Mị Công Khanh

Chương 54

Bị một đôi mắt chuột nhìn mình chòng chọc thực sự rất khó chịu. Tay phải Trần Dung giơ lên, đội mũ sa mà nàng đã tháo xuống khi ngồi trong xe, rồi đi về phía xe ngựa. Đến khi Trần Dung lên xe ngựa, ánh mắt háo sắc của tên họ Hứa mới dời đi, hắn quát với xa phu: “Đi thôi.” “Vâng.” Phủ Nam Dương vương quả nhiên rất lớn, xe ngựa chạy vòng vòng bên trong, ước chừng qua hơn nửa canh giờ, bên ngoài mới truyền đến một tiếng hô quát: “Đến rồi.” Rèm xe được vén lên, tỷ nữ trẻ hơn vươn tay đỡ Trần Dung. Trần Dung bước xuống xe ngựa, nhìn xung quanh khắp nơi. Đây là một tiểu lâu, hoàn toàn cách ly với phòng ốc phía sau. Nhìn thấy kẻ sĩ lui tới, Trần Dung âm thầm thở ra một hơi. Ánh mắt Hứa phụ tá vẫn dừng ở trên người nàng, thấy thế hắn cười tươi, lộ ra hàm răng vàng khè: “Xem ra, Trần thị A Dung không tín nhiệm vương gia lắm.” Ngữ điệu cực kì kỳ quái. Trần Dung bước về phía trước, cũng không quay đầu lại: “Nếu muốn người khác tin tưởng, thì phải xem lại chính mình.” Ngữ khí thực cứng rắn, thực thẳng thắn khiến Hứa phụ tá lắp bắp kinh hãi, hắn vốn tưởng rằng, bởi vì sợ đắc tội với mình và Nam Dương vương mà Trần Dung sẽ hiển lộ bối rối. Nào biết đâu rằng, nữ lang này căn bản không hề sợ sệt? Quả nhiên là người rất có cá tính. Trần Dung vừa mới đi được mười bước, phía trước có tiếng cười quen thuộc truyền đến. Đảo mắt, bóng dáng của Trần Nguyên và vài kẻ sĩ Trần thị đi ra khỏi chủ điện, xuất hiện ở trước mặt Trần Dung. Nhìn thấy bọn họ, Trần Dung dừng bước chân. Trần Nguyên cười cười, vừa liếc qua nhìn thấy Trần Dung, hắn tiến lên một bước, lộ ra tươi cười ôn hòa: “A Dung đến đây ư?” “Vâng.” Sau khi Trần Dung lên tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Bá phụ đang định đi đâu vậy?” Nàng mím môi, sau lớp mũ sa lệ quang trong suốt, ngữ khí lại khí thế bức người: “Chẳng lẽ, bá phụ muốn đem một nữ lang như ta đặt ở trong phủ Nam Dương vương, rồi sau đó tự động rời đi sao?” Trần Nguyên cứng đờ. Đảo mắt, hắn nhíu mày, quát lớn: “A Dung nói chuyện quỷ quái gì vậy? Vương gia nghe nói con liệu sự ba lần ở trên đường đi về phía nam, cảm thấy rất thú vị, nên có ý gọi con đến hỏi về chiến sự. Đây là vinh quang cỡ nào chứ? Nữ lang như con rất không hiểu chuyện.” Trần Dung nghe vậy, thi lễ với hắn, lại cố chấp nói: “A Dung chỉ biết rằng bản thân là một nữ lang chưa gả. Đặt mình trong vương phủ như thế, đặt mình trong chỗ ở của một nam nhân, đúng là vô cùng không ổn.” “Không ổn?” Trần Nguyên cười lạnh, muốn nói cái gì đó lại vội vàng ngậm miệng. Hắn vung tay áo dài, không kiên nhẫn quát lên: “Được rồi được rồi, vương gia nhất định là chờ không nổi nữa rồi, mau vào đi thôi.” Dứt lời, cũng không chờ Trần Dung mở miệng, hắn đã vội vã rời đi. Trần Dung nhìn bóng dáng của hắn, vẫn không nhúc nhích. Lúc này, hai tỳ nữ đến đỡ Trần Dung. Không đợi các nàng mở miệng, Trần Dung đã cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước. Hứa phụ tá mang theo các nàng rẽ đông rẽ tây, theo một cửa hông tiến vào trong điện. Đi qua vài gian, trước mắt Trần Dung xuất hiện một gian chính điện. Còn chưa tới gần, mùi hương nồng đậm đã ập vào mũi, cùng với mùi hương này, còn có một tiếng cười khàn đục của nam nhân đã cao tuổi. Lúc này Hứa phụ tá đã tươi cười, ánh mắt dính trên dáng người Trần Dung cũng thu hồi lại: “Vào đi thôi, vương gia ở bên trong.” Trần Dung nghiêng thân, hướng tới Hứa phụ tá thi lễ, thanh thanh nói: “Vương gia có hỏi, thì hãy để ta ngồi ở phía sau bình phong.” Hứa phụ tá nhíu mày, hắn trừng mắt nhìn Trần Dung, quát: “Nữ lang này, tại sao lại nhiều chuyện như vậy?” Hắn chuyển sang quát với hai tỳ nữ ở bên cạnh: “Mang nàng đi vào. Hừ!” Hai tì nữ nghe vậy, một trái một phải đứng bên sườn Trần Dung, sau khi thi lễ với nàng thì nhìn nàng chằm chằm. Lúc này Trần Dung đã bình tĩnh lại, nàng nói với vẻ không vui: “Chẳng lẽ người của phủ Nam Dương vương không biết cấp bậc lễ nghĩa sao?” Hứa phụ tá không kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nói: “Rối loạn như thế, Vương gia không để ý cấp bậc lễ nghĩa nên khó tránh khỏi hồ đồ, một nữ lang như ngươi lại dám nói như thế sao?” Hắn thốt ra một câu, vừa lòng nhìn thấy Trần Dung giật mình ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sợ tới mức tái nhợt. Lập tức, hắn cười hì hì, vươn tay lại đây, lặng lẽ lướt qua bộ ngực đầy đặn của nàng một cái, thô giọng nói: “Vào đi thôi, nữ lang mà cố chấp như thế cũng không tốt, sẽ khiến nam nhân tức giận.” Dứt lời, lại duỗi tay đặt lên lưng Trần Dung, đẩy nàng vào trong điện. Trong đại điện, bốn tầng sa mỏng bay nhẹ trong gió, trong lư hương ở góc điện, mùi long tiên hương từ từ tỏa ra khắp phòng. Trần Dung ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị. Quả nhiên, một lão già đang mở rộng hai chân ngồi trên tháp, ở bên cạnh lão ta là hai mỹ nhân hoa phục. Trần Dung nhìn quanh trái phải, rốt cục ở góc sườn bên phải nhìn thấy một người đang ngồi trước bàn viết gì đó. Nàng ngẫm nghĩ, cũng không cần nhóm tỳ nữ thúc giục, tiến lên vài bước, làm lễ nói: “Trần thị A Dung gặp qua vương gia.” “Trần thị A Dung? Ha ha, lại đây đi, lại đây đi.” Nam Dương vương đẩy hai mỹ nhân bên cạnh ra, quay đầu, đôi mắt nhỏ giấu dưới lớp thịt béo vội vã nhìn về phía Trần Dung. Dưới tay áo, hai tay Trần Dung bấu chặt lẫn nhau, nàng hơi nhếch môi, đi lên một bước. Đúng lúc này, có hai người bước vào qua cửa điện. Chính là hai kẻ sĩ ôm chồng sách thật dày. Hai người này đều mặc trường bào rộng, gương mặt vô cùng nghiêm túc. Gánh nặng trong lòng Trần Dung được buông xuống. Hai kẻ sĩ đi nhanh lướt qua Trần Dung, đến ngồi xuống trước tháp của Nam Dương vương. Người bên trái chỉ vào mấy chồng sách, cất cao giọng nói: “Vương gia, đây là chư vị lang quân đưa ra sách lược.” “Mở ra đi.” Một kẻ sĩ khác mở ra một quyển sách lụa, cầm bút lông vạch mấy nét trong đó, chuyển sang nhìn về phía Trần Dung: “Kia là nữ lang Trần thị sao?” “Vâng.” Trần Dung cung kính thi lễ. “Người đâu, đưa tháp và bình phong tới cho nữ lang.” “Dạ.” Kẻ sĩ kia mặt không chút thay đổi liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “Nữ lang mời ngồi.” “Vâng.” Trần Dung cất bước, cách qua một tầng bình phong, ngồi xuống tháp. Đến khi nàng ngồi xuống, trong lòng còn âm thầm kinh ngạc: Chẳng lẽ, Nam Dương vương thật sự vì muốn chống cự với người Hồ mà mời mình đến ư?