Mị Công Khanh
Chương 155
Chậm rãi, Vương Hoằng cười cười.
Chàng bước ra một bước rồi gọi: “Bệ hạ.” Sau đó thi lễ, Vương Hoằng tao nhã nói: “Vương Hoằng gặp qua bệ hạ.”
Giọng của chàng làm hai người bừng tỉnh. Trần Dung đang cười vui vẻ ngẩn ngơ quay đầu nhìn về phía chàng. Mà ở bên cạnh nàng, hoàng đế cũng là tươi cười cứng ngắc trừng mắt nhìn Vương Hoằng, vẻ mặt không vui không cần phải nói rõ.
Vương Hoằng chậm rãi mà đến, trên mặt chàng mang theo ý cười thản nhiên, có chút cung kính, cũng có chút tùy ý.
Liếc nhìn Trần Dung ngồi ở bên cạnh hoàng đế một cái, khóe miệng Vương Hoằng khẽ cong, chàng nhìn chằm chằm hoàng đế, từ từ nói: “Hoằng Vận Tử là danh hào bệ hạ ban cho, không thể vui đùa.”
Giọng của chàng rất nhẹ, thực ôn hòa, tươi cười thực tùy ý, khóe miệng khẽ nhếch.
Dù là hoàng đế hay là Trần Dung đều tinh tường cảm giác được, trong lời này của chàng mang theo uy hiếp.
Hoàng đế ậm ừ một tiếng, hắn lặng yên hiểu ra vỗ vỗ cái trán của mình, kêu lên: “Lại có việc này sao? Đúng rồi đúng rồi, A Dung đã bị trẫm hạ lệnh xuất gia.”
Hắn nói tới đây, quay đầu lại, sau khi nghiêm túc đánh giá Trần Dung một phen, hoàng đế vỗ đùi một cái thật mạnh, kêu lên: “Có biện pháp rồi!”
Hắn hướng tới gần Trần Dung, nhỏ giọng tế khí giải thích: “A Dung không biết đúng không? Toàn bộ thiên hạ đều nói trẫm là hôn quân, là người đứng đầu về hồ nháo hoang đường.” Hai mắt hắn phát sáng, nghiêng đầu, nói với vẻ hứng thú: “Nàng nói thử xem, nếu hoàng hậu của trẫm chính là một nữ quan, không phải chưa từng có ai làm như vậy sao? Có phải sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ hay không?”
Nói tới đây, hoàng đế liếc nhìn Vương Hoằng một cái, nói với chàng đang nở nụ cười gượng gạo: “Thất lang không biết trẫm sao…… Người như trẫm, phàm là thế nhân khinh thường không cho phép lại càng thích động vào! Bằng không, sao có thể xứng với danh xưng đứng đầu về hoang đường đây?”
Hắn nói tới đây, giống như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Vương Hoằng, đột nhiên hỏi: “Hay là Thất lang vì A Dung mà đến?”
Hắn trừng mắt nhìn Vương Hoằng, kéo Trần Dung ra phía sau, nhíu mày, nghiêm túc nói: “Phụ nhân này có thân phận ti hàn, không phải Thất lang không muốn sao? Nếu khinh thường thì tặng cho trẫm đi.”
Hắn thuận tay lấy chén ngọc ở bên cạnh ra, đặt trước mặt Vương Hoằng, khách khách khí khí thương lượng: “A, dùng cái này đổi người đi!”
Vương Hoằng cứng đờ ngay tại chỗ.
Bất tri bất giác, chàng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung.
Hai mắt chàng trong suốt như nước, thực ôn nhu, sóng mắt lưu chuyển, giống như chàng đang lặng lẽ nói nhỏ với nàng.
Trần Dung chỉ liếc mắt một cái liền hiểu được, chàng muốn nàng mở miệng.
Chàng nhìn nàng như vậy, ánh mắt kia, vẻ mặt kia, tựa hồ chắc chắc Trần Dung sẽ mở miệng, nói rõ với hoàng đế cả đời này của nàng chính là người của
Vương Hoằng chàng…… Ngoại trừ chàng, nàng sẽ không đi theo bất cứ một nam nhân nào trong thiên hạ.
Trần Dung giật mình, không khỏi nghĩ ngợi: Chẳng lẽ, ta gặp Nhiễm Mẫn, cùng với Nhiễm Mẫn nói gì đó, chàng đều biết sao?
Trần Dung rũ hai mắt.
Nàng né tránh ánh mắt của Vương Hoằng.
Hoàng đế nghiêng đầu, hắn nhìn Trần Dung, lại nhìn Vương Hoằng, nhìn Trần Dung, rồi lại nhìn Vương Hoằng.
Chậm rãi, hắn nheo lại hai mắt, cười rất thoải mái.
Trong sự vui sướng, hắn tiếp tục đặt thêm chén ngọc vào trong lòng Vương
Hoằng, nghiêm túc nói: “Thất lang, nhận lấy đi.” Thấy Vương Hoằng vẫn đang nhìn Trần Dung, miệng hắn khẽ nhếch, nói với vẻ tùy hứng lại có chút vô lại: “Thất lang, Thất lang, ngươi hãy thu nhận đi.”
Vừa nói, hắn vừa cầm chén ngọc mặt trên còn dính chút đồ ăn thừa lấp đầy trong lòng của Vương Hoằng.
Vương Hoằng lui ra phía sau một chút.
Chàng thu hồi ánh mắt ẩn tình nhìn Trần Dung, hướng tới hoàng đế vái chào thật sâu, cười khổ: “Bệ hạ nói đùa rồi.”
Khi thốt ra năm chữ này, chàng liếc nhìn về phía rừng cây một cái.
Ngay lúc hoàng đế không thuận theo không buông tha tiến lên một bước, muốn đem chén ngọc đặt vào trong lòng chàng, một vị thái giám lớn tuổi từ trong rừng cây vội vàng chạy ra, đến phía sau hoàng đế nhỏ giọng kêu lên: “Bệ hạ, Triệu Thái phó đang đi về phía bên này.”
Hoàng đế không vui dừng lại động tác, thuận tay đặt chén ngọc xuống tháp, hắn nhăn lại mày rậm: “Tại sao lại nhanh như vậy.”
Làm như cố ý, làm như vô tình, hắn khoái hoạt liếc nhìn Vương Hoằng một cái, mặt nhăn mày nhó, rầu rĩ nói: “Thật sự là không thú vị, tại sao tới nhanh như vậy chứ?”
Hắn phất ống tay áo, xoay người đi về hướng ngược lại. Chân sải từng bước dài, đảo mắt đã đi thật xa.
Nhìn thấy hắn đi xa, Vương Hoằng chuyển mắt nhìn Trần Dung, chậm rãi đến gần nàng.
Ngay khi chàng đến trước mặt Trần Dung, cúi đầu, chuẩn bị mở miệng, hoàng đế dường như nghĩ tới gì đó, vội vàng dừng lại, quay đầu.
Hắn nhìn về phía Trần Dung.
Nhìn thấy Vương Hoằng dựa vào gần Trần Dung như thế, hoàng đế kêu lên:
“Vương gia lão Thất, Hoằng Vận Tử chính là người xuất gia, ngươi dựa vào nàng gần như vậy làm gì?”
Hắn nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm
Vương Hoằng, hoài nghi nói thầm: “Trẫm là người hoang đường, nhưng cũng chưa từng nghe qua, Vương Thất ngươi cũng là người hoang đường như thế.”
Lầm bầm đến đây, hắn cất cao giọng, nghiêm túc nói với Vương Hoằng: “Vương
Thất lang, Hoằng Vận Tử này là nữ quan do chính trẫm thân phong đó. Nghe nói ngươi là vì bằng hữu chi nghĩa, nguyện ý chiếu cố nàng, điểm này khiến trẫm thực cảm động.” Dừng một chút, hắn cẩn thận chứng thực: “Này, không phải là người muốn cùng nữ quan có quan hệ không trong sáng đấy chứ?”
Trong lời nói của hoàng đế, vui vẻ, vừa tùy hứng, lại thẳng thắn trực tiếp.
Vương Hoằng tuy là cơ trí hơn người, lúc này cũng chỉ có thể cứng đờ tại chỗ, không thể nói gì để phản bác.
Hoàng đế cũng không chờ Vương Hoằng trả lời, hắn chính là cực độ hoài nghi trừng mắt nhìn Vương Hoằng một cái, khi chuyển sang Trần Dung, tươi cười lại nở rộ, nói với giọng cực thân thiết: “Trần Dung đừng sợ, hết thảy đã có trẫm, trẫm sẽ che chở nàng.”
Hắn cao hứng xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, hắn đi được hai bước, lại quay đầu, tươi cười rạng rỡ nhìn Trần
Dung, hoàng đế kêu lên: “A Dung, lời trẫm nói vừa rồi, nàng phải nhớ trong lòng đó, lần sau trẫm thấy, hy vọng sẽ nhận được đáp án vừa ý.”
Nghiêm túc nói với Trần Dung hai câu, đến khi nàng khom người xác nhận, hoàng đế mới vung tay áo dài, cao hứng phấn chấn rời đi.
Chỉ chốc lát, bóng dáng của hoàng đế đã biến mất ở trong rừng cây.
Khi xác định hắn đã rời đi, Vương Hoằng mới thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Chàng xoay người liền bước đi.
Nhìn thấy Trần Dung không động đậy, Vương Hoằng ngừng bước, quay đầu, chàng lẳng lặng nhìn nàng, thấy gương mặt nàng yên tĩnh, thì mỉm cười nói: “A
Dung, nơi đây không thể ở lâu.”
Trong giọng nói có sự lạnh lẽo tương phản với nụ cười của chàng.
Trần Dung liếc nhìn chàng một cái, cất bước tiến lên.
Hai người một trước một sau đi về phía trước.
Vương Hoằng bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh.
Dần dần, Trần Dung có chút không theo kịp, nếu không theo kịp thì đi chậm lại, thong thả dạo bước.
Vương Hoằng cứ đi lại cảm giác được phía sau hoàn toàn im lặng, đành quay đầu lại.
Trần Dung đã cách xa hơn trăm bước.
Nàng đang bước đi chậm rãi, giờ phút này vẻ mặt nàng bình yên, ánh mắt trong trẻo. Đạo bào màu vàng mặc ở trên người nàng, ngoài sự diễm lệ lại có thêm hai phần xuất trần, mà vẻ phong lưu quyến rũ không hề giảm bớt.
Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng.
Một hồi lâu, Trần Dung mới đi tới phía sau chàng, thấy chàng nhìn mình,
Trần Dung nâng hai mắt, bốn mắt nhìn nhau, Trần Dung thản nhiên cười, nét mặt toả sáng, vô cùng sung sướng.
Hiển nhiên, tâm tình của nàng rất tốt.
Vương Hoằng thu hồi ánh mắt, không nói hai lời lại cất bước.
Chỉ chốc lát, hai người đã đi tới bên xe ngựa.
Trần Dung vừa lên xe ngựa liền kéo rèm xe xuống, dựa về phía sau, âm thầm suy nghĩ: Tư Mã Chương này đúng là người thú vị, chính là không biết lời hắn bảo ta theo hắn, có một phần nào là thật hay không?
Vừa mới nghĩ đến đây, Trần Dung đã lắc đầu, ngẫm nghĩ: Quản nó là thật hay là giả làm gì, có thêm một hoàng đế làm núi cao để dựa vào, hẳn cũng không phải là chuyện xấu mà?
Nàng mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào tháp, lại suy nghĩ: Nếu có hoàng đế giúp đỡ, dù là rời khỏi Kiến Khang hay là mua điền sản sẽ không phải là việc khó đúng không? Uh, đợi chút đi, chờ
Vương Hoằng cưới thê, ta sẽ rời khỏi nơi đây…… Này khuôn mặt này lại gây họa, tới lúc đó, nhất định ta sẽ ra tay phá hủy nó.
Nghĩ đến đây, Trần Dung nhắm hai mắt dưỡng thần.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng: “A Dung.”
Trần Dung không chút để ý đáp: “Vâng.”
Qua một hồi lâu, Vương Hoằng mới thấp giọng nói: “Lời nói của bệ hạ, nàng không thể tin tưởng!”
Trần Dung vốn không tin, nhưng lúc này nàng cũng mở mắt ra, có chút tò mò nhìn bóng người ngoài rèm xe. Nàng nhận ra trong giọng nói của Vương
Hoằng dường như ẩn chứa thêm điều gì.
Lại qua một hồi lâu, Vương Hoằng mới nhẹ nhàng nói: “Trong hậu cung của Tư Mã Chương đều lấp đầy người của các đại gia tộc, trong số phi tử của hắn, không có một ai là người đơn giản, ngay cả hoàng hậu nương nương hiện tại, lai lịch cũng không hề tầm thường…… A Dung, đừng tin hắn.”
Ba chữ cuối cùng, cực thấp, cực ôn nhu, dường như còn có sự mềm mại. Loại mềm mại này tựa như vì tình cảnh hôm nay, chàng không thể khống chế hành vi của nàng mà mang theo một loại nỉ non bốc đồng.
Trần Dung rũ hai mắt, khẽ lên tiếng: “Vâng.”
Nàng trả lời không chút để ý, dường như đáp ứng, cũng dường như nói cho có lệ.
Vì thế, rèm xe xốc lên, gương mặt thanh hoa tuấn dật của Vương Hoằng xuất hiện trước mắt Trần Dung.
Chàng nhìn Trần Dung chăm chú.
Lại một lần nữa, ở trên gương mặt nàng chàng thấy được vẻ yên tĩnh.
Chậm rãi, Vương Hoằng thở dài một tiếng.
Trần Dung nghe thấy chàng thở dài, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chàng, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Vương Hoằng trả lời: “Không sao.” Giọng nói nhẹ hẫng.
Chàng nói không sao, Trần Dung không hỏi thêm nữa. Nàng chỉ cúi đầu, khi
Vương Hoằng chần chờ chuẩn bị kéo rèm xe xuống, giọng nói Trần Dung như có như không truyền đến: “Thất lang.”
Vương Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn nhu mang theo cổ vũ.
Trần Dung không nhìn chàng, nàng vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói với vẻ mặt yên tĩnh như nước: “Nếu chàng muốn thành thân, hãy báo trước cho ta biết mấy ngày. Được không?”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt không sầu không vui, vô ba vô lan, khi đối diện với ánh mắt của Vương Hoằng, miệng nàng bất giác cong lên, nhẹ giọng nói: “Trước khi báo cho mọi người biết, thì báo cho ta biết đã, được không?”
Tuy là cười, nhưng trong ngữ điệu lại lộ vẻ ôn nhu.
Nàng là đang cầu chàng, đang mềm giọng cầu chàng.
Không biết vì sao, Vương Hoằng xoay người lại. Chàng nhìn thanh sơn lấp ló nơi xa, ngón tay thon dài vươn ra kéo rèm xe xuống, ngăn cách khuôn mặt của nàng.
Chàng không trả lời nàng…
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
35 chương
56 chương
53 chương
40 chương