Mị Công Khanh
Chương 13
Trần Dung không trả lời, nàng biết, xuất thân của mình quả thật rất thấp kém.
Có điều, vấn đề này thì có gì quan trọng? Ta đã được sống lại một lần nữa! Trần Dung nắm tay thành quyền, nói với Thượng tẩu: “Tẩu, tiến lên phía trước một chút.”
Đi lên trước, đó là xen lẫn vào đám thiếu niên cô nương này.
Khi xe ngựa của Trần Dung đến gần, vài thiếu niên quay đầu nhìn về phía nàng. Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt bọn họ đều trở nên ngẩn ngơ, si ngốc.
Bộ dạng của Trần Dung vốn tinh xảo minh diễm. Sau khi trọng sinh, trong vẻ ngây ngô xinh đẹp có thêm một phần thành thục, đây là sự thành thục diễm lệ của một thiếu phụ, lại có vẻ non nớt phong tình của một tiểu cô nương, khiến cho nàng đứng trong đám cô nương trở nên vô cùng đặc biệt.
Một thiếu niên họ Dũ ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chăm chú, mở miệng hỏi: “Đây là nữ lang nhà ai vậy?”
Không đợi Trần Dung mở miệng, Vương Ngũ lang cười nói: “Nàng nữ nhi Trần thị ở Bình thành, tên là Dung.”
Trần thị ở Bình thành? Danh hào này vừa báo ra, ánh mắt chúng đệ tử Dũ thị càng sáng ngời. Trần thị ở Bình thành, Trần thị chỉ thuộc về một chi hệ nhỏ, nữ nhi nhà đó không được tính là cao quý. Nếu thân phận không cao, nữ lang xinh đẹp trước mắt này, cho dù là bọn họ muốn cưới làm thê tử, hoặc là nạp làm thiếp, đều không khó khăn lắm.
Dưới sự đánh giá của chúng đệ tử Dũ thị, thần sắc trên mặt Trần Dung từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước.
Nàng đi xuống xe ngựa, bước lên phía trước hai bước, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm, nhìn về phía Vương thị Thất Lang Vương Hoằng đang được nhóm cô nương vây quanh.
Vương Hoằng cũng đang nhìn về phía nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, mỹ nam tử hiếm thấy nở nụ cười, hàm răng tuyết trắng của hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta hoa mắt. Bất tri bất giác, Trần Dung lại như lúc ban đầu gặp gỡ, hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt dời đi.
Chúng cô nương vây quanh Vương Hoằng, đột nhiên nhìn thấy nụ cười của mỹ nam tử, đầu tiên là ngẩn ngơ, vừa đảo mắt, tiếng vui mừng thốt ra nổi lên bốn phía.
Đứng cùng Vương Hoằng là một danh sĩ
Dũ thị, tầm hai mươi tuổi, gương mặt thon dài, mày như kiếm, diện mạo tuấn tú, hắn nghe thấy tiếng thét chói tai, không khỏi quay đầu, theo
ánh mắt của Vương Hoằng nhìn lại.
Vừa thấy Trần Dung xinh đẹp, danh sĩ Dũ thị bật cười, nói với Vương Hoằng: “Hóa ra Thất lang thích là loại mỹ nhân này.”
Vương Hoằng đáp: “Nàng là Trần thị A Dung mà ta đã kể với huynh.”
Hai mắt dnh sĩ Dũ thị sáng ngời, hắn lại hướng tới Trần Dung đánh giá một phen, rồi mới thu hồi ánh mắt.
Trần Dung vừa xuất hiện đã khiến hai mỹ nam tử nổi lên hứng thú, việc này khiến cho chúng cô nương cảm thấy bất mãn, các nàng đều nhìn về phía
Trần Dung. Chỉ trong chốc lát, từng mái đầu chụm vào, vải lụa tung bay, thậm chí còn có vài cỗ xe ngựa chen thêm, chúng nó chặn mất tầm mắt của
Trần Dung, khiến nàng không thể nhìn thấy hai người Vương Hoằng nữa.
Trần Dung thu hồi ánh mắt, trở lại trong xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa, nàng liền lấy một cây thất huyền cầm dựng bên cạnh thành xe (đàn cổ cầm có bảy dây, thùng đàn màu đen).
Kiếp trước, khi ở độ tuổi này, quả thật Trần Dung là người không có nhiều học vấn.
Nhưng từ sau khi gặp được người đó, nàng vì muốn cởi xuống cái mũ danh hiệu
“tục tằng”, nên đã luyện thất huyền cầm được mấy năm. Nàng cũng là người cực kỳ có thiên phú, sau khi luyện hai năm thì nắm bắt được yếu quyết trong đó. Trước khi nàng chết, chỉ dựa vào chiêu thức cầm khúc, nàng đã giành được thanh danh tài mạo song toàn.
Trần Dung cúi đầu, đặt cầm xuống tháp, sau đó, tay phải khẽ gẩy huyền cầm!
Từ lúc tiếng nhạc liên tiếp nhẹ nhàng phiêu lãng vang lên, ồn ào náo động tức thì nhạt bớt.
Trần Dung không hề ngẩng đầu.
Tay phải nàng khe khẽ gảy, tiếng đàn tựa như lưu tuyền thanh phong (gió thổi nước chảy), tựa như trăng sáng trên bầu trời, lặng yên mà đến, không tiếng động mà tràn đầy khắp không gian.
Tiếng ồn ào bỗng biến mất.
Mấy cô nương kia đồng thời quay đầu nhìn về phía Trần Dung.
Lúc này Trần Dung đang chuyên chú nhìn cầm trên tháp, ngũ quan của nàng thanh diễm, tại một khắc này yên tĩnh như nước suối mùa xuân, ấm áp như mùa hạ, tỏa sáng diễm lệ. Đây là một cảnh đẹp mà sự yên tĩnh hòa quyện cùng với vẻ diễm lệ mà tạo nên.
Bất tri bất giác, chúng thiếu niên đều ngắm nhìn ngây ngốc, cũng nghe đến ngây ngốc.
Đám đệ tử mặc hoa phục này, với xuất thân của bọn họ, nhất định đều đã được tu dưỡng. Ngày thường, cho dù cầm kỳ thư họa không tinh thông, nhưng nhất định có học qua.
Giờ phút này, tiếng đàn của Trần Dung vừa bay tới, bọn họ liền lập tức cảm giác được, tiếng đàn này không giống với của người thường.
Cầm bắt đầu từ Nghiêu Thuấn tới nay đã được lưu hành hậu thế, âm thanh thanh nhã, ở thời đại này, là nhạc khí được kẻ sĩ tôn sùng nhất. Có thể nói, lúc này nhóm sĩ phu rất ít người không biết đánh đàn. Không nói tới người khác, Vương gia Thất lang Vương Hoằng rất nổi tiếng về cầm kỹ.
Khi gặp gỡ lần đầu, từ tiếng bước chân của Trần Dung đi tới, Vương Hoằng đã biết nàng cũng là người biết đánh đàn.
Nhưng chàng vạn lần thật không ngờ, Trần Dung lại đàn hay như thế! Một nữ lang mười lăm tuổi, chiêu thức cầm khúc ấy, phiêu chuyển thanh thoát, nhẹ nhàng như gió, mênh mông lãng đãng, giống như ở bên tai chàng thổ lộ tương tư, vui mừng khi được gặp lại. Hơn nữa, loại tương tư cùng vui mừng này, như gió xuân lay động, như suối chảy róc rách, trong cố ý lại có vô tình, hết sức phong lưu.
Nói như vậy, một khi nhóm nhân vật sĩ tử đánh đàn đều chủ yếu thổ lộ sự tao nhã. Nhưng trong tiếng đàn của nữ lang này, lại có sự hoa lệ hoàn toàn khác với tất cả mọi người.
Bực cầm kĩ này, thật sự không thua kém gì chàng.
Bất tri bất giác, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, mấy người Vương Hoằng lại nhắm lại hai mắt, lẳng lặng lắng nghe.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đàn như suối chảy dần dần phiêu tán, dần dần chuyển thành hư vô.
Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc nàng ngẩng đầu, một tia nắng nghịch ngợm chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng. Sóng mắt nàng vừa chuyển, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm, sâu đậm tĩnh lặng nhìn về phía Vương Hoằng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trần Dung có chút ngượng ngùng, cũng có chút vui mừng tươi cười với chàng, sau đó, nàng rủ hai mắt, từ từ nói: “Gặp lại quân tử, không khỏi vui mừng.”
Nói xong tám chữ này, nàng liền kéo rèm xe xuống. Trong xe ngựa truyền đến giọng nói đè thấp, êm tai dặn dò, Thượng tẩu đánh xe ngựa, một lần nữa quay trở về.
Trong tiếng khe khẽ nói nhỏ, xe ngựa của Trần Dung lại quay về giữa đội ngũ.
Mà lúc này, cho dù là đệ tử Vương thị, hay là người Dũ thị, đều nhìn về phía Trần thị. Cũng mặc kệ bọn họ nhìn ngó như thế nào, rèm xe kia vẫn không được vén lên.
Cũng không biết qua bao lâu, một nữ lang Vương thị cả kinh kêu lên: “A Dung này, khi nào thì học được cầm kỹ bực này?”
Mọi người ngẩn ra.
Vương Ngũ lang cũng phục hồi tinh thần từ trong vẻ si ngốc, hắn nhíu mày, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”
Vương thị Thất nữ lạnh lùng hừ một tiếng, bật cười nói: “Tiếng đàn của Trần thị A Dung quả thật êm tai. Đáng tiếc, cũng chỉ là thứ nữ trong chi tộc thôi.”
Giọng nói của nàng ta không nhỏ.
Tiếng nói vừa dứt, đã có vài người ở đó gật đầu đồng ý. Ánh mắt chúng thiếu niên đang si ngốc lại trở nên thanh tỉnh, bất tri bất giác, trong vẻ ngạo nghễ mang theo thần sắc khinh thường lại xuất hiện trên mặt bọn họ — cầm kĩ bất phàm thì như thế nào? Diện mạo xuất sắc thì đã sao? Một người xuất thân là thứ nữ trong chi tộc thì nàng vĩnh viễn đều thấp hơn bọn họ một bậc. Người như thế, không đáng trở thành mỹ nhân khuynh đảo nhất chúng.
Chúng đệ tử phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung nhanh chóng thu trở về.
Lúc này, một cô nương họ Dũ vội vàng kêu lên: “A? Hoằng lang ở đâu rồi?”
Vương Hoằng?
Chúng nữ đồng thời quay đầu tìm kiếm, tìm tới tìm đi, các nàng phát hiện hai danh sĩ Vương Hoằng và Dũ thị đã sớm ngồi trở lại trong xe ngựa. Các nàng có thể nhìn thấy, chỉ là một tấm rèm xe rung rung.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
139 chương
122 chương
54 chương