bị ngã một cái.”
Trần Thiến ha ha cười, nói: “Muội ấy đúng là xui xẻo, may mà không có sĩ tộc đệ tử nhìn thấy, bằng không sẽ bị chê cười rồi.”
Xa phu không đáp, hắn điều khiển xe ngựa ra hậu viện.
Trần Dung tắm rửa mất gần một canh giờ. Khi nàng đi ra, Trần Vi và các nữ lang đã rời đi.
Nàng thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu đi về phía chính sảnh.
Nhưng vào lúc này, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu xông tới.
Trần Dung vừa ngẩng đầu thì đối diện với nét vui mừng lộ rõ trên mặt nhóm nô bộc. Bình ẩu lại tiến lên một bước, nâng cánh tay của nàng, vui vẻ nói: “Nữ lang nữ lang, nghe nô bộc kia nói, Nhiễm tướng quân muốn cưới người sao?”
Thượng tẩu đã ở một bên cười hớ hớ hỏi han: “Nữ lang,
Nhiễm tướng quân đúng là đại trượng phu chân chính, khi người ở Bình thành, mỗi khi nghe đến tên người đó đều phải tán thưởng một phen mà.
Hiện tại có thể gả cho y, thật đúng là tốt quá. Ta đã nói rồi, nữ lang nhà ta là người có phúc khí.”
Vẻ mặt Trần Dung đau khổ.
Nàng còn chưa trả lời, đột nhiên, Bình ẩu cũng mang vẻ mặt đau khổ: “Chính là, về Vương Thất lang, phải làm thế nào bây giờ?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
35 chương
56 chương
53 chương
40 chương