Mị Ảnh
Chương 49
Đại trưởng lão nhìn qua Nghệ Phong thần thái sáng láng, con mắt sáng ngời: tinh khí thần của tiểu tử này so với hai ngày trước mạnh hơn nhiều lắm, chẳng lẽ thực lực của hắn…
- Nghệ Phong, có thể giải thích cho ta một chút tại sao hay không?
Hai mắt đại trưởng lão bắn ra tinh quang, nhìn Nghệ Phong bình tĩnh hỏi. Nếu thực lực của người khác hắn có thể nhìn ra, thế nhưng kinh mạch Nghệ Phong bởi nguyên nhân do trọng tổ, hơn nữa cộng thêm tính đặc thù của Lăng Thần Quyết, hắn không thể nhìn ra thực lực chân chính của Nghệ Phong.
- Sĩ cấp thất giai.
Nghệ Phong bất đắc dĩ đáp, hắn biết rõ không thể gạt được Đại trưởng lão. Huống chi bây giờ còn có sự tình cầu lão, Nghệ Phong cũng không cần phải che dấu.
Đại trưởng lão ngây ra tại chỗ, nhìn chằm chằm Nghệ Phong, trong lòng sóng gió ngập trời: thời gian một ngày, từ một phế nhân đột phá đến Sĩ cấp thất giai. Điều này… Điều này có phải là quá khoa trương hay không. Mặc dù hiểu rõ nội tình của Nghệ Phong, thế nhưng điều này cũng không khỏi quá nhanh đi.
Đại trưởng lão nhìn Nghệ Phong với vẻ bất đắc dĩ, trong lòng của lão bỗng nảy ra một ý nghĩ: với hắn mà nói, trong vòng một năm bại Lưu Phong có phải là rất đơn giản hay không? Có nên đổi lại một trưởng lão cấp cho xứng đáng với tư cách của hắn.
Nếu Nghệ Phong biết rõ trong lòng Đại trưởng lão hiện đang suy nghĩ gì, hắn nhất định nhảy dựng lên chửi bậy: một tên Lưu Phong hắn đã không có một phần nắm chắc. Nếu đổi lại trưởng lão, còn không bằng hắn đi tự sát còn sung sướng hơn.
- Tiểu tử, nói đi. Lần này tìm ta lại có chuyện gì.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, đè nén sự rung động trong lòng xuống, trên mặt lão lộ vẻ tươi cười hỏi Nghệ Phong. Hắn biết rõ, Nghệ Phong vô sự không lên điện tam bảo, khẳng định lại là muốn xin xỏ điều gì.
- Đại trưởng lão, ta rất nhớ ngài. Một đêm không gặp như cách ba thu ah. Ta không nhịn được, cho nên trời vừa sáng đã tới gặp ngài rồi.
Nghệ Phong một bên nước mắt, một bên nước mũi, vô cùng xúc động nói.
Đại trưởng lão nhìn nước mắt, nước mũi trên người bị Nghệ Phong bôi lên người. Hắn cảm giác mình đang quay cuồng: tên hỗn đản này dám lấy ống tay áo của lão tử lau nước mũi. Tên oắt con này, buổi sáng nhất định chưa rửa mặt, bằng không sao lại nhiều nước mũi như vậy. Ta ngất, lại còn chà xát nữa. Trời ạ, y phục của ta, ta mới tắm xong...
Đại trưởng lão đang nhìn quần áo mình chỗ thì đen sì, chỗ thì toàn nước, lão đúng là khóc không ra nước mắt. Ánh mắt kia quả thực muốn ăn tươi nuốt sống Nghệ Phong.
- Đại trưởng lão, ngày hôm qua ta nằm mộng cũng muốn gặp ngài. Ta sợ ngài cô đơn, ngay cả ta khi nằm mơ cũng muốn giúp ngài tìm Phượng tỷ, Phù Dung tỷ đến bồi ngài. Ta sợ ngài già rồi tay chân không còn khỏe mạnh, ta dùng cái đinh bắt bọn họ đóng quan tài. Ta sợ ngài đột nhiên chết, ta giúp ngài chuẩn bị quan tài, có đôi khi ta cảm giác mình đối với ngài thật quá tốt...
Gân xanh trên trán đại trưởng lão nổi lên, Nghệ Phong nói càng nhiều thì nắm đấm của lão càng chặt. Lão cắn hàm răng hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, lại bị tên khốn này dùng ống tay áo lau mặt, hắn cũng không nhịn được nữa, nổi giận mắng:
- Thằng ranh con, hôm nay cái quan tài đó sẽ để lại cho ngươi dùng...
Nói xong, lão hung hăng vung nắm đấm nện vào Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy thế thì cười hắc hắc, từ trong lòng không nhanh không chậm móc ra ba cây hắc châm, lắc lư hai cái, ra vẻ bất đắc dĩ rất nghi hoặc nói:
- Khục, không biết đồ mà Ngũ trưởng lão cho ta có dùng được không. Có lẽ ta phải thử nghiệm một phát.
Trong lòng Đại trưởng lão giật thót, lập tức thu nắm tay lại. Lão nhìn hắc châm mà phát run, thứ này ngay cả lão cũng cố kỵ vạn phần.
- Ranh con, nói đi, lần này lại có chuyện gì?
Đại trưởng lão tựa hồ biết rõ đánh không được Nghệ Phong liền oán hận nói.
- Nhìn giọng điệu này của lão giống như ta thường xuyên cầu lão làm chuyện gì vậy, ta bất quá chỉ đến chỗ ngươi mượn một chút đồ vật mà thôi. Lão dùng bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như vậy sao?
Nghệ Phong khinh thường nhìn Đại trưởng lão, nói với giọng rất khinh bỉ.
- Phi...
Đại trưởng lão không nhịn được xì một tiếng khinh miệt: mượn đồ? Tiểu tử ngươi mượn đồ có chịu trả hay không?
- Nói đi? Lại coi trọng cái gì?
Đại trưởng lão bất đắc dĩ hỏi. Lão biết rõ, nếu không đáp ứng Nghệ Phong, sợ là Nghệ Phong lại đi tìm viện binh rồi, đặc biệt là Ngũ đệ của mình, quả thực vô cùng sủng ái Nghệ Phong. Chỉ cần không phải mượn đồ của hắn, hắn nhất định là đứng về phía Nghệ Phong, chứng kiến Nghệ Phong "mượn" đồ của người khác, hắn lại càng hả hê cao hứng.
- Ha ha, một đống sắt vụn mà thôi, ngài không cần phải cảnh giác như vậy.
Nghệ Phong cười hắc hắc nói.
Đại trưởng lão nghe Nghệ Phong nói như vậy, trong lòng lão lại càng cảnh giác: ngữ khí của tiểu tử này càng là khinh thường càng rõ vật kia rất trân quý.
- Sắt vụn gì?
Đại trưởng lão nhìn Nghệ Phong cảnh giác hỏi.
- Chính là đống thiên thạch vô dụng đó rồi.
Nghệ Phong rất khinh thường nói.
Phịch...
Cuối cùng Đại trưởng lão không nhịn được, phốc một tiếng rồi té ngã trên đất, khóe miệng của lão run rẩy, trong lòng mắng to: tên khốn kiếp ngươi sao không đi chết đi? Thiên thạch a, bao nhiêu vạn năm mới có một khối như vậy. Ta lúc ở thế tục nghìn tranh vạn đoạt mới có được, ngươi rõ ràng không biết xấu hổ mở miệng đòi hỏi.
- Không được, tuyệt đối không được...
Đại trưởng lão cự tuyệt một cách kiên quyết, trong lòng hạ quyết tâm, cho dù bốn đệ đệ của mình đều kéo tới, lão cũng không cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong bĩu môi nói:
- Thật là nhỏ mọn, mượn ít đồ cũng không chịu, có cho mượn hay không. Bất quá, ta nói trước, đây là lão không giúp ta tăng thực lực lên. Đến lúc đó ta cùng Lưu Phong quyết đấu, có dùng thủ đoạn ngươi cũng đừng ngăn cản.
Đại trưởng lão nghi hoặc nhìn Nghệ Phong nói ra:
- Có ý tứ gì? Thiên thạch dùng để chế tạo thần binh lợi khí, chẳng lẽ còn có thể tăng thực lực lên hay sao?
Nghệ Phong nói ra:
- Ta chỉ biết là thiên thạch thứ thể tích nhỏ, nhưng lại cực nặng. Điều này đối với ta có tác dụng rất lớn.
Ngày hôm qua Nghệ Phong nhìn bản công pháp Thiên giai của lão đầu tử, lập tức mừng rỡ như điên. Công pháp như vậy quả thực khiến Nghệ Phong tha thiết ước mơ.
Một bộ võ kỹ thân pháp. Nghe nói tu luyện tới đỉnh phong có thể Chỉ Xích Thiên Nhai. Chậc chậc, Nghệ Phong tưởng tượng thấy tương lai tuyệt đại giai nhân bốn phía Đông Nam Tây Bắc, chỉ cần dùng thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai, trong vòng một đêm chạy cùng người đẹp tâm sự nhân sinh trong khuê phòng các nàng. Đó thật đúng là cuộc sống tốt đẹp ah.
Cho nên, ngay từ sáng sớm Nghệ Phong đã tới tìm Đại trưởng lão để mượn thiên thạch.
Tuy Đại trưởng lão không muốn cho mượn, thế nhưng nghe có thể trợ giúp Nghệ Phong tăng thực lực lên. Cuối cùng vì Thánh Địa, lão run rẩy lấy từng mảnh thiên thạch mà mình cất giữ bấy lâu ra. Trên mặt tỏ vẻ đau như cắt da cắt thịt, lão ném cho Nghệ Phong, giận dữ hét:
- Cút...
Nghệ Phong cười hắc hắc, thu vào Nạp Linh giới. Hấp tấp bỏ đi, trước khi đi hắn còn không có quên tặng thêm một câu:
- Đại trưởng lão. Buổi tối hôm nay ta đổi quan tài gỗ của ngài thành quan tài đá.
Đại trưởng lão suýt chút nữa lại nhịn không được: nghĩ đến thiên thạch của mình chuẩn bị chế tạo thần binh lợi khí đổi chủ như vậy, trong lòng lại cảm thấy đau đớn không nguôi. Hắn quyết định trong một năm này, tuyệt đối không thể để cho Nghệ Phong nhìn thấy mình, bằng không tiểu tử này sẽ mượn lý do tăng thực lực cướp của mình không còn một mống.
Truyện khác cùng thể loại
298 chương
148 chương
62 chương
1088 chương
24 chương
214 chương