Mị Công Khanh
Chương 136
Nhìn cửa phòng đóng chặt kia, Vương Hoằng thầm than một tiếng, giũ giũ ống tay áo, xoay người rời đi.
Chàng vừa đi, chúng tỳ nữ và hạ nhân tấp nập xuất hiện. Trần Dung buồn bực một lúc, nghe thấy tiếng nói nhỏ bên ngoài, không khỏi bước đi tới cửa phòng.
Ngay khi nàng đặt tay lên cánh cửa, Trần Dung cười khổ:
Vì sao ta phải ảo não? Nàng biết, tuy sân viện này để mình làm chủ, nhưng ở trong lòng mọi người, thân thế của nàng chắc gì đã cao hơn đám hạ nhân tỳ nữ kia.
Suy nghĩ một lúc, Trần Dung vẫn mở cửa phòng đi ra.
Nàng lẳng lặng nhìn mấy tỳ nữ hạ nhân kia, trong lúc nhìn chằm chằm, Trần
Dung cười khinh miệt, vung tay áo dài, xoay người trở về.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng Trần Dung không nói gì cả, nhưng ánh mắt khinh miệt của nàng vẫn khiến bọn họ có chút xấu hổ.
Một ngày này, thành Kiến Khang vô cùng náo nhiệt.
Đám người Trần Công Nhương vào thành.
Đương nhiên, người đến cũng không chỉ là Trần Công Nhương, mà là một đội ngũ lớn gồm mấy vạn người. Trong mấy tháng qua, thế tộc có môn quy lớn nhất hướng tới phía nam, bọn họ đã đến nên khơi dậy ngàn cơn sóng lớn.
Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa.
Ngoài xe ngựa, người mang theo chúng Trần thị Kiến Khang đi nghênh đón tộc nhân vẫn là Tứ thúc Trần Tử Phương. Xung quanh xe ngựa của nàng đều là dân chúng trong thành Kiến Khang đông đúc nhốn nháo.
Bình ẩu hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái, cười nói: “Trần Công Nhương trở về, ngày diện thánh của nữ lang sắp tới rồi.” Bà nhìn về phía cung thành, vẻ mặt hâm mộ: “Nô còn không biết nhóm công chúa hoàng tử sẽ có bộ dạng thế nào đây. Nghĩ đến, nhất định là người người tuấn mỹ bất phàm, giống như thần tiên vậy.”
Trần Dung cũng chỉ cười.
Đúng lúc này, Bình ẩu đột nhiên kéo kéo Trần Dung, thấp giọng nói: “Nữ lang mau nhìn, đó là lang quân và Đại tẩu của người kìa. Bọn họ đang nhìn chằm chằm nơi này.”
Trần Dung nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng phân phó: “Kéo rèm xe xuống một chút.”
Kéo rèm xe xuống một chút? Loại sự tình này đang giáp mặt với nhau, đúng là tổn thương lòng người. Bình ẩu giật mình, nhìn thấy Trần Dung mím môi, vẻ mặt quật cường, bà đáp nhẹ một tiếng, vươn tay hạ rèm xuống.
Lúc này Trần gia Đại tẩu đang ngẩng đầu cực lực nhìn về phía xe ngựa của
Trần Dung. Ả vừa ngó nghiêng vừa lôi kéo nam nhân nhà mình nói: “Mau nhìn mau nhìn, đó đúng là muội tử của chàng mà, chàng gọi nàng, chàng gọi nàng đi!”
Trần gia Đại huynh do dự mà nhíu mày nói: “Không ổn. Nếu thật sự muốn gặp muội ấy, ta nên đến Trần phủ cầu kiến mới phải.”
Lời này vừa thốt ra, Trần gia Đại tẩu tức giận, ả hung hăng đá một cước trên lưng hắn, khẽ nói: “Chàng điên hay bị choáng váng vậy? Chỉ có ở trước mặt mọi người gọi nàng, nàng mới không dám không đáp ứng, cũng không dám không tiếp nhận!” Nói tới đây, ả lại dùng mũi chân đá một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gầm nhẹ: “Gọi đi!” Ả còn nói thêm:
“Xem kìa, lão nô kia đã nhìn thấy chúng ta.”
Trần gia Đại huynh mím môi, do dự mở miệng.
Đúng lúc này, rèm xe bị kéo xuống, ngăn cách tầm mắt bọn họ nhìn về phía Trần Dung.
Gì vậy?
Lão nô kia rõ ràng đã thấy được Trần gia Đại huynh mà còn kéo rèm xe xuống như thế, hiển nhiên là không muốn tỏ ra quen biết với hắn!
Trong khoảng thời gian ngắn, Trần gia Đại huynh ngây dại, Trần gia Đại tẩu cũng ngây dại.
Nhưng chỉ một lát, Trần gia Đại tẩu tức giận, thịt béo trên mặt hung hăng nhảy lên vài cái.
Tay phải duỗi ra, ả nhéo lỗ tai Trần gia Đại huynh, thét to: “Ngươi đúng là phế vật vô dụng! Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, ngươi mỗi ngày đều nhắc tới muội tử này, nhưng người ta thì sao? Người ta ngay cả gặp ngươi cũng không nguyện ý!”
Giọng của ả có chút cao giọng, ngay cả khi toàn thành đang ồn ào náo động vẫn có thể rơi vào trong tai một vài quý nhân đi lại gần đó.
Tức thì, vài hộ vệ quay đầu nhìn về phía ả.
Trần gia Đại tẩu vừa thấy, sợ tới mức mặt co rút, lại đối diện với ánh mắt hèn mọn chán ghét của mọi người xung quanh, ả thật sự chột dạ, lập tức vội vàng nặn ra tươi cười, cầm tay Trần gia Đại huynh lui sang một bên.
Đảo mắt, đoàn xe của Trần Dung đã đi tới cửa thành.
Đoàn xe ngừng lại, tiếng ồn ào náo động cũng dừng, mọi người bắt đầu xếp sang hai bên, chờ cát bụi bốc cao càng ngày càng gần.
Lúc này, giọng của tỳ nữ truyền đến: “Nữ lang.”
Trần Dung lên tiếng.
Tỳ nữ kia thấp giọng nói: “Sau khi Trần Công Nhương đến, xin người hãy làm bạn bên cạnh ngài, cùng ngài vào thành.” Dừng một chút, tỳ nữ kia nhẹ nhàng giải thích: “Vừa rồi có vài vị quý nhân đến đây.”
Trần Dung rùng mình, đáp: “Được rồi.”
Tỳ nữ kia vừa lui xuống, Trần Dung liền nhìn mình trong gương đồng, nàng đang mặc quần áo màu lam nhạt xen lẫn với màu vàng, trên thường phục chiết điệp tung bay thêu từng cành hoa nhỏ, xiêm y như thế đi đôi với gương mặt không thoa son phấn của nàng, có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, loại nhẹ nhàng khoan khoái này hòa cùng vẻ diễm lệ quyến rũ của nàng, tăng thêm một phần thuần túy trong trẻo.
Không sai, mình thế này có thể gặp mặt quý nhân.
Khi Trần Dung vừa lòng thu hồi ánh mắt, Bình ẩu ở phía sau nàng nói: “Nữ lang, có cần vấn tóc lại không?” Vì để giản tiện, đầu nàng chỉ vấn một búi tóc đơn giản, mặt trên cài một cây trâm, đồng thời, trên chân đi đôi guốc gỗ đang lưu hành thời này. Như vậy tuy rằng đơn giản, có điều lại không đủ thận trọng.
Trần Dung lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần, không cần quá mức cầu kỳ.”
Lời nàng vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào cùng tiếng cười.
Trần Dung quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, nàng thấy hơn mười cỗ xe ngựa chậm rãi tới gần. Thấy là xe ngựa có ký hiệu của Lang Gia Vương thị, Trần Quận Tạ thị, Trần Dung không có hứng thú thu hồi ánh mắt.
Lúc này, cát bụi bốc cao đã càng lúc càng mờ nhạt, cát bụi dần tan, đám người đã hiện ra rõ ràng.
Nhìn đội ngũ không có biên giới này, một giọng trầm thấp của nam tử từ trong đám người truyền đến: “Lần này người đến rất nhiều, tuy là phân biệt theo bốn cửa thành tiến vào, số lượng kia cũng là kinh người.”
Một người khác lại nói: “Sai lầm rồi, người có quý tiện cao thấp, sao có thể cùng nhau vào thành? Nghe nói là phân ra bốn đoàn.”
Trong tiếng ầm ĩ la hét, nghị luận, đoàn xe ngoài cửa thành càng ngày càng gần.
Trần Dung ló đầu ra nhìn phát hiện đi đằng trước là Trần thị ở Nam Dương!
Đúng rồi, đám người Lang Gia Vương thị cùng Dũ Chí, Hoàn Cửu lang đều đã rời đi trước, trong số thế gia còn lại, Trần thị có địa vị tôn quý nhất, tất nhiên là bọn họ dẫn đầu.
Khi cờ xí và xe ngựa của Trần thị Nam Dương xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, tiếng cười đùa càng lớn hơn nữa.
Đúng lúc này, mười cỗ xe ngựa chạy ra, không hề bận tâm lướt qua đám người cùng đoàn xe, giọng nói kinh ngạc của Bình ẩu vang lên: “Nữ lang, ở đây có xa giá của công chúa.”
Xông lên trước quả thật là xa giá của công chúa, theo sát phía sau là một số ngoại thích cùng nhóm nữ lang sĩ tộc mà Thái Hậu cùng bệ hạ tín nhiệm trọng dụng.
Đám thiếu nữ hô to gọi nhỏ xông ra. Các nàng cười đùa, kêu la, có người vung roi ngựa, còn có người lung tung xướng ca, thực rõ ràng, nhóm nữ lang này là tới gây náo động.
Đúng lúc này, giọng của tỳ nữ từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, người cũng đi lên đi.”
Trần Dung ngẩn ra, lập tức hiểu ra rồi dặn dò Thượng tẩu.
Xe ngựa của Thượng tẩu cũng xông ra ngoài.
Khi nhóm nữ lang tôn quý lao ra, bên cạnh các nàng mang theo các tùy tùng cao lớn tuấn mỹ, cũng chỉ cưỡi ngựa vội vàng đi theo bảo hộ. Dưới tình huống như vậy, xe ngựa Trần Dung lao ra không có bất luận kẻ nào chú ý.
Trong nháy mắt, xe ngựa của nàng vọt tới trước đội ngũ của Trần thị Nam Dương.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài vươn ra một bàn tay xốc lên rèm xe nhìn nàng, đúng là một tùy tùng bên người của Trần Công Nhương. Tùy tùng kia cung kính nói: “Nữ lang thỉnh xuống xe.”
Trần Dung lên tiếng, nhảy xuống xe ngựa.
Nàng đi theo tùy tùng đến bên cạnh xe ngựa của Trần Công Nhương.
Sau rèm xe, Trần Công Nhương hiền lành nhìn nàng, đánh giá từ trên xuống dưới một lát rồi cười nói: “Rất tốt, lên xe đi.”
“Vâng.”
Trần Dung vừa lên xe, hai tay đặt trước người, thấp giọng bẩm: “Nói có quý nhân ở đây, muốn A Dung cùng công vào thành.”
Trần Công Nhương vuốt vuốt râu dài, ha ha cười nói: “Cũng được.”
Lời của hắn vừa thốt ra, hai tỳ nữ trong xe ngựa tiến lên, các nàng giúp
Trần Dung dọn tháp, sau khi an bài để nàng cùng Trần Công Nhương ngồi ở chính giữa xe, các nàng xốc lên rèm xe, lùi về một góc.
Phía trước tiếng ồn ào càng ngày càng vang.
Chậm rãi, đội ngũ tiến lên bắt đầu kéo rộng khoảng cách, hộ vệ hai bên giục ngựa lui xuống, giữa các xe ngựa cũng cách xa nhau.
Đi đằng trước là xe ngựa của Trần Công Nhương.
Đảo mắt, xe ngựa của hắn vào cửa thành.
Vừa vào cửa thành, xe ngựa liền ngừng lại, lúc này, đoàn xe theo sát phía sau cũng dừng lại.
Trần Công Nhương vén rèm xe đi xuống, hắn hướng tới Trần Tử Phương chắp tay, kêu lên: “Tử Phương, làm phiền rồi.”
Đảo mắt, hắn đối mặt với xe ngựa của Lang Gia Vương thị cùng Tạ thị Trần Quận cùng, vái chào.
Mà phía sau hắn, Trần Dung nhắm mắt theo đuôi, miệng nàng mỉm cười, khẽ cúi đầu thi lễ.
Nàng vừa có mặt, gần như là trong nháy mắt, hơn một ngàn đôi mắt phát sáng nhìn về phía nàng.
“Nàng ta ngồi chung xe với Trần Công Nhương, là người nào vậy?”
“Cử chỉ tự nhiên, lúm đồng tiền nở rộ, chắc hẳn là đại tài nữ của Trần thị Nam Dương.”
“Tài nữ ư? Tài nữ có diện mạo mị nhân như thế, cũng không biết lang quân nhà ai có phúc khí. Ha ha.”
Trong tiếng cười, tiếng ồn ào náo động, một tiếng cười to truyền đến.
Tiếng cười này cao nhọn mà vang dội, trong đó lộ ra vẻ lỗ mãng.
Cùng với tiếng cười kia, mọi ồn ào náo động đều ngừng lại. Tiếp theo, đám người khẽ nhường đường, một chiếc xe ngựa vọt ra.
Lao tới là một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường, không đánh dấu gia tộc gì cả. Xe ngựa kia nhằm thẳng về phía hàng đầu đội ngũ, hướng tới mọi người Trần phủ.
Đảo mắt, xe ngựa vọt tới trước cửa thành, cách Trần Dung chưa đến mười bước thì giảm tốc độ.
Cũng không chờ xe ngựa ngừng ổn, rèm xe được xốc lên, tiếp theo, một nam tử tầm 27 28 tuổi làn da tái nhợt, ngũ quan tú lệ từ trong xe ngựa nhảy xuống.
Khi nam tử kia nhảy xuống, hộ vệ quanh thân nhất tề cả kinh, đồng thời tiến lên đỡ.
Nam tử lao về phía trước hai bước, cũng không chờ đứng vững, hắn liền vội vẫy lui mọi người. Sau đó hắn vươn tay ra, vừa định bám vào thứ gì đó thì hắn sờ phải bộ ngực của một đại tẩu tầm 30 tuổi. Đại tẩu này có vẻ mặt dữ tợn, cặp mắt đục ngầu, bộ dạng có chút tương tự với Đại tẩu của
Trần Dung.
Lại nói thanh niên kia cảm giác được mềm mại trong lòng bàn tay, vội vàng quay đầu lại, vừa thấy phụ nhân này, hắn lại há miệng nôn khan.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
35 chương
56 chương
53 chương
40 chương